Lâu Rồi Không Gặp

chương 6


10 tháng


Không thể giấu diếm được nữa.
Dưới sự chất vấn của Dư Tư Lễ, Trần Lan cuối cùng cũng thừa nhận.
"Đúng là mẹ tông phải cô ấy, nhưng mẹ không cố ý..."

"Vậy tại sao mẹ phải bỏ chạy?"

“Mẹ.” Trần Lan không thể phản bác: “Lúc đó mẹ hoảng hốt, cô gái nhỏ hình như không bị thương nặng nên mẹ mới bỏ chạy. Mẹ nghĩ rằng không có giám sát ở ngã tư đó, không ai có thể tìm tới mẹ. "

"Mẹ, ngày đó mẹ có uống rượu đúng không?"

"Đúng."

"Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, đó là lời mẹ nói với con khi con còn bé!"

Trần Lan thở dài: "Nhưng mà, vào thời điểm năm đó, cả nhà chúng ta không thể có bất kỳ tai tiếng nào."

"Thời điểm nào?"

"Con chuẩn bị ra mắt."

Dư Tư Lễ cả người đều cứng đờ.

"Bởi vì con sao?"

"Đúng vậy, thời điểm ra mắt của con đã được ấn định trước một năm, nhà tài trợ và đối tác đã thương lượng xong, con đường đã trải sẵn cho con! Con nghĩ nếu lúc đó xảy ra chuyện, dư luận sẽ phản ứng như thế nào? Con được ông trời ưu ái ban tặng tài năng và cơ hội, có thể phát hành album ngay khi ra mắt, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta, ước gì có thể đào ra một điểm đen, để cả đời này con không thể làm nghệ thuật được nữa! ".

Trần Lan nói chuyện rất phần khích nhưng rồi lại thở dài thườn thượt.

"Mẹ hồ đồ, say rượu bỏ chạy là sai, nhưng mẹ thật sự không dám đứng ra chịu trách nhiệm! Nếu mẹ xảy ra chuyện, con sẽ bị liên lụy... Mẹ làm như vậy chỉ để bảo vệ con. 

"Bảo vệ con?"

Ba chữ này hoàn toàn nghiền nát Dư Tư Lễ.

"Nhưng con không muốn kiểu bảo vệ đó!"

Hắn hoàn toàn sụp đổ.

Quỳ gối xuống thảm, ôm đầu đau đớn.

Những giọt nước mắt rơi xuống.

"Mẹ, con rất kính trọng mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy?"

Trần Lan hoảng sợ: "Đều là quá khứ rồi, chẳng phải con và cô ấy cũng chia tay rồi sao?"

"Cô ấy không phải là quá khứ, mất đi cô ấy, với con mỗi ngày đều là thống khổ."

Dư Tư Lễ cố nén tiếng khóc.

Giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng hắn biến thành nghẹn ngào chua xót.

"Mẹ không biết con yêu cô ấy như thế nào, tình cảm non nớt nên bị coi thường sao? Ngoại trừ Lý Lễ, cho tới hôm nay con không thể nhìn thấy bất kì một ai nữa. Con chỉ muốn ở bên cô ấy, điều đó có sai không?

"Nhưng mẹ à, con đã mất cô ấy năm năm, năm năm rồi!"

“Mãi đến hôm qua, con mới biết lý do thực sự khiến cô ấy bỏ con."

"Tại sao, tại sao, tại sao..."

Hình như hắn đang trách mẹ hắn, cũng là đang tự trách chính mình.

Từng tiếng biến thành những tiếng gào thét đau đớn.

Cùng lúc đó, Dư Tư Lễ hung hăng đập mạnh tay mình xuống đất.

Như thể muốn lấy búa đập vỡ bàn tay trái của hắn.
"Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi……"

Lời buộc tội biến thành lời xin lỗi.

Dư Tư Lễ không biết tôi ở đó.

Nhưng xin lỗi, đó là điều duy nhất hắn muốn nói lúc này.
Không biết qua bao lâu, Dư Tư Kỳ lấy ra một tờ giấy đưa cho tôi.

"Lau đi."

Tôi sờ lên mặt nhận ra mình đang khóc.

Tại sao lại khóc?

Có lẽ bởi vì tôi đã từng thực sự yêu Dư Tư Lễ.

Vào năm mà tôi bị cô lập, bị xa lánh.

Dư Tư Lễ giống như một tia sáng chiếu vào cuộc sống tuyệt vọng của tôi.

Một người kiêu ngạo như vậy, vào lúc này, lại đau đớn như một con thú bị mắc bẫy.

Trần Lan hoàn toàn không phải là người tốt.

Nhưng bà ấy đã giáo dục Dư Tư Lễ rất tốt.

Con người thực sự là sinh vật mâu thuẫn.

Tôi lau nước mắt nói: “Đi thôi”.

Dư Tư Kỳ hỏi: "Không xem nữa à?"

"Không hay ho.

"Vậy thì đi thôi."

Trong khoảng thời gian sau đó, tôi không gặp Dư Tư Lễ.

Tôi nghĩ có lẽ hắn đã chọn bảo vệ mẹ mình.

Công việc của tôi đã trở lại đúng quỹ đạo.

Cuối cùng, vào một buổi sáng, tôi nhìn thấy vị trí số một trong danh sách Hot Search.

Dư Tư Lễ dùng tên thật báo cáo việc Trần Lan say rượu lái xe, gây tai nạn rồi bỏ chạy.

Tôi chết lặng khi nhìn thấy tiêu đề này.

Sau đó, cảnh sát đã liên lạc với tôi, hỏi liệu tôi có muốn truy tố hay không.

Tôi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

Tôi đã nhận được tiền bồi thường rồi.

Những sai lầm của Trần Lan cũng đã được công bố cho toàn thế giới.

Quan trọng hơn, bây giờ tôi có một kế hoạch mới.
Tôi đang phấn đấu nỗ lực cho việc này, không muốn mất thời gian vào một vụ kiện.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Tôi không truy cứu, không có nghĩa là Dư Tư Lễ cũng mặc kệ.

Hắn muốn tổ chức một cuộc họp báo.

Cuộc họp báo sẽ nói cái gì, không ai biết.

Giới truyền thông đoán rằng hắn muốn xin lỗi mẹ, mong được tha thứ.

Tôi đến buổi họp báo, đeo khẩu trang, ngồi ở hàng ghế cuối.

Dư Tư Lễ bước ra ngoài trong bộ vest đen.

"Tôi muốn thông báo với mọi người một chuyện."

"Tôi quyết định chính thức rời khỏi ngành giải trí."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play