"Vào đi. Tiểu nhị, thu dọn đồ đạc."
"Vâng."
Tiểu nhị gọi thêm người, hai người cùng khiêng bồn tắm ra ngoài.
Tiêu Chi Đạt cùng Tạ Lệnh Nghi đứng ngoài cửa, đợi đến khi tiểu nhị mang đồ rời đi mới nhìn nhau, do dự đi vào.
Cố Hựu Sinh đoan trang ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ thanh nhã lịch sự.
Tiêu Chi Đạt ngồi đối diện Cố Hựu Sinh, Tạ Lệnh Nghi ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt hai người không khỏi nhìn về phía cây dù đen trong góc.
Dù đã thu lại.
"Cố cô nương, quấy rầy rồi."
Giọng nói của Tiêu Chi Đạt giống như con người hắn, ôn hòa thành thục, một thân thư sinh trầm ổn khó tả.
Hắn do Chư Thải Linh nuôi dưỡng, vì thế chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn Cố Hựu Sinh đã nghe rất nhiều.
Nàng không còn xa lạ với hắn.
Còn nam tử kia, rõ ràng cũng là dáng vẻ thư sinh nhưng lại có cổ khí bất khả xâm phạm.
Tạ Lệnh Nghi, cháu trai em gái Chư Thải Linh.
Hắn từ nhỏ thân thể ốm yếu nhiều bệnh, năm ba tuổi còn suýt chết vì bệnh tật, nhưng sau đó sức khỏe ngày càng tốt lên.
Mặc dù học ở Quốc Tử Giám giống Tiêu Chi Đạt nhưng hắn từng lên chiến trường, có quân danh trên người.
Chỉ là Tạ gia ba đời đơn truyền đều xuất thân văn nhân, hắn liền bị gia chủ Tạ gia kéo từ trong quân về, đưa đến Quốc Tử Giám dưỡng tâm.
Người này...
Cố Hựu Sinh lại liếc nhìn Tạ Lệnh Nghi thêm lần nữa.
Tạ Lệnh Nghi tướng mạo xuất chúng, cũng đã quen với việc bị người khác đánh giá.
Chỉ là trong mắt của Cố Hựu Sinh không có chút thay đổi cảm xúc nào, khác hẳn với vẻ ngượng ngùng của nữ tử bình thường khi nhìn hắn.
Tạ Lệnh Nghi không nhịn được ngồi thẳng người.
Tiêu Chi Đạt cũng nhìn về phía hắn, ánh mặt của Cố Hựu Sinh không khiến hắn có tâm tư gì khác, chỉ cảm thấy có thể là trên người Lệnh Nghi có thứ gì đó không sạch sẽ.
Cố Hựu Sinh rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Nàng nhìn Tiêu Chi Đạt.
Lần trước mi tâm của hắn đen sì, một mảnh đen đủi, hiện tại đỡ hơn chút rồi.
"Cố cô nương, ta đã điều tra Chương Mộng...."
Tiêu Chi Đạt bằng tuổi với Chương Mộng, vốn dĩ phải gọi nàng ta một tiếng mẫu thân, nhưng lại luôn gọi là dì Chương.
"Để được gả vào Tiêu phủ nàng ta quả thực sử dụng chút thủ đoạn không quá đẹp mắt, nhưng sau khi xảy ra chuyện, phụ thân liền phái người để mắt đến Chương phủ, đứa trẻ trong bụng nàng ta xác thực là của phụ thân."
Tiêu Chi Đạt khó mà nói không phải của phụ thân, liền nói sơ qua chuyện Chương Mộng trước khi vào phủ.
Hắn không nói, Cố Hựu Sinh cũng biết rõ.
Chẳng qua là sử dụng thủ đoạn buộc Tiêu Cảnh Nhân phải nạp nàng ta.
Nàng ta cũng may mắn, một lần liền hoài thai, vào Tiêu gia không bao lâu, lại gặp người Trang gia đến cửa gây sự.
Chương Mộng mặc dù xuất thân thương hộ, nhưng trẻ tuổi xinh đẹp lại biết điều, Tiêu Cảnh Nhân không coi trọng nàng nhưng lại cho nàng nắm quyền hành trong nhà.
Đối với tiểu nhi tử trời sinh yếu ớt, Tiêu Cảnh Nhân cũng luôn có vài phần thiên vị.
"Lúc đó nàng ta động thai ở chùa, bởi vì không có bà đỡ, bên cạnh chỉ có một ma ma, còn bởi vậy mà thân thể bị thương. Lúc hồi phủ, đại phu trong phủ xem qua, quả thực là khó sinh, đứa trẻ vừa sinh ra thân thể rất yếu ớt."
Đại phu ở Tiêu gia đã nhiều năm, Tiêu Chi Đạt mới đầu không có hoài nghi.
Bên cạnh Chương Mộng lúc đó, ngoài bà vú Chương ma ma của nàng ta ra còn có một phu xe.
Nhưng phu xe là nam nhân, ở ngoài phòng không có vào trong, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn không ngừng ở trong phòng.
Sau đó lại bị Chương ma ma phái quay về Tiêu phủ gọi người, không rõ chuyện xảy ra sau đó.
"Nàng động thai ở chùa, vốn muốn nhanh chóng hồi phủ sinh con, nhưng trên đường tuyết lớn không dễ đi, cuối cùng mượn chỗ ở của một hộ nông gia dưới chân chùa."
Chương Mộng xuất huyết, Chương ma ma sợ xe ngựa xóc nảy làm bị thương đứa trẻ, liền mượn hộ nông gia một chỗ nghỉ ngơi, sau đó để phu xe quay về phủ gọi người.
Tuyết rơi đường khó đi, phu xe gọi người từ trong phủ gấp gáp đến nông gia đã là hai tiếng sau.
Lúc ma ma trong phủ đến, chỉ thấy Chương Mộng cả người toàn là máu, đứa trẻ bên cạnh hơi thở thoi thóp.
Đại phu nói khó sinh làm hại đến thân thể, đứa trẻ bởi vì sinh non thân thể suy nhược, cần chăm sóc cẩn thận.
Cố Hựu Sinh yên tĩnh nghe, cái gì cũng không nói.
Tiêu Chi Đạt lại nhìn chiếc dù đen trong góc.
Tiếp tục nói: "Ta đã tra hộ gia đình sống ở gần đó khi đó."
Giọng hắn không còn bình tĩnh như trước.
Cố Hựu Sinh chớp lông mi dài, ngước mắt lên nhìn.
Trong con ngươi ôn hòa của Tiêu Chi Đạt có chút nghi hoặc.
"Nơi đó ngoài nông hộ địa phương còn có có mấy hộ nạn dân từ nơi khác đến, trong đó có hai hộ gia đình, trước sau mang thai."
Hắn không có bằng chứng chỉ có suy đoán.
"Hộ thứ nhất là vú nương Nguyên nương tử trước đó của Chi Khánh, nàng sinh nữ nhi lớn hơn Chi Khánh hai tháng, Chương Mộng nói là lúc sinh được nàng chăm sóc, cũng xem như có duyên phận liền đưa nàng vào phủ, làm vú nương của Chi Khánh."
"Hộ thứ hai là lão tam gác cổng trước đó của Tiêu phủ, thê tử Đại nương của hắn, số tháng hoài thai không đến một tháng giống với Chương Mộng, chỉ là sau khi Chương Mộng khó sinh, chưa tới mấy ngày cũng động thai, đáng tiếc là một xác hai mạng."
"Nguyên nương tử cầu tình, Chương Mộng cảm thấy đáng thương, liền bố trí lão tam kia làm người gác cổng."
"Thật trùng hợp, Tiêu phủ chết ba người, thứ nhất là Chương ma ma, thứ hai là lão tam gác cổng, thứ ba chính là Nguyên nương tử."
Giọng Tiêu Chi Đạt trở nên âm trầm.
Hắn từ trước tới nay không tin ma quỷ, nhưng thiếu nữ trước mặt......
"Sau đó thì sao?"
Cố Hựu Sinh lãnh đạm hỏi
Sau đó?
Bàn tay Tiêu Chi Đạt trong tay áo nắm chặt lại.
Sau đó hắn không thể không nghi ngờ đại phu trong phủ.
Không thể không đi kiểm tra mộ của đại nương đó.
"Trong mộ của đại nương chỉ có một thi thể."
Rõ ràng là một xác hai mạng, đáng lẽ phải có hai bộ xương trắng.
Nhưng....
Công việc kiểm định là do người của học đường Cố gia tra rõ, Cố gia đứng đầu thiên hạ về nghiệm thi, người từ học đường Cố gia kiểm định, chẳng lẽ sẽ nghiệm sai sao?
Đó chẳng qua chỉ là một thi thể cực kì bình thường.
Thi thể nữ, ngạt thở mà chết.
Nếu đó thật sự là Đại nương.....
"Ta có một suy đoán lớn mật."
Tiêu Chi Đạt khẩn trương mà nuốt nước miếng.
"Phải chăng, Chi Khánh là con của Đại nương?"
"Bộp" một tiếng.
Tiêu Chi Đạt cùng Tạ Lệnh Nghi không khỏi rùng mình một cái.
Cố Hựu Sinh nhắm mắt.
Ba người nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Trong góc, chiếc dù màu đen đó rơi xuống dưới đất.
Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi đồng loạt nhìn về phía Cố Hựu Sinh.
Cố Hựu Sinh: "Đồ vật rơi, không có gì."
Mới không tin!
Nếu là ở nơi khác, nếu không biết lai lịch của nàng thì khi chiếc dù này rơi xuống bọn họ cùng không bị dọa sợ thành ra như này.
Sắc mặt Tiêu Chi Đạt trắng bệch.
"Ta nói đúng rồi phải không?"
Hắn hỏi Cố Hựu Sinh.
Cố Hựu Sinh lại nhìn về phía chiếc dù đen.
Bên cạnh chiếc dù, một bà lão thanh nhã khuôn mặt đỏ bừng, kiêu ngạo, làm bộ làm tịch lau lau "nước mắt" cảm động.
"Đứa cháu ngoan của ta, quá thông minh a."
Cố Hựu Sinh quay đầu, mặc kệ nàng.
Tiêu Chi Đang một mặt đầy mong chờ nhìn mình.
Cố Hựu Sinh cụp mắt xuống, không trả lời câu hỏi trước đó của hắn.
Tạ Lệnh Nghi hắng giọng nói: "Cố cô nương, người tác loạn chính là Đại nương?"
Lông Mi Cố Hựu Sinh run rẩy, nhưng không có động.
Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi nhìn nhau, miệng vị Cố cô nương này cũng thật chặt, xem ra không hỏi được điều gì.
Có điều nàng ta cái gì cũng đều không nói, cũng chính là không phản đối.
Vậy suy đoán của bọn họ chính là thật rồi.
Nếu như vậy....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT