Tin tức Mạnh Tiêm Tiêm và nhóm Tống Thời Vi, Giang La giao hẹn Dance Battle lan truyền nhanh chóng, chuyện này truyền đi chưa tới hai ba ngày thì đã gây xôn xao trong trường học.
Trong tiết sinh hoạt ngoại khoá vào chiều thứ sáu, khu vực tầng ba của sân vận động và bên ngoài tầng ba đã bị các học sinh đến hóng hớt vây kín kẽ đến mức con kiến cũng không chui lọt.
Có một số học sinh không thể chen vào trong được, bèn đi đến hàng lang của tòa nhà giảng dạy đối diện để quan sát, tầng nào cũng có người đứng đầy hành trang.
Đúng là sự kiện rầm rộ chưa từng thấy.
Không nằm ngoài dự đoán của Giang La, Mạnh Tiêm Tiêm thật sự dẫn cả gia tộc của đám bạn bè đến đây.
Tất cả đều là cao thủ Street dance của khu chung cư X, ai nấy cũng trang điểm thật ‘xinh đẹp lộng lẫy’… Không, Giang La cảm thấy từ ‘trang điểm lộng lẫy’ đã không còn diễn tả được dung nhan ‘cao quý’ của bọn họ.
Mặc dù nó không gây khó chịu cho mắt người nhìn như phong cách HKT nhưng cách họ ăn diện, trang điểm không có chỗ nào không thể hiện văn hoá phổ biến của thời đại đó…
Giày đế bằng đủ loại màu sắc, ai ai cũng thò một chân ra chụp ảnh xung quanh chiếc giày, quần hoa thì chi chít hoạ tiết ngôi sao, trong tay cầm que kẹo m út cầu vồng có vị dở phát ngấy nhưng bù lại được cái đẹp mắt. Các cô gái thống nhất để tóc mái che ngang tầm mắt, còn có mấy anh chàng đầu nhím mặc quần bó sát chân, đùi nhìn còn nhỏ hơn cả con gái…
Lối trang điểm loè loẹt của bọn họ khiến Tống Thời Vi kinh ngạc đến phát ngốc.
“Đây… Đây là kiểu băng nhóm gì vậy?”
Giang La thở dài ngao ngán: “Tớ nói rồi mà, gia tộc bên đó mà tham gia là cháy hết mình luôn, bọn mình thắng sao nổi QAQ.”
So với đám người nọ, phong cách của Giang La và Tống Thời Vi còn thanh thoát chán. Tống Thời Vi đổi sang mặc chiếc áo ba lỗ s.e.xy lộ rốn và quần dài ống rộng. Còn Giang La thì vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao như cũ, áo cầu thủ màu đỏ cô đang mặc là của Kỳ Thịnh.
“Không sao, chúng ta thi đấu kỹ năng nhảy, chứ không phải thi chưng diện.” Tống Thời Vi cũng có phần không chắc chắn, cô ấy an ủi: “Chúng ta đã luyện tập lâu như vậy mà, cố lên!”
“Ừm!”
Vì trận đấu lần này, Giang La đã dành ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu động tác, học theo video trên đĩa CD và giáo trình biên đạo nhảy múa, ngoài ra cô còn học thêm những tư thế cool ngầu để trong lúc Dance Battle có thể thu hút tiếng gào thét chói tai và những tràng vỗ tay đến từ khán giả.
Trong lần thi đấu này, Mạnh Tiêm Tiêm dẫn theo bảy tám người đến tham gia.
Bên Giang La và Tống Thời Vi chỉ có hai người các cô nên không có lợi thế về số thành viên, mặc dù quy tắc của cuộc thi đấu là 1-1 nhưng xét cho cùng thì vẫn là thử thách lớn về thể lực.
Hơn nữa, theo thể lệ của Dance Battle hiphop offline, nhóm giành được chiến thắng của cuộc thi sẽ hoàn toàn dựa vào tiếng cổ vũ của khán giả có mặt tại hiện trường để cân nhắc và ra quyết định. Cách này vừa đơn giản, lại vừa trực quan, bên nào được khán giả cổ vũ nhiều nhất thì mới giành được thắng lợi.
Đến khi tiết tấu nhịp trống ngẫu nhiên được phát lên, người chơi sẽ dựa vào đó để thực hiện động tác. Tống Thời Vi đã có nền tảng trong chuyên ngành biểu diễn vũ đạo ngần ấy năm, nên động tác của cô ấy rất đẹp, cũng rất vui tai vui mắt. Nhưng cô ấy cũng khó chống đỡ trước tạo hình lồng lộn như tắc kè hoa và điệu nhảy so cool của đối phương, lại còn những động tác tay ra vẻ khiêu khích nữa…
Tuy không chuyên nghiệp lắm nhưng các học sinh chỉ xem cho vui thôi, đương nhiên màn thể hiện của ai bùng nổ hơn thì người đó càng nhận được nhiều tiếng cổ vũ.
Xấu hổ… Là điều chắc chắn.
Giang La nhìn tư thế nhảy của bọn họ mà cảm thấy đầu ngón chân mình đang ghì chặt xuống mặt đất, miếng lót đế giày cũng sắp bị cô chọc thành một cái lỗ luôn.
Cả người cô hệt như bị đông cứng lại, không thể động đậy nổi.
Mặc dù cách ăn mặc của họ khiến người ta cảm thấy gai mắt nhưng lại được hoan nghênh hơn hẳn, tất cả học sinh trong trường đều hăng hái cổ vũ cho những cô cậu phong cách này.
Bọn họ là những thiếu niên, thiếu nữ đi đầu trong làn sóng thịnh hành ở niên đại này, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin khoe cá tính của mình. Dám phớt lờ ánh mắt đánh giá của người khác, không quan tâm người khác thấy thế nào, hay nói thế nào về mình.
Sau đó cô tự nhìn lại bản thân mình.
Qua nhiều năm như vậy, không ít lần Giang La từng thấy xấu hổ vì bản thân mình, cô xấu hổ vì mình mũm mĩm, xấu hổ vì bộ ng.ực của mình, lại còn xấu hổ vì ánh mắt của người khác, vì bản thân là con gái mà tất cả mọi thứ cô có... Đều khiến Giang La cảm thấy xấu hổ.
Cô giống như một người bị bỏ vào trong bao, chưa bao giờ dám thoát khỏi căn phòng kén dày đặc ấy, để cho ánh mặt trời chói chang bên ngoài soi chiếu lên người mình.
Giang La nhìn dáng vẻ nhảy múa hết sức mình của Tống Thời Vi, cô ấy cố gắng như vậy, lại càng… Tỏa sáng rực rỡ biết chừng nào.
Theo giai điệu sống động của bài nhạc, cô cảm giác khối băng đông cứng trên người mình đang dần tan rã.
Mặc kệ đi, xấu hổ thì xấu hổ vậy, bây giờ mà không chơi liều, thì chờ đến khi trưởng thành sẽ chẳng có cơ hội để làm liều nữa! Nhảy múa, chính là chuyện cô thích làm nhất!
Người Giang La không còn cứng ngắc như lúc ban nãy nữa, khi vòng nhạc thứ hai với tiết tấu nhịp trống vang lên lần nữa, cô đã hòa mình vào âm nhạc, thể hiện những cú breaking mà bản thân cực khổ tập luyện trong rất nhiều ngày.
Sau khi cô nhảy xong, cả sân trường vang lên tiếng hoan hô vô cùng sôi động. Nhưng chỉ có hai người là cô và Tống Thời Vi một mình một ngựa ra trận, nên vẫn không thể ngăn cản được đủ loại ‘tấn công vật lý’ của các cô cậu phong cách ăn mặc màu mè sặc sỡ phía đối diện.
Lúc trước khi Tống Thời Vi mời chiến, có lẽ cũng không nghĩ tới gia tộc ‘đắp mộ cuộc tình’* của Mạnh Tiêm Tiêm lại diễn ‘cháy’ như vậy, cô ấy cắn răng, thở hổn hển mà nói với Giang La: “Bên mình chỉ có hai chúng ta, không ổn, phải gọi người giúp đỡ thôi, cậu còn biết ai biết nhảy không?”
*Nguyên văn “葬爱家族”, là một từ lóng trên mạng ám chỉ người có tạo hình lố lăng, tóc tai và cách ăn mặc lòe loẹt hệt như nhóm nhạc HKT và thích Dance Battle.
“Những người biết nhảy đều vào nhóm Street dance cả rồi, hầu hết đều là người của bên kia.”
“Chúng ta thua chắc rồi.” Tống Thời Vi nói: “Tuyệt giao với Kỳ Thịnh cũng chẳng có gì, chủ yếu là quá mất mặt.”
Giang La nhìn Tống Thời Vi đầu đầy mồ hôi, trong lòng sáng tỏ.
Thì ra Kỳ Thịnh cũng là người yêu đơn phương à.
Còn nữ thần Tống nhà người ta... Không thèm thích cậu ấy!
Giang La có chút vui vẻ.
Sau đó cô chột dạ nói: “Tớ nghĩ chúng ta thua một trận cũng không sao, tớ cũng chẳng quan tâm có tuyệt giao hay không tuyệt giao với cậu ấy chi cho mệt.”
Mấu chốt là, Tống Thời Vi sẽ tuyệt giao với cậu ấy.
Không được, không được, cô không nên có suy nghĩ đen tối như thế này.
Mạnh Tiêm Tiêm hếch cằm, nhìn hai người các cô giờ đã lâm vào thế sức cùng lực tận, vẻ đắc ý của cô ta thể hiện hết trong lời nói.
Giang La không muốn để cho cô ta đắc ý như vậy, tận dụng sơ hở lúc nghỉ ngơi, cô đi gọi điện thoại cho Giang Mãnh Nam.
Đầu bên kia điện thoại, có tiếng xèo xèo, nổ lụp bụp trong lúc Giang Mãnh Nam xào phở, khá là ồn ào: “Cục cưng, thắng rồi hả con?”
“Ba ơi, mau tới cứu bọn con với! Chúng con sắp không trụ nổi nữa, sắp thua rồi!”
“Chờ chút, ba tới đây!”
“Ầm” một tiếng, Giang Mãnh Nam hạ cái nồi sắt to xuống, tắt lửa, cởi tạp dề trên người ra, ông chắp tay ôm quyền với các khách hàng ngồi ở quầy hàng…
“Hôm nay tôi mời mọi người, không cần trả tiền đâu, trường con gái tôi có chút việc, tôi đi trước cái đã! Mọi người ăn uống ngon miệng nhé.”
…
Tại sân bóng rổ Bối Xác, mỗi khi đến tiết sinh hoạt ngoại khóa thì trên sân đều đầy ắp người, ấy vậy mà hôm nay lại trống vắng đến lạ, chỉ có mấy người Kỳ Thịnh và Mập lẻ loi chơi bóng trên sân.
Tất cả nam sinh đều ra sân vận động xem Dance Battle.
Kỳ Thịnh vẫn còn đang khó chịu vì chuyện các cô lấy anh ra để đánh cược.
Có đôi lúc, anh là một người rất rộng lượng, hồi trước Mập lỡ tay làm rơi PSP anh mới mua xuống nước, toàn bộ thân máy báo hỏng, anh cũng chẳng so đo với cậu bạn làm gì. Nhưng cũng có khi, lòng khoan dung của anh còn nhỏ bé hơn cả lỗ kim.
Dù sao, cảm giác này cũng không dễ chịu gì cho cam.
“Thua rồi?”
“Hơn phân nửa là sắp thua rồi.”
Mặc dù thân xác của mấy cậu học sinh bên cạnh thì đang ở sân bóng rổ đấy nhưng tâm hồn của họ cũng bay qua bên sân vận động rồi. Than truyền tin tức đến, nói rằng Giang La và Tống Thời Vi sắp chống đỡ không nổi nữa.
“Nhóm của họ chỉ có hai cô gái, còn Mạnh Tiêm Tiêm lại gọi một đám người tới, nhân số đã không chiếm ưu thế rồi, huống hồ là người ta ăn diện hệt như chim cu gáy với khổng tước nữa.”
“Trận đấu lần này cũng dựa hoàn toàn vào mức độ được yêu thích, bên nào gào càng to thì tính bên đó thắng.”
“Vậy chúng ta cũng đi góp một chân cho Giang La đi.”
“Góp cái gì mà góp, cậu có biết nhảy không, đừng có giúp người ta thêm phiền, coi chừng bị khen ngược đấy.”
Kỳ Thịnh bước ba bước nhảy đến rổ, quả bóng rổ xoay một vòng sát mép rổ, bóng không vào.
Sau khi bóng rơi xuống đất phát ra tiếng lịch bịch, Kỳ Thịnh chẳng còn có hứng thú chơi tiếp, nhặt áo khoác đồng phục của mình lên, khoác lên vai, rồi xoay người đi ra khỏi sân bóng rổ Bối Xác.
“Anh Thịnh, đi đâu thế?”
“Đến phòng dụng cụ mượn sợi dây.”
“Vãi!” Mập che miệng lại: “Tôi không nghe lầm chứ!!!”
Có cậu bạn khó hiểu hỏi: “Sao vậy, anh Mập?”
Mập làm ra vẻ huyền bí: “Sau khi quán quân nhảy dây nghệ thuật nhóm tiểu học toàn quốc dần bước vào tuổi dậy thì, bởi cảm thấy quá xấu hổ nên cậu ấy đã dứt khoát từ bỏ tài nghệ nhảy dây đỉnh của chóp này. Cuối cùng, người thiếu niên ấy đã muốn tái xuất giang hồ.”
…
Tới đoạn Giang Mãnh Nam lúng túng khi nhảy ‘Thiếu nữ hệ ngọt ngào’, trong phút chốc đã khiến cho tiếng cổ vũ tất cả mọi người có mặt ở đây vang dội, hệt như lúc cho một giọt nước vào chảo dầu làm dầu ăn văng tung toé.
Bất kể là trên sân thể dục có học sinh đông nghìn nghịt, hay học sinh đứng ở trên hành lang các tầng vây xem, thì tiếng hoan hô dậy sấm như sắp lật nóc trường học!
“Trời ạ, sao ba Giang La lại đáng yêu đến thế nhỉ!”
“Đẹp trai quá, người chú ấy toàn là cơ bắp kìa.”
“A a a, mẹ ơi, da đầu tới tê rần hết luôn này.”
“Cậu đừng nói là trông chú ấy nhảy đẹp ghê nha.”
“Trình độ của chú ấy thuộc kiểu Vương Tâm Lăng nhìn thấy cũng phải chắp tay ôm quyền.”
Giang La vừa xấu hổ nắm tóc, vừa dùng điện thoại chụp hình cho Giang Mãnh Nam, miệng cười đến nỗi sắp cứng đờ.
Mạnh Tiêm Tiêm thấy Giang La lại còn có át chủ bài như vậy, cô ta sầm mặt.
Còn gì hấp dẫn sự chú ý của mọi người hơn điệu nhảy ngọt ngào của một người đàn ông chuẩn men chứ.
Ba Giang La vừa đến, những người trong gia tộc độc dị bên cạnh cô ta lập tức bị đặt lên bàn cân so sánh.
Kết quả thắng bại của cuộc thi sẽ dựa theo mỗi một trận Dance Battle để tính điểm. Hai trận trước đó, tiếng hoan hô nhiều nhất đều thuộc về nhóm nhỏ của Mạnh Tiêm Tiêm. Nhưng đến ván này, không hề nghi ngờ gì nữa, nhóm của cô ta đã bị Giang Mãnh Nam đánh bật trở về, bên kia giành được thắng lợi.
Mạnh Tiêm Tiêm nháy mắt ra hiệu với anh chàng đang bật nhạc, bảo anh ta lập tức đổi bài hát, không mở ca khúc ngọt ngào của Vương Tâm Lăng nữa, mà cắt một đoạn nhạc remix có tiết tấu nhịp trống dồn dập và cảm giác mạnh mẽ.
Cô ta vẫn không tin, liệu ông ba Giang Mãnh Nam này có đáng gờm như vậy không?
Với bài hát có độ khó cao này, xem thử ba Giang La sẽ nhảy như thế nào.
Nhạc vừa đổi, động tác của Giang Mãnh Nam cũng theo đó mà ngừng lại, Giang La với Tống Thời Vi đưa mắt nhìn nhau.
Bài nhạc này cần cảm giác mạnh mẽ, thích hợp với breaking nhưng mà đối với thể loại Street dance thì Giang Mãnh Nam xem như ‘dốt đặc cán mai’, đương nhiên ông sẽ không biết những động tác này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT