8.
Từ Phúc đi về phía Đông năm 218 trước Công Nguyên...
*Ở Trung Quốc và Nhật Bản đều lưu truyền cùng một truyền thuyết về truyền kỳ Từ Phúc vượt biển Đông tìm thuốc trường sinh bất tử cho Tần Thủy Hoàng.
Sự sụp đổ của Pompeii Công Nguyên năm 79...
Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh năm 630...
Vị nữ tu sĩ 800 tuổi qua đời ở Heian-kyo* năm 794...
*Một trong số những tên cũ của thành phố Kyoto
Câu chữ của cô ta hoang dại đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu muốn nôn mửa. Câu chữ xâu chuỗi với nhau chẳng có ý nghĩa gì cụ thể cả, như thể chúng chỉ là một chuỗi các sự kiện lịch sử không liên quan mà thôi.
Tôi xoa trán, mắt dán chặt vào hai bức ảnh duy nhất trên đó.
Bên cạnh dòng chữ “1900 Alaska”, một người đang ông trông giống Khương Thiên Kỳ đang mặc trang phục truyền thống của người Eskimo, đứng giữa một nhóm những thủy thủ da trắng, lạnh lùng nhìn vào ống kính.
Đằng sau họ là một con cá voi khổng lồ, xa hơn nữa là những tảng băng tôi nhấp nhô của Bắc Băng Dương.
Hình ảnh tiếp theo là Khương Thiên Kỳ bước xuống xe trong bộ vest giày da bóng loáng, và dòng chữ ghi chú là: “Trở về Trung Quốc năm 1996.”
“Đây là anh Khương đúng không?” Ông cảnh sát nghi ngờ chỉ vào bón người cuối cùng hỏi.
“.... Tôi không biết.”
“Chắc đây là bố chồng cô đấy.” Ông cảnh sát theo bản năng đáp.
- ---Cũng đúng thôi, theo cách hiểu của người bình thường thì một người không có khả năng sống 20 năm mà không già đi.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt bức ảnh trong túi, nhìn chằm chằm vào tấm bảng đầy những nút chai trước mặt, đưa mắt nhìn về nguồn gốc của mọi thứ: Triều Ca năm 1130 trước Công Nguyên.
Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người thấy được những tấm ảnh này, tất cả chúng đều là Khương Thiên Kỳ.
Làm sao chúng tôi có thể đoán là hắn chỉ mới sống 150 năm chứ?
Từ Thiên Y đã ghi lại những dấu chân của hắn trên thế giới từ xa xưa.
Thật sự mỗi sự kiện này đều liên quan đến Khương Thiên Kỳ sao? Tôi lập tức sợ hãi khi nghĩ đến giả định này, nó khiến tôi ớn lạnh sống lưng:
- -- Lão chồng tôi ôm ngủ mỗi đêm, có lẽ hắn đã sống trên quả đất tròn này hơn 3 nhìn năm rồi.
Lượng thông tin khổng lồ như đang nuốt chửng tôi. Đến mức khi xuống tầng dưới tôi vẫn còn thấy đầu óc mờ mịt.
Hướng dẫn viên du lịch lại tới quấy rầy: “Các bạn có muốn đến thăm huyện Kỳ không?”
“Chúng tôi tới đây để điều tra vụ án.”
“Nếu có thời gian thì không thể bỏ lỡ lăng mộ của Trụ Vương đó nha!”
Nắm được mấu chốt trong lời nói của anh ta, tôi liền hỏi:
“Anh vừa nói gì? Ở đây có lăng mộ của Trụ Vương sao?”
Hướng dẫn viên du lịch cười: “Các cô gọi thế thôi, ở chỗ chúng tôi từ xưa được gọi là Triều Ca!”
Tôi sốc!
Tấm bảng đầy những nút chai và ghim châm của Từ Thiên Y... Giấc mơ lạ thường đó...
Tôi mơ hồ nhớ lại trong giấc mơ, vị hoàng đế nhìn tôi từ trên cao xuống đó chính là Trụ Vương.
Thương Trụ Vương dời đô về Triều Ca, sau đó bị nhà Tây Chu chinh phạt, từ đó khép lại lịch sử 800 năm Thương triều.
- -- Sự kiện này cũng có liên quan gì đến Khương Thiên Kỳ sao?
“Tôi muốn đi xem lăng mộ Trụ Vương!”
Cảnh sát Nhậm sửng sốt:
“Chồng cô còn đang ngồi tù, tình nhân của chồng cô thì đã ăn thịt sáu người còn sống, cô lại đang mang thai, còn muốn đi tham quan du lịch sao?!”
Tôi kéo anh ta lên xe và kể lại giấc mơ của mình, cảnh sát Nhậm cau mày:
“Vậy là bây giờ lại thêm kiếp trước kiếp này luôn sao? Chồng của cô là Trụ Vương của nhà Thương, còn cô là Đát Kỷ à? Hai người bây giờ vượt qua các kiếp, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp phải không? Còn tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân đáng thương bị hai người lừa đến quay vòng vòng? Bộ kiếp trước tôi làm gì sai sao? Tôi từng làm thái giám chia rẽ hai người à?”
"Không! Lúc đó tôi chỉ là một nô lệ, địa vị rất thấp, sống trong một ngôi nhà bùn, cách Trụ Vương rất xa. Chồng tôi... anh ấy không hề xuất hiện, trong mơ tôi không gặp anh ấy.. không gặp bất kỳ anh đẹp trai nào cả.”
Cảnh sát Nhậm: “Vậy tối nay cô tiếp tục cố gắng, có những giấc mơ đẹp hơn, phấn đấu trở thành Đát Kỷ đi nhé.”
Tôi:….
- --
Trong lăng mộ toàn là cỏ dại, không có gì thú vị cả, tôi cũng không dấy lên cảm giác quen thuộc với nơi này.
Thấy chúng tôi không có hứng thú, Hướng dẫn viên vội vàng nói: “Trước mặt còn có Đồi Hoàng Đế và Động Nương Nương. Hương hỏa rất thịnh!”
"Tên gì? Có thật không đấy? Đó là cũng là điểm du lịch à?" Cảnh sát Nhậm tức giận.
Đầu tôi lại bắt đầu đau, tôi nhìn những gò đất phía xa, trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc.
Vị trí tôi đứng trùng khớp với khung cảnh trong giấc mơ của tôi.
[Cánh đồng trước mặt từng là một quảng trường rộng mở, con đường thẳng tắp cắt ngang đạo lộ dẫn đến những ngọn đồi phía xa.
Thỉnh thoảng lại có người hiến tế đứng hai bên đường, chúng tôi tiến đến phía hang động với chiếc chậu vàng trên tay, hoàng đế trên bục cao lạnh lùng nhìn xuống...]
“Đi thôi!” Tôi mở cửa xe và bước vào.
Mười lăm phút sau chúng tôi đến động Nương Nương.
Càng gần đến đích, tôi càng phấn khích.
Đúng rồi, nó ở ngay đây này!
Đã ba nghìn năm trôi qua, lối vào động bị phong hóa, lộ ra nhiều đá hơn.
Ngôi đền bên trong cũng thay đổi đến mức không thể nhận ra, các bức tượng Phật được đặt ở đó, xung quanh bám đầy những lớp nến đỏ.
Nhưng tôi biết đó chính là cái hang trong giấc mơ.
Những người chuẩn bị tế lễ đều ca hát và nhảy múa.
"Cô làm gì vậy?" Cảnh sát Nhậm hỏi.
"Anh chị rất may mắn khi được diện kiến các chư thần đó."
Cơ thể tôi run lên dữ dội: "Các chư thần? Tại sao lại ở trong hang động chứ?"
"Các vị thần không đến từ trên trời. Họ sống dưới lòng đất, trong hang động. Tất cả chúng ta đều biết điều này", hướng dẫn viên du lịch tự hào nói.
Tôi đột nhiên nắm lấy cổ áo anh ấy: “Ý anh là, sinh vật sống trong hang động đó… là thần?”
"Đúng vậy! Là thổ thần của chúng ta!" Anh ta thản nhiên nói.
"Ở đây có một bí mật mà người ngoài các người nhất định không biết. Các người có biết tại sao ngay từ đầu Sở Vương lại dời đô không? Lúc đầu nhà Sở không phải ở đây, trước đó là của nhà Thương, người nhà Thương tự xưng là "Thiên Nhất Thượng", nhưng một ngày nọ, vị thần mà Thiên Nhất Thượng tôn thờ đã chết! Ông ta đã bị thần Triều Ca của chúng ta đánh bại! Vì vậy Trụ Vương phải dẫn Đát Kỷ bỏ chạy, sau đó chúng ta đã xây dựng kinh đô ở đây.”
"Hơn một vị thần..."
Tôi cảm thấy như mình đã nắm được manh mối quan trọng nào đó.
Có thể chắc chắn rằng, khả năng của chồng tôi vượt xa con người rất nhiều.
Trong nhận thức của hắn, hắn và con người là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau.
Nhưng trước đây, khả năng này là quá khó tin cho nên tôi chưa bao giờ suy xét đến.
Cho đến khi từ "thần" bật ra khỏi miệng hướng dẫn viên du lịch huyện Kỳ.
——Lẽ nào chồng tôi là một vị thần cổ đại?!
Như bị mê hoặc, tôi chạm vào tảng đá chắn giữa đường.
Những ký ức dần lóe lên trong tâm trí tôi.
Xung quanh tối sầm lại, ngọn đuốc bập bùng, tôi quay trở lại nơi giấc mơ bị gián đoạn, trong bóng tối dày đặc, có thứ gì đó phát ra tiếng sàn sạt trên tảng đá.
Lần này, tôi đã thấy nó.
Tôi nhìn thấy một mảnh máu thịt hỗn loạn không có hình dạng, nó thận trọng di chuyển vào trong tầm nhìn của tôi.
Sau đó cố gắng hết sức để vươn ra năm ngón tay bằng đống máu thịt mơ hồ.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nắm lấy đầu ngón tay tôi.
"Thái Tuế đại nhân, ngài có thấy hôm nay bên ngoài trời đẹp, chim bay hoa nở không? Thật sự nên ra ngoài tắm nắng rồi."
Cùng với lời nói sắc bén của tôi, hang động vang lên tiếng cạch cạch, như tiếng gió vang vọng ngàn năm.
Và một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi: "Ta nghe thấy rồi..”
Tôi đứng chết trân tại chỗ.
Nước mắt bất giác trào ra.
- --Đó là giọng của chồng tôi.
9.
Sau khi ra ngoài, tôi đã nói chuyện với hướng dẫn viên rất nhiều:
“ Cảm ơn anh đã giải đáp câu hỏi của tôi.”
Hướng dẫn viên cười rạng rỡ:
“ Vậy thì để tôi kể cho cô nghe một bí mật kinh hoàng khác nhé! Bình thường tôi sẽ không kể cho ai nghe đâu!”
“ anh nói đi.”
“ Thực ra nhà Thương không hề bị Võ vương tiêu diệt, cũng không có trận Mục Dã nào cả, ngược lại luôn có một truyền thuyết được truyền từ đời này qua đời khác.”
“ ồ? Vậy ai đã làm điều đó?”
Hướng dẫn viên lại gần tôi, chỉ vào chân anh ta với vẻ mặt hưng phấn:
“Bọn họ bị Thần trừng phạt.”
Tôi hỏi: “ nhưng tại sao?”
“ người ta nói vua Chu đã hy sinh sai vật tế, khiến Thần tức giận. Toàn bộ dân trong Triều Ca đều chết trong một đêm, máu chảy về Mục Dã. Lúc đó rất bi thảm, ông nội của ông nội tôi nói, không phải phóng đại đâu.
Mọi sai lầm đều phải trả giá …
Tôi đột nhiên cảm thấy đau đầu, cơn đau nhanh chóng lan ra toàn thân khiến tôi không thể đứng vững.
Bụng tôi cũng nhân đó kêu lên.
Da bụng nhô lên rõ rệt, như thể có sinh vật nào đó đang cố thoát ra ngoài.
Có ng đỡ tôi lên xe nghỉ ngơi.
Tôi vỗ bụng nói: “ dừng lại ngay, cẩn thận bố con trừng trị con!”
Tôi nói xong nó liền trở nên thành thật hơn, bụng dưới lại phẳng lì.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi ngẩng đầu lên nhìn ông cảnh sát tới đón tôi:
“ Cô Khương, cô không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
“ vụ án này quả thực rất kỳ lạ, nhưng may mắn là nhà cô không có ai bị thương cả. Từ Thiên Y là kẻ giết người hàng loạt, còn chồng cô thì không. Anh ấy đã được thả ra. “
“Nhanh vậy sao?”
“Đúng vậy, kết quả xét nghiệm máu cho thấy máu trên người anh ấy không phải máu người. Chúng tôi đã hiểu lầm anh ấy.”
Không phải máu người, chắc chắn không phải máu người rồi.
Chồng tôi là Thái Tuế sống ở Triều Ca ba ngàn năm trước mà.
Từ Thiên Y hiển nhiên cũng không phải người.
Những chuyện mà tôi chứng kiến ở bệnh viện khi đó, và cả sau đó nữa, đều là trận chiến của các vị thần.
— cô ta, sẽ là vị thần nào được chứ?
— có những sự kiện lịch sử nào có dấu vết của chồng tôi trong đó?
Mang theo tâm trạng lo lắng, tôi tiến vào xe cảnh sát.
Ba người cùng trò chuyện về những tập tục kỳ lạ họ vừa được biết.
“Kỳ thật trong lịch sử có rất nhiều tộc người cho rằng thần linh đều đến từ trong lòng đất. Truyền thống hiến tế trong hang động là hiện tượng rất phổ biến.”
Ông cảnh sát hoá ra lại là người yêu lịch sử, hút một điếu thuốc rồi mỉm cười:
“Những lễ tế ở Nam Mỹ vẫn còn đó, mỗi năm sẽ có một bộ da người được dâng lên cho các vị thần.”
Tai tôi chợt vểnh lên: “da người?”
“Bằng cách đó, các vị thần có thể biến thành con người.”
Điện thoại di động của ông bỗng reo.
Tôi nghe thấy giọng của đội trưởng hoảng sợtừ bên kia:
“T.hi t.hể của Từ Thiên Y gặp vấn đề rồi!”
“Cái gì!?”
“Da người thì đúng là của Từ Thiên Y, nhưng bên trong các bộ phận cơ thể thì không phải!”
“Vậy là của ai?”
“Theo kết quả khám nghiệm cho thấy ADN trùng khớp với lão Trương tài xế!”
“Lão Trương bị lột da ném lên giường, t.hi t.hể trước đó mặc đồ da của Lão trương. Các anh có phải đang đi cùng “nó”…”
Điện thoại rơi “cộp” xuống đất.
Trong xe im lặng.
Ba người chúng tôi kinh hãi nhìn về phía lão Trương.
Ông ta thong thả dập thuốc, đạp ga, lao thẳng về phía cái cây!
Vào thời điểm mấu chốt, sáu chiếc móng vuốt nhô ra từ bụng tôi và dùng hết sức đỡ lấy lưng ghế giúp tôi không bị đè bẹp dí.
Tôi loạng choạng bước ra ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa xe sau lưng.
Lão Trườn dùng tay không gỡ tấm thép ra, ném nó văng ra xa 10 mét và thoát khỏi taxi bị đè bẹp mà không tổn hại gì.
“Nó lớn nhanh quá.” Ông ta liếc nhìn bụng tôi, nói.
“Trả người thừa kế của anh ấy cho ta.”
“Con người không thể sinh ra con của các vị thần cổ xưa. Nó sẽ hút khô ngươi rồi phá vỡ cơ thể mẹ để thoát ra, tới lúc đó ngươi chỉ còn là cái xá.c.”
“Thiên Kỳ sẽ không làm điều này với tôi”
"Vào những giờ phút như thế này làm ơn vất mấy cái yêu đương nhăng nhít đi hộ tôi dùm cái..."
Cùng với câu càm ràm yếu ớt, hai tiếng s.úng “pằng pằng” vang lên.
Cảnh sát Nhậm từ trên xe bước xuống, trong tay là khẩu sún.g của lão cảnh sát, liên tiếp bắn hai phát vào người lão Trương.
Tay phải cùng chân phải của Lão Trương lập tức bị rơi ra, không giữ được thăng bằng mà ngã gục xuống đất, tư thế vô cùng kỳ lạ.
Cảnh sát Nhậm lập tức lao tới kéo lấy tôi chạy đi.
Hai người chúng tôi chạy vào trong một nhà kho, còn chưa kịp cửa đóng lại, Lão Trương chớp mắt lại đã di chuyển đến trước mắt tôi.
Tôi chui vào chiếc kệ phía sau lưng, ném ra tất cả những gì có thể ném được vào người hắn:
“Nếu như anh dám chạm vào người tôi, chồng tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
"Hắn ta sắp c.hết rồi."
"Ngươi nói bậy!"
"Ngươi nghĩ tại sao nhân loại lại cần phải sinh sản?" Hắn ta đút tay trong túi quần, không nhanh không chậm bước tới, dựa vào chiếc kệ nhìn tôi đang tuyệt vọng vùng vẫy, "Bởi vì loài người các ngươi đều sẽ c.hết đi. Chỉ có nhân loại có thọ mệnh trăm năm ngắn ngủi mới cần phải lưu lại người nối dõi, thân là cổ thần sinh mệnh vĩnh hằng căn bản không cần hậu duệ. Đối với cổ thần như bọn ta, sinh sản chỉ xảy ra khi chúng ta đã tuyệt vọng, rơi vào đường cùng.”
Trái tim tôi chợt như bị bóp nghẹt.
Thiên Kỳ, Thiên kỳ sắp c.hết?
Bởi vậy anh mới để tôi mang thai, hy vọng đứa trẻ có thể bảo vệ cho tôi?
“Hắn xây tổ thật sự quá phiền toái… Từ khi ngươi mang thai, hắn đã mở rộng lãnh thổ hơn hai mươi lần, toàn bộ Hoa Đông, Hoa Trung đều bị hắn nắm trong bàn tay, bất kỳ thần tộc nào nào tiến vào lãnh địa đều đều bị hắn không chút do dự nuốt chửng, không có ngoại lệ, thật là g.hê t.ởm..."
(*Hoa Đông, Hoa Trung: Miền Đông và miền Trung Trung Quốc)
Cảnh sát Nhậm trốn trong bóng tối liên tiếp bắn thêm hai phát s.úng vào người hắn.
Lần này, Lão Trương dường như đã nổi giận, hắn chỉ vung tay một cái, cảnh sát Nhậm đã lập tức bị hất vào bức tường phía đối diện, hôn mê bất tỉnh.
“Suốt ba nghìn năm qua, hung danh của hắn không ai không biết. Giờ đã sắp chết đến nơi mà vẫn còn điên cuồng như vậy, vậy ta chỉ đành bắt đầu ra tay đòi nợ từ hậu duệ của hắn vậy…”
Giọng nói của Lão Trương càng ngày càng trầm thấp u ám, càng ngày càng mơ hồ, giống như âm thanh đến từ địa ngục.
Đầu của hắn hoàn toàn bị tách đôi ra, từ bên trong trồi ra vô số xúc tu trông vô cùng ghê tởm, không ngừng vươn ra như không có điểm dừng, cho đến khi chạm tới trần nhà.
Trên xúc tu có vô số những con mắt xếp dày đặc lại với nhau, không ngừng đảo qua đảo lại nhìn khắp xung quanh rồi đập mạnh vào tường, nước dãi nhầy nhụa không ngừng nhỏ giọt chảy xuống chân tôi.
Sột soạt, sột soạt…
Thần minh chỉ là những sinh vật kh ủng bố từ thời cổ xưa.
Bọn chúng không hề có cái được gọi là lòng nhân từ, cũng không có cái gọi là đạo đức.
Bọn chúng chỉ là một đám quái vật có sức mạnh cường đại.
Tôi nhắm mắt lại: Khương Thiên Kỳ, nếu anh mà còn không đến nữa, tôi sẽ thật sự cả đời này cũng không tha thứ cho anh!
Ý nghĩ này chỉ vừa mới trôi qua, trên trần nhà đã vang lên một tiếng tách, một góc trần lập tức sụp đổ.
Khương Thiên Kỳ từ trên cao đáp xuống đất, hai chân giữ chặt lấy đám xúc tu, khẽ vặn eo một cái, đám xúc tu dày đặc lập tức đều bị đánh gẫy vụn, ầm một tiếng rơi sập xuống đất.
"Có thể lịch sự với phụ nữ mang thai một chút được không, Chúc Cửu Âm? Vợ ta đang mang thai, ngươi còn có tí gì gọi là ý thức không?" Khương Thiên Kỳ giận giữ hỏi hắn.
"Thái Tuế..." Bên trong lớp da người của Lão Trương lại mọc thêm vô số xúc tu, quấn lấy chặt lấy người chồng tôi, "Nếu ngươi cứ trốn trong lớp da người không chịu ra ngoài, ngươi sẽ chỉ c.hết càng nhanh hơn mà thôi... Haha, ngươi không dám để cho cô vợ nhỏ của ngươi nhìn thấy bộ dạng thật sự của ngươi, đúng chứ?”
Chồng tôi nhìn tôi thật chăm chú, sau đó trong nháy mắt biến bộ dạng khác, dùng tốc độ cực nhanh ôm chặt lấy Chu Cửu Âm lăn ra khỏi nhà kho.
Hai người bọn họ không ngừng lao vào đ.ánh nhau, để lại vô số lỗ hổng muôn hình vạn trạng trên bức tường.
Bầu trời bên ngoài đột nhiên tối sầm, sấm chớp dữ dợi, giống hệt như ngày đó ở bệnh viện.
Tôi chợt nhớ ra trong truyền thuyết có nói, Chu Cửu Âm chính là vị thần cai quản không gian, hắn dường như có khả năng tạo ra những không gian song song.
Tôi bò tới bên cạnh cảnh sát Nhậm: "Cảnh sát Nhậm! Cảnh sát Nhậm!...Nhậm Thiên Đường!"
Trong nháy mắt anh lập tức tỉnh lại.
"Chồng tôi đang đ.ánh nhau với người khác...anh ấy có thể sẽ c.hết mất, huhuhu."
Anh liếc một cái ra bên ngoài:
“Bọn họ là thần minh đánh nhau, còn tôi đây chỉ có một k.hẩu s.úng lục, lại còn là một khẩu s.úng hỏng. Giờ cô bảo tôi đánh mấy thằng du côn sức chiến đấu bằng 5 tôi cũng đánh không nổi. Cảnh sát nhân dân thì cũng có giới hạn, cũng là con người thôi bà nội ạ.”
“Tôi cứ không cho anh đi đấy.” Tôi vừa khóc huhu vừa rút cái dùi cui của anh ra, “Cho tôi mượn chút.”
"Bà nội có là nóc nhà của thần linh thì cũng có giới hạn thôi bà nội ơi!"
"Trạng thái của Thiên Kỳ không tốt, thế nên hắn mới lưu lại nòi giống cho tôi, tôi không thể để hắn cứ thế một mình chiến đấu rồi c.hết đi."
"Này cô......"
Cảnh sát Nhậm muốn bắt tôi lại nhưng tôi rất nhanh đã chui vào lỗ hổng trên tường, bò ra ngoài, anh ta còn đang bị gãy xương, bắt không được tôi.
Bên ngoài là núi sông trùng điệp.
Tia sét phản chiếu hình dáng hai con cự thú khổng lồ in lên ngọn đồi gần nhất, chúng phát ra những tiếng gầm dữ dội, không ngừng lao vào tấn công lẫn nhau, giống như hai bóng đen khủng b.ố giữa đêm đen.
Tôi nhảy lên chiếc xe điện ba bánh chạy bên cạnh nhà kho, chống lại mưa bão đi lên núi.
Bụng dưới của tôi hơi nóng lên, đứa trẻ trong bụng dường như cũng đang gào thét giận dữ không kém gì cha nó, tiếng thét của đứa trẻ không ngừng vang vọng trong h.ộp sọ và cơ thể tôi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi cuối cùng cũng tới được chiến trường.
"Tuyệt đối không thể để lão chồng mình c.hết ở đây được!"
Nghĩ vậy, tôi càng gắt gao vặn chặt lấy tay lái, dùng tốc độ 180 km/giờ lao đến cơ thể khổng lồ Chúc Cửu Âm trước mắt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT