Dư Hạ đứng một bên nhìn đoàn phim hỗn loạn, ngẫu nhiên có vài nhân viên công tác mang sắc mặt kinh hoảng vội vàng xuyên qua thân thể cậu chạy về phía phát sinh sự cố.

Các y tá nâng một thân thể đàn ông toàn máu tươi, hai mắt nhắm nghiền lên xe cứu thương nhanh chóng lái xe rời đi trong tiếng ồn ào chụp ảnh của truyền thông.

Những phóng viên đưa mắt ra hiệu với đồng bạn, một người ở lại đoàn phim, người còn lại chạy nhanh theo xe đến bệnh viện tranh cơ hội lấy được tin tức trực tiếp. Đại khái đều là ý tưởng tương đồng nên truyền thông ở hiện trường lập tức tản đi phân nửa.

Dư Hạ nhìn các thành viên trong đoàn đang bị vây quanh, tai cậu nhạy bén bắt được một giọng nói yếu ớt: “..... Ngã từ chỗ cao như vậy, có thể sống sao?”

Một người khác lên tiếng giọng điệu có phần nghiêm khắc, tựa như sợ mọi người nghe thấy, hắn thấp giọng quở trách: “ Đừng nói bậy!”

Dư Hạ quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang kín đáo ngồi xổm ở trong góc phía xa.

Dư Hạ là người đã gặp sẽ không quên, hai người này là diễn viên trong đoàn, bởi vì diện mạo bình thường, tuổi tác cũng khá lớn, lại không có bối cảnh nên trong cái ngành giải trí vừa tàn nhẫn vừa thực tế này họ vẫn luôn không có tiếng tăm gì, lăn lộn trong nhiều đoàn phim khác nhau, đóng một vài vai diễn quen thuộc nhưng không bao giờ được nhớ tên.

Có lẽ là nhớ đến hiện trường máu tươi đầm đìa quá mức thảm thiết vừa rồi, tuy khiển trách đồng bạn cẩn trọng lời nói nhưng bản thân hắn lại không chắc chắn: “ Chắc là không đâu, dù gì không phải vách đá thật cao cũng chỉ tầm lầu hai lầu ba, đoàn phim đã làm hết các biện pháp bảo hộ rồi, té xuống quá lắm thì....tàn phế, không đến mức chết đâu nhỉ...”

“......”

Người đàn ông do dự một lúc, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhích lại gần anh ta thì thầm: " Lúc nãy tôi đứng gần chỗ cậu ta ngã nhất, vì mặt đất hơi dốc sau khi ngã cậu ta bị lăn mấy lần, tôi lợi dụng lúc mọi người không chú ý bí mật chạy đến chỗ cậu ta vừa rơi xuống, không ngờ phát hiện ở đó có tảng đá nhô ra, xung quang tảng đá... toàn là máu, đó là chỗ phần đầu..." lời còn chưa dứt đã bị đồng bạn che kín miệng.

Đồng bạn sắc mặt nghiêm trọng, ý bảo với hắn xung quanh toàn là truyền thông, lắc lắc đầu.

Người nọ sợ tới mức lập tức không dám nói tiếp nữa.

Dư Hạ nghe đến đó, hạ mắt xuống.

Là đương sự, kỳ thật cậu rõ ràng hơn bất kỳ ai, cho dù xe cứu thương có đưa cậu đến bệnh viện thì cũng không giúp ích được gì.

Dư Hạ, một người nổi tiếng trong giới giải trí từ khả năng diễn xuất đến ngoại hình xuất sắc, vì tai nạn trong lúc quay phim, rơi xuống vách núi chết ngay tại chỗ.

Cuộc sống Dư Hạ bấp bênh từ khi còn nhỏ, không rõ cha mẹ ruột là ai, khi cậu năm sáu tuổi đã vô tình biết được từ một người hàng xóm rằng cậu là bị bắt cóc về, chẳng trách cậu chưa từng nhận được bất kỳ sự ấm áp nào từ cha mẹ. Cha mẹ nuôi luôn đánh đập và chửi rủa cậu, khi nhỏ cậu sống cực kỳ thê thả, da tróc thịt bong, áo rách quần manh, ăn không đủ no đối với cậu chính là chuyện thường ngày. Sau đó Dư Hạ chịu không nổi nữa, thừa dịp cha mẹ nuôi ngủ đã trộm tiền chạy đi, từ đấy bắt đầu cuộc sống lưu lạc.

Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, trước khi cậu lưu lạc thành tên cặn bã xã hội, vì vẻ bề ngoài xuất sắc lại đánh bậy đánh bạ tiến vào giới giải trí, vốn từ nhỏ đã quen với nhân tình ấm lạnh nên cậu không cần thầy dạy cũng học được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thành thạo sắm vai mọi nhân vật. Mà bản lĩnh này ở trong giới chính là trợ lực lớn của cậu, và cuối cùng trong một bộ phim truyền hình cậu đã cho mọi người chứng kiến kỹ năng diễn xuất và ngoại hình cao siêu của bản thân. Dư Hạ tựa như một dòng nước trong ở cái ngành giải trí hiện tại tốt xấu lẫn lộn, thiếu nhất chính là sự chân thật này. Chỉ trong vòng một đêm cậu liền trở nên nổi tiếng.

Dư Hạ cho rằng ông trời đã nhìn thấy những khó khăn chồng chất mà mình đã chịu khi còn nhỏ, nên đã thương hại  cho cậu một cuộc sống yên ổn, ai có thể ngờ rằng khi cậu đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tràn đầy hạnh phúc và kỳ vọng cho tương lại, ông ta lại hố cậu một vố, cậu chết.

Nhớ đến khoản thời gian cực khổ đó, Dư Hạ đã từng nghĩ rằng khả năng một ngày nào đó bản thân sẽ chết mà không một người nào trên thế gian này hay biết. Tuy nhiên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của mình lại trái ngược với suy nghĩ trước đây, thậm chí nó còn có thế nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ, cậu đã có thể tưởng tượng được lúc tin tức bản thân tử vong được công bố ra, trên mạng sẽ sóng to gió lớn đến cỡ nào.

Cứ như vậy mà chết không hề lường trước…

Dự Hạ ngẩng đầu nói với trời: “ Ta - **** - mẹ - ngươi!”

Đột nhiên, một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu: “ Chúc mừng ký chủ đã thành công kích hoạt hệ thống, xin hỏi hiện tại có tiến vào cốt truyện không.”

Dư Hạ: “...”

“ Ngài hiện tại có hai sự lựa chọn, một có, hai không.”

Dư Hạ vội vàng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, ngay lập tức một tấm bảng màu xanh xuất hiện trước mặt cậu, bên trên có hai lựa chọn.

Dư Hạ bối rối, không rõ cái tình tiết chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng này từ đâu mà đến.

Sao lại thế này? Chuyện gì đang diễn ra? Dư Hạ vừa rồi đang đắm chìm trong oán hận vì sự bất công của ông trời lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.

Giọng nói máy móc lạnh lùng lại vang lên: “ Chúc mừng ngài tiến vào cốt truyện, sắp tới sẽ kết nối với sóng não mong ký chủ hãy chuẩn bị, một, hai, ba.”

" Khoan đã!" Dư Hạ hét lên: " Từ từ! cái gì mà cốt..." lời còn chưa nói xong đại não đã nhận một cơn đau đớn, gân xanh trên trán cậu nổi lên, thân hình bắt đầu lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng ngất đi.

Chờ đến thời điểm cậu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một địa phương tứ phía trắng xóa.

" Leng keng" tiếng máy móc quen thuộc vang lên.

“ Hệ thống Tấn Giang 2.0 hân hạnh vì ngài phục vụ, kế tiếp là truyền tư liệu mong ngài tiếp nhận.”

Vẫn là âm thanh máy móc lạnh lùng cứng rắn không cho phép người khác phản bác! Dư Hạ cau mày chịu đựng, những ký hiệu phát sáng lần lượt xuất hiện trong đầu cậu, điên cuồng lộn xộn trong ý thức cậu, tựa như những bông tuyết bị gió mạnh thổi bay.

Cậu ôm đầu chịu đựng đau đớn, đồng thời không khỏi tức giận, cảm giác hiện tại giống như bạn đang tập trung lướt web lại có một quảng cáo nhảy ra, bạn muốn bấm tắt thì hệ thống lại thông báo phần mềm đang được tải xuống, tính tình Dư Hạ vốn không tốt, tuy rất bối rối trước vụ tai nạn bất ngờ nhưng vẫn không khỏi bực bội khi phải đối mặt với hàng loạt thao tác của kẻ tự xưng mình là hệ thống này. Cậu tức giận hét lên: “ Khoan đã, ngươi đang làm gì?! Dừng lại!”

" Cốt truyện đã được tải xuống thành công, chào mừng ngài đến với ngôn tình văn [ Bảo bối đầu quả tim của đại lão], tiếp theo ngài sẽ được đưa vào thế giới văn bản, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ hệ thống sửa chữa lại cốt truyện bị sập, chúc ngài có một trải nghiệm thú vị, nếu ngài có bất kỳ câu hỏi nào vui lòng liên hệ với dịch vụ chăm sóc khách hàng. Tôi hệ thống Tấn Giang 2.0 hết mình giúp đỡ ngài. Đếm ngược, 10, 9, 8, 7, 6, ....." 

"....." Nhìn một vòng phát hiện xung quanh không có gì, cũng không thế tìm được vũ khí tiện tay, dù sao thì cũng chết rồi, Dư Hạ cược một phen đưa tay bóp cổ chính mình, cậu trợn trắng mắt nổi giận đùng đùng uy hiếp: “ Cái hệ thống rác rưởi, không dừng lại thì tôi chết cho ngươi xem! Nhìn này!”

Sau khi cậu rống lên, âm thanh đếm ngược lập tức im bặt.

Dư Hạ đánh cược chính xác.

Hệ thống thấy cậu chống cự không phối hợp, còn bày ra bộ dáng đồng quy vu tận, ôn tồn nói: 

“ Ký chủ đừng kích động, có gì từ từ nói.”

Dư Hạ châm chọc nói: “ Không ngờ cái tên không đầu không đuôi như ngươi cũng biết từ từ nói cơ đấy”

Hệ thống: “...”

Trầm mặc một lúc lâu, trước mặt Dư Hạ xuất hiện bóng người được tạo thành từ các số hiệu màu lam

" Ngươi là ai?" Dư Hạ lạnh giọng hỏi.

Hệ thống: “ AI, cũng chính là trí tuệ nhân tạo, Ngài – Dư Hạ sinh năm 1994, là diễn viên đang nổi trong giới giải trí, đột ngột qua đời trong đoàn phim [Trường An] của đạo diễn Trần, vì các thông số đều phù hợp với yêu cầu của chúng tôi nên được chọn làm nhân viên hỗ trợ bảo trì.”

Hệ thống vung tay lên, một màn hình xuất hiện trước mặt Dư Hạ, video chỉ có hai phút nhưng các nhân vật trong đó đều khác nhau. Những người đấy đều chết vì những tai nạn khác nhau nhưng đều được chọn bởi một chuỗi mã hóa màu xanh, sau đó bị đưa vào các không gian bị hỏng khác nhau, họ cứ như những chú nhện siêng năng nhả tơ nỗ lực sửa chữa những thế giới bị hỏng đấy.

Bên tai là tiếng giải thích của hệ thống: “ Trách nhiệm chính của chúng tôi là duy trì sự ổn định của các thế giới trong sách và sửa chữa những lỗ hỏng. Tuy nhiên, do số lượng thế giới quá lớn, chúng tôi không có cách nào chăm sóc chúng cùng một lúc nên cần phải có nhân viên bảo trì để hỗ trợ chúng tôi. Điều kiện tuyển chọn nhân viên bảo trì cho các thế giới rất khắc nghiệt, vì yếu tố rủi ro cao, cường độ làm việc cao, nên chỉ cần tố chất tâm lý yếu một chút sẽ không thể đảm nhiệm được, trong mười năm gần đây chúng tôi đã sàng lọc vô số người trong danh sách tử vong ngoài ý muốn nhưng số người thích hợp không vượt qua một trăm, ngài là một trong số đó và được phân đến chỗ của ta.”

Dư Hạ lập tức hiểu ra bản thân có thể xuyên đến thế giới trong sách. Từ khi làm diễn viên lúc không nhận kịch bản cậu thường lên mạng đọc các loại tiểu thuyết. Dư Hạ thích xem những cuốn yêu hận tình thù, khi gặp được tác phẩm hay cậu có thể ở nhà cả ngày đóng vai từng nhân vật trong tác phẩm, sau đó xem lại video mình tự quay, từ đó rút ra những cái cậu muốn để vận dụng vào diễn xuất của bản thân.

Cậu thích thử sức với những nhân vật khác nhau và cũng có đủ kiên nhẫn để trau dồi kỹ năng của bản thân, đó chính là lý do vì sao cậu có chỗ đứng trong làng giải trí.

Về phần xuyên thư, Dư Hạ đương nhiên cũng có hiểu biết.

Chỉ là ban đầu Dư Hạ cho rằng những cuốn tiểu thuyết đều là hư cấu dưới ngòi bút của tác giả, nhưng không ngờ có một ngày mình lại đụng phải.

Dư Hạ vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ: “Liên quan gì đến tôi, cho tôi ra ngoài.”

" Ngài vẫn chưa hiểu sao." Hệ thống nói: “ Ngài đã chết rồi không trở về được, hiện tại hẳn là thi thể của ngài đã được đưa vào lò thiêu, nếu ngài làm trợ tác cho ta khi hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ thì có thể nhận lấy khen thưởng chính là giúp ngài sống lại một lần nữa.”

Dư Hạ có phần dao động, câu nâng mí mắt, sống thêm một lần nữa đối với cậu mà nói chính là một dụ hoặc rất lớn, nhưng cậu lại quay đầu cảnh giác nói: “ Vậy lúc đầu, rõ ràng ngươi bảo tôi có thể lựa chọn, nhưng lại không đợi đã nhét vào đầu tôi một đống thứ rồi trói chặt với cái hệ thống không tốt lành như ngươi, nếu không phải vì thái độ của tôi quá kiên quyết thì giờ này phút này ngươi đã thành công rồi, tôi làm sao tin tưởng được là ngươi không hề có âm mưu gì.”

Hệ thống: “...”

"Tiết kiệm thời gian." Hệ thống nghiêm mặt trả lời: “ Hầu hết mọi người đều không tin vào sự tồn tại của chúng tôi, thay vì giải thích phí thời gian thì không bằng để cho ngài tự mình trải nghiệm sẽ thuyết phục hơn.”

“....”

Hệ thống còn gật đầu, tăng mạnh độ tin cậy: “ Lúc mới bắt đầu ta cho rằng chính là như thế.”

" Thế à?" Dư Hạ hồ nghi

" Đương nhiên." Hệ thống vui vẻ trả lời: “ Không phải ngài đã tin rồi sao? Hiện tại ngài cũng chỉ là một linh hồn cho dù ta đưa ngài ra ngoài thì cũng chỉ là cho ngài tận mặt chứng kiến thi thể mình hóa thành tro tàn. Con người sau khi chết thì cái gì cũng không còn, danh tiếng không có, tiền tài càng không, ta có thể muốn gì từ ngài?”

Dư Hạ: “...”

2.0 nói đúng, với dáng vẻ hiện tại này của cậu thì quả thật là không có gì đáng giá để người ta dòm ngó.

Hệ thống thấy cậu đã dao động liền nói tiếp: “ Ký chủ đã suy xét kỹ chưa? Thời gian cấp bách khi nào ngài sẵn sàng ta sẽ đưa ngài vào thế giới văn bản.”

Dư Hạ nhận thua, làm gì có ai muốn chết, vì để tiếp tục sống mà trước kia cậu chấp nhận cắn răng nuốt máu cuối cùng cũng nếm được một chút vị ngọt thế mà lại phải chết như thế này, Dư Hạ không cam lòng.

Nghĩ đến đây, Dư Hạ không rối rắm nữa bắt đầu lật xem đồ vật mà hệ thống đã truyền vào trong đầu cậu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play