Đến mười giờ tối, Giang La làm xong bài tập về nhà, dùng chút xíu dữ liệu cuối cùng của cuối tháng để lên QQ, nhìn thấy Mập và Than đang nhắn mấy chục tin nhắn trong nhóm chat bốn người của [Tiểu đội Ngân Hà].

Nửa đời phiền muộn (Mập): “Anh Thịnh vừa mới một đấu năm xong, ở quán bar trên phố, cậu ấy đánh tơi bời đám đầu gấu ở trường bên cạnh ngay trên trên đường! Đánh đến nỗi ba mẹ mấy tên kia cũng không nhận ra!”

Thanh niên, Lang thang (Than): “Thật hay giả thế, sao lại đánh nhau?”



Nửa đời phiền muộn (Mập): “Hình như là đầu gấu kia để ý anh Thịnh, muốn sờ ngực cậu ấy.”

Thanh niên, Lang thang (Than): “?”

La lợn: “???”

Nửa đời phiền muộn (Mập): “Lợn đến rồi.”

La lợn: “Tình hình như nào thế?”

Nửa đời phiền muộn (Mập): “Tôi vừa kể tình hình rồi đấy, đầu gấu trường bên để ý nhan sắc của anh Thịnh, đỏ mắt đè cậu ấy lên tường muốn hôn, nói chỉ cần để anh ta hôn một cái thì anh ta không chỉ cho cậu ấy người của mình mà còn muốn cho cậu ấy mạng của mình luôn.”

La lợn: “...”



La lợn: “Cậu đừng có đùa nữa! Rốt cuộc có chuyện gì thế, Kỳ Thịnh có bị thương không?”

Nửa đời phiền muộn (Mập): “Không biết nữa, tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi, anh Thịnh không trả lời tin nhắn.”

Giang La bỏ điện thoại xuống, lòng cô đầy thấp thỏm, gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh mà mãi vẫn không có ai nghe máy.

Bọn con trai thời đó bị ảnh hưởng bởi phim điện ảnh Hong Kong và Yakuza, lúc nào cũng ảo tưởng bản thân có thể trở thành đại ca, tập hợp được một đám đàn em đi nghênh ngang trong trường học, không khí cực kỳ ác liệt.

Kỳ Thịnh kia tính tình không tốt, tính cách cũng rất kiêu ngạo. Nhưng thật ra, anh chưa từng tham gia mấy chuyện kéo bè kéo cánh ấu trĩ của đám con trai trong trường học.

Anh đi đến đâu trong tay cũng cầm theo một cuốn sổ tranh vẽ, thường xuyên lấy bút chì 2b ra vẽ mấy nét, thỉnh thoảng lại ra quán net chơi CS với mấy người Mập, nếu không nữa thì là ở nhà tập đàn piano, đọc sách…

Cuộc sống của anh rất đơn giản, vào cái tuổi mà con trai nổi loạn nhất, Kỳ Thịnh đã đắm chìm trong một thế giới khác còn phì nhiêu hơn.

Người giống như anh, không có khả năng anh sẽ chủ động đi khiêu khích bất cứ ai.

Chắc chắn là tên đầu gấu kia động chạm đến anh nên anh mới đánh trả.

Anh thật sự bị tên đầu gấu đấy sờ ngực à?

Má ơi.

Giang La thay quần áo xong rồi lại lấy một đống băng keo cá nhân với thuốc mỡ bôi vết thương ra từ hộp thuốc nhà mình, nhét đầy vào cặp sách, đi bộ qua con hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, đi đến cửa lớn biệt thự nhà họ Kỳ.

Đây là một căn biệt thự mang phong cách châu Âu, tuy nó đã lâu đời nhưng gần đây mới được sửa sang lại, bên ngoài được sơn màu trắng sữa nhìn trông rất đẹp.

Căn biệt thự nằm ở sâu trong nơi thạnh thịnh nhất của ngõ Vụ Túc, xung quanh không có hộ gia đình nào nên rất vắng vẻ.

Giang La đứng trước hàng rào sắt ở cổng lớn ngó nghiêng quan sát xung quanh một lúc, ánh đèn trong phòng mờ mờ, cô không muốn quấy rầy đến dì và bác quản gia cho nên không dám ấn chuông cửa, cô chỉ đành cúi đầu gửi tin nhắn cho Kỳ Thịnh bằng QQ Messenger.

La lợn: “Cậu có ổn không? Tôi đến thăm cậu này.”

La lợn: “Ngực cậu… Có ổn không thế?”

La lợn: “Tôi thật sự không cười đâu, cậu đừng có thấy xấu hổ đấy.”

La lợn: “Có đúng là tên đầu gấu bảo cho làm mai một chút là sẽ cho cậu mạng của anh ta không thế?”

La lợn: “Ha ha ha ha ha.”

La lợn: “Rất xin lỗi tôi không nhịn được.”

Cô đứng trước cổng nhà anh cười khúc khích một lúc, cười liên tục đến mức suýt chút nữa cười ra tiếng heo kêu.

Cô đứng dựa vào lan can sắt đợi một lúc, Kỳ Thịnh vẫn chưa trả lời tin nhắn, cô đi vòng ra sân sau biệt thự đến vị trí đối diện với phòng của Kỳ Thịnh ở tầng một, nhìn vào bên trong.

Đèn trong phòng sáng, trên bàn sách cạnh giường có một cuốn sách giày đang mở ra, nhưng lại không thấy người đâu.

Anh đang ở đâu thế?

Giang La nhìn thấy khe hở giữa hai lan can sắt trước mặt rất rộng, cũng không hiểu nổi lúc đấy cô bị đứt dây thần kinh nào hay ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chui đầu vào giữa khe hở trên lan can sắt.

Giang La thò đầu vào xong thì hối hận, dù đầu cô có thể chui đầu vào được thì cơ thể hơi mũm mĩm của cô cũng không chui vào được.

Cô thử rút ra, nhưng thử mấy lần, hình như phần gáy của cô bị mắc kẹt ở lan can, cô có ngọ nguậy thế nào… Cũng không thể rút đầu ra được.

“...”

Khoảnh khắc ấy, thậm chí Giang La còn cảm thấy, có phải ma quỷ xui khiến cô không, khiến cô làm hành động đần độn như vậy.

Quá đần độn!

Giang La sốt ruột gắng sức rụt đầu lại, nhưng vẫn vô dụng, đầu cô kẹt lại ở giữa lan can không thể rút ra được, cô càng sốt ruột thì khuôn mặt cô lại càng đỏ hơn, da đầu bị cọ xát nên rất đau.

Trong sân, con Husky của Kỳ Thịnh nuôi… Công chúa nghe thấy tiếng động, lè cái lưỡi màu đỏ ra chạy tung ta tung tăng đến.

Nhìn thấy Giang La, nó lập tức thân thiết đưa mặt đến chào hỏi cô, li.ếm đầy nước bọt lên mặt cô.

“A, tránh ra tránh ra, đi gọi chủ của mày ra đây đi.”

“Công chúa, đừng li.ếm nữa! A! Mặt tao đầy nước bọt rồi!”

“Ngồi! Mau ngồi xuống!”

Husky nhiệt tình chưa bao giờ chịu nghe lời người khác nói, nó nhìn Giang La, sau đó nó lại học theo bộ dạng của cô, chui đầu qua lan can khe hở.

Giang La: …

Chẳng mấy chốc, con chó cũng phát hiện ra có gì đấy không ổn.

Nó cũng chui đầu qua được khe hở này nhưng không chui ra được giống như Giang La…

Dường như nó cảm nhận được bản thân bị mắc kẹt, Husky sốt ruột rên ư ử, cố gắng rụt đầu lại, nhưng vẫn không có tác dụng gì, đầu của nó còn to hơn cả đầu Giang La, hoàn toàn không thể rút ra được.

Một người một chó cứ thế bị mắc kẹt bên cạnh lan can sắt.

Giang La nhìn con Husky đang liên tục giãy giụa bên cạnh…

Cô chưa bao giờ cạn lời như này trong đời.

...

Khoảng chừng mười lăm phút sau, Kỳ Thịnh để trần nửa thân trên đi ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc ngắn ẩm ướt, tiện tay cầm điện thoại di động trên bàn sách lên.

Có lẽ bây giờ anh mới nhìn thấy tin nhắn của cô.

Đầu ngón tay chạm vào màn hình, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên một độ cong xinh đẹp.

Nhìn từ góc độ của Giang La, làn da nửa người trên của thiếu niên bên cửa sổ trắng trẻo, đường cong cơ bắp cân đối mà mịn màng, có cơ bụng săn chắc và cơ bụng chữ V cực kỳ rõ ràng…

Bình thường mặc quần áo nên không nhìn ra, chỉ cảm thấy anh có khí chất lạnh lùng, không ngờ dáng người anh bên dưới lớp quần áo lại đỉnh như vậy!

Giang La nhìn đến ngẩn ngơ.

Kỳ Thịnh mở tủ quần áo ra chọn quần áo để mặc, Giang La có dự cảm không lành, một giây trước khi anh sắp sửa cởi khăn tắm quấn quanh hông xuống, cô hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, cô duỗi tay ra đấm đầu con chó Husky một cái.

Husky “ẳng” một tiếng kêu lên.

Kỳ Thịnh nghe thấy tiếng chó kêu, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.

Anh nhìn thấy cô bạn thanh mai của anh bị kẹt đầu trên lan can, cùng với mông chó Husky tròn vo.

Kỳ Thịnh: “...”



Anh tiện tay cầm lấy cái áo cầu thủ màu đen to rộng trên giường khoác lên người mình, nhanh chóng mặc quần vào, đi ra từ căn nhà tràn ngập ánh đèn màu vàng ấm áp.

Hình dáng đường nét của anh dưới ánh đèn ấm áp trông vừa sắc sảo vừa sạch sẽ, cánh tay có cơ bắp trơn bóng, nhưng làn da lại trắng nõn lạnh lẽo, toàn thân anh vẫn toả ra cảm giác lạnh lùng như thể ánh trăng.

Nốt ruồi màu đen trên tai trái trông giống như một chiếc khuyên tai nhỏ dạng hạt màu đen.

Kỳ Thịnh đi đến trước mặt cô, đôi mắt màu cà phê đen bị bao phủ bởi bóng đêm nhìn xuống, anh nhìn cô từ trên cao xuống.

Vốn dĩ cô còn cảm thấy đầu mình bị kẹt cũng chẳng có gì to tát, trong ngõ Vụ Túc cũng có không ít trẻ con từng trải qua chuyện đần độn này, thậm chí còn có đứa làm đầu lưỡi mình bị đông cứng dính trên cột vào mùa đông vì nguyên nhân nghịch ngợm.

Nhưng xui xẻo, con Husky bên cạnh cô hấp hối giãy giụa, mông nó liên tục lắc qua lắc lại, bãi cỏ xanh mướt trong vườn nhà anh cũng sắp bị móng vuốt của nó cào trụi, lông chó bay tứ tung…

Giang La cũng không tránh khỏi bị liên lụy, bởi vì con chó ngu xuẩn này, mà tô điểm thêm trình độ ngu xuẩn của cô với con Husky này ngang nhau.

Vì thế cô lại giơ tay lên đập lên đầu con chó một cái, để cho nó mau bình tĩnh dừng lại, đừng có giãy dụa vô ích nữa.

Đần phát khóc.

Kỳ Thịnh nhấc quần màu đen lên ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn tú điển trai kia chậm rãi đến gần cô, cũng không có ý định sẽ cứu người, ánh mắt nhìn cô chứa đầy suy tư.

Giang La đang định lên tiếng hỏi anh muốn làm gì thì cô lại thấy anh rút điện thoại trong túi quần ra, chĩa về phía cô chụp tách một cái.

“...”

Quan trọng nhất là anh không tắt đèn flash, sau một luồng ánh sáng trắng chói mắt loé lên, không cần nhìn Giang La cũng biết bản thân trong bức ảnh kia trông dữ tợn đến mức nào, có khi mắt cô còn đang sáng lên ấy chứ.

“Kỳ Thịnh, không được chụp! Cậu đang xâm phạm quyền chân dung của tôi!”

Kỳ Thịnh cúi đầu nhìn cô gái trên ảnh chụp, cười lạnh nói: “Đêm hôm cậu xông vào nhà dân, cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi, cậu định nói thế nào đây?”

“Tôi có gửi tin nhắn cho cậu rồi, hơn nữa, làm gì có xâm phạm riêng tư đâu.”

“Cậu vừa mới nhìn tôi đấy thôi.”

Cô già mồm: “Tôi chưa nhìn thấy cái gì cả! Tôi đã nhắc nhở cậu rồi!”

Kỳ Thịnh dựa lưng vào lan can sắt, cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại, Giang La chật vật nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu đang làm gì thế?”

“Chỉnh ảnh, chỉnh lại tông màu ảnh.”

Cô hết chỗ nói rồi: “Bạn Kỳ Thịnh, cậu không phát hiện có chỗ nào sai sai à?”

“Bạn Giang La, cậu nhắc tôi xem nào.”

“Bạn tốt của cậu nghe thấy người ta bảo cậu bị bắt nạt, tốt bụng đến an ủi cậu, kết quả lại vô tình bị kẹt cổ ở hàng rào sắt chết tiệt của nhà cậu cùng với con chó ngu si của cậu!”

Kỳ Thịnh: “Tôi không mù, thấy rồi.”

“Vậy một mình cậu còn đứng đấy nhìn nữa, không tính làm gì đi à!”

Kỳ Thịnh suy nghĩ một lúc, nói: “Cậu chờ đấy, tôi đi gọi thêm mấy người nữa đến xem.”

“...”

Giang La sắp bị anh chọc cho tức chết: “Quay lại đây!!!”

“Kỳ Thịnh, quay lại đây! Hu hu hu! Đừng đi mà!”

Mấy phút sau, thiếu niên lại cất bước quay trở lại, trên tay anh cầm thứ gì đấy, xoa xoa bôi lên cổ cô.

Lạnh lẽo mà trơn trơn.

“Cậu thử từ từ rút đầu ra xem, đừng có sốt ruột quá.”

Giọng của anh lạnh lùng dịu dàng, rất có từ tính.

Giang La thử di chuyển một chút.

“Chậm thôi.”

Anh nâng đầu cô, bảo vệ tai cô rất cẩn thận, tránh không cho rỉ sắt cọ trúng tai cô.

Trên đầu ngón tay thiếu niên có vết chai do quanh năm cầm bút vẽ để lại, tiếp xúc với làn da mỏng manh của Giang La khiến trong lòng cô nổi lên từng đợt gợn sóng.

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cô cũng rút đầu ra được, tuy cổ cô đã cứng đờ, nhưng đột nhiên được giải thoát vẫn khiến cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái nhảy tưng tưng mấy cái tại chỗ, cử động cơ thể: “Tự do rồi!”

Sờ thấy trên cổ có cái gì đấy nhão nhão dính dính, cô tò mò hỏi: “Kỳ Thịnh, đây là cái gì thế? Trơn thế.”

Kỳ Thịnh giơ món đồ trong tay lên: “Kem dưỡng da tay.”

Cô sờ cái cổ dính dính nhớt nhớt của mình, ngửi thử, thơm thật đấy.

“Cậu sao rồi?”

“Sao rồi gì cơ?”

“Mập nói đầu gấu trường bên cạnh muốn sờ ngực cậu, cậu… Có ổn không?” Cô lo lắng hỏi.

Kỳ Thịnh cười lạnh, đôi mắt thờ ơ liếc nhìn cô: “Tôi có phải người nào đấy đâu, có gì đâu mà xoa.”

Gương mặt Giang La lập tức đỏ bừng: “Cậu không được lấy tôi ra làm trò đùa.”

“Có phải tôi chủ động nhắc đến đâu.”

“Vậy rốt cuộc cậu có bị thương ở đâu không.”

“Chẳng phải vừa nãy cậu đã nhìn thấy hết của ông đây rồi à, cậu không biết tôi có bị thương hay không à?”

“...”

Nhìn qua hình như không bị thương.

Kỳ Thịnh vẫn luôn đánh nhau rất giỏi, khi còn nhỏ anh đã từng tham gia lớp huấn luyện của Giang Mãnh Nam, tập quyền anh với ông trong một thời gian dài.

Không chỉ một lần Giang Mãnh Nam khen anh thông minh, động tác nào cũng dạy một lần là anh học được ngay, chỉ mới một năm mà anh đã học xong tất cả bí quyết và kỹ xảo.

Sau này anh tập quyền anh giống như tập đàn piano, gần như ngày nào anh cũng tập luyện, thậm chí Giang La còn lo lắng anh sẽ tập ra dáng người đô con… Như của Giang Mãnh Nam, nhìn cơ bắp trông có hơi đáng sợ.

Cũng may dáng người của Kỳ Thịnh cực kỳ cân đối, trên người có cơ bắp rắn chắc rất đẹp, nhưng mặc quần áo vào trông anh vẫn gầy gò cao ráo.

Cho nên mấy cậu nam sinh bình thường không phải đối thủ của anh.

“Thôi vậy, cậu không sao thì tôi cũng về nhà đây.” Giang La xua tay, xoay người rời đi.

Kỳ Thịnh xoa đầu chó của Công chúa Husky, cũng không giữ cô lại.

Giang La đi đến cuối con hẻm nhỏ, lưu luyến quay đầu lại liếc mắt nhìn anh: “Cậu có gì muốn nói với tôi không?”

Kỳ Thịnh vẫn đứng bên cạnh lan can sắt, dáng người của anh bị bao phủ bởi ánh trăng trông có cảm giác hơi lạnh lẽo, đèn đường kéo cái bóng của anh ra thật dài.

“Tôi đã nói rồi, nhưng cậu có bao giờ nghe đâu.”

“Cậu nói lại đi.”

“Đừng có làm quen lung tung với mấy người đáng ngờ nữa, đặc biệt là nam.”

Cô sờ kem dưỡng da tay trên cổ, trơn trơn, cúi đầu nhìn bóng người mũm mĩm của mình: “Tôi cũng đâu có muốn làm quen đâu, là ngoài ý muốn thôi, dù sao tôi xin lỗi cậu là được, hại cậu đánh nhau với người ta.”

“Tôi không trách cậu.”

“Vậy là tốt rồi.” Cô vẫy tay tạm biệt anh: “Tạm biệt nha, Kỳ Thịnh.”

“Kỳ Sênh, sênh trong sênh tiêu*.”

*Sênh tiêu là một loại nhạc cụ (tiếng Việt gọi là sinh tiền, hoặc sênh tiền), được nhắc đến trong câu thơ “Tiễu tiễu thị biệt ly đích sênh tiêu” (Âm thầm là cây sáo từ biệt – Ngọc Ánh biên dịch). 

Một tay Kỳ Thịnh đút trong túi, tự lẩm bẩm lại cái tên này.

Nghe hay quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play