Hạ An Vũ trở về nhà trọ, đầu óc hãy còn ngơ ngẩn lắm, mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ, ai mà có ngờ tổng giám đốc lại là con trai của bạn thân mẹ, cả hai đã từng gặp nhau lúc nhỏ, thậm chí bây giờ cậu còn sắp kết hôn với người ta đến nơi kia chứ.

Hạ An Vũ vốc một vốc nước rửa mặt cho tỉnh người, cậu tự ngắm mình trong gương, ừm, cũng ưa nhìn lắm. Bất giác Hạ An Vũ vội lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn vừa hiện ra, âm thầm nhớ đến câu nói kia của Quý Đông Nhiên:

"Dù gì một năm kết hôn thì vẫn là kết hôn, hơn nữa trong chuyện này cậu vẫn là người thiệt thòi. Xin lỗi..."

Hạ An Vũ đã làm việc với Quý Đông Nhiên được gần nửa năm rồi, bình thường trừ chuyện công việc ra thì giữa cậu và cấp trên không có chuyện gì để nói với nhau cả, cho nên có thể nói đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác mình như thấy một mặt khác của Quý Đông Nhiên vậy.

Mỗi ngày đến công ty, Hạ An Vũ đều sẽ giúp anh đẩy xe lăn vào phòng làm việc, nếu đi ra ngoài thậm chí còn hỗ trợ anh lên xe, có đôi lúc cậu cũng sợ làm anh khó xử nên vẫn rất cẩn thận trong từng lời nói cử chỉ, nhưng ngờ đâu thái độ của anh đối với sự giúp đỡ của người khác luôn là bình thản, đôi mắt lãnh tĩnh hướng về cậu nói một tiếng "cảm ơn". Hạ An Vũ từng nghĩ có lẽ người này không quá để ý đến khiếm khuyết của bản thân mãi cho đến hôm nay gặp mặt.

Lúc cậu định bụng mở điện thoại gọi về cho mẹ nói chút chuyện thì bỗng có âm thanh tin nhắn đến, trái tim đánh thịch một tiếng khi thấy hai chữ "sếp tổng" kèm một câu hỏi thăm giống như tính cách của anh:

"Cậu về đến nhà rồi?"

Hạ An Vũ nuốt một ngụm nuốt bọt bắt đầu gõ qua mấy chữ trả lời, nhưng rồi lại xóa mất. Quan hệ cấp trên cấp dưới bỗng chốc thăng hạng thành chồng sắp cưới, quả thật có chút sượng sùng, nói ngắn gọn quá thì trông có vẻ lạnh lùng, thân mật thì có chút không phải, sau một hồi vò đầu bứt tóc vẫn là gửi đi một dòng cơ bản nhất:

"Vâng ạ. Anh cũng đến công ty rồi ạ?"

"Ừm. Nghỉ ngơi đi."

Hạ An Vũ thở dài một cái, phát hiện bản thân thật ngớ ngẩn, người ta thì vẫn cư xử như bình thường, chỉ có mình tự xoắn xít làm khó mình.

"An Vũ, sao rồi?" - Hạ An Vũ gọi cho mẹ, rất nhanh bên kia đã nghe giọng nói lo lắng của Nhã Vân - "Con đột nhiên phải rời đi, dượng con cứ hỏi mẹ mãi làm mẹ không biết phải trả lời thế nào."

"Mẹ, con gặp người đó rồi." - Hạ An Vũ chầm chậm nói.

"Hả? Vậy nó như thế nào? Con có muốn không? Không muốn cũng không sao, mẹ nghĩ kỹ rồi, đột nhiên bắt con kết hôn với một người đàn ông để đổi lấy số tiền lớn, nó lại... lại..." - Nhã Vân nói chưa hết câu lại bắt đầu nức nở - "Mẹ thực sự không nỡ mà, dượng con nói đúng, mẹ mà bắt con làm vậy đúng là khốn kiếp..."

Hạ An Vũ có chút đau đầu vội vàng an ủi bà đôi ba câu, thú thật cậu cũng không biết nói sao về chuyện của Quý Đông Nhiên nữa.

"Ừm... thật ra bọn con đã ký vào hợp đồng rồi ạ..."

"Cái gì?" - Nhã Vân sửng sốt không tin được thốt lên - "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Thật ra... con cảm thấy người đó cũng không tệ." - Hạ An Vũ ngập ngừng đáp, đoạn nhớ đến Quý Đông Nhiên liền cười cười - "Hơn nữa bây giờ cũng không phải là thời đại phong kiến ngày xưa, nhất định không có chuyện mua người về chịu khổ đâu mẹ. Với lại chẳng phải dì Ái Linh là bạn thân mẹ mà, đúng không?"

"Ừm... Nhưng mà mẹ cảm thấy mình ngu ngốc quá..." - Nhã Vân thở dài nói - "Bây giờ biết nói thế nào với dượng con đây."

"Con sẽ nghĩ cách, mẹ đừng lo, cứ chăm sóc tốt cho dượng được rồi."

Hạ An Vũ cùng mẹ trò chuyện thêm vài câu nữa mới cúp máy, ngẫm nghĩ xem nên kết thúc kỳ nghỉ này luôn hay cho đầu óc thư thả dăm ba hôm để tiếp thu cái việc này. Nhưng chẳng làm cậu phải mất công nghĩ nhiều, đến tầm chiều tối đã nhận được tin nhắn của Quý Đông Nhiên nói rằng anh đang trên đường qua đón cậu đi ăn tối.

"Gấp vậy ạ?"

Hạ An Vũ rối rít định bấm tin nhắn gửi đi thì chuông báo bất ngờ reo lên khiến cậu giật cả mình, nhìn chầm chầm hai chữ "sếp tổng" mà trái tim cứ đập lên liên hồi.

"Alo ạ."

"Ừm, mẹ nói muốn gặp chúng ta bàn chuyện hôn lễ luôn, bên phía nhà hàng đã đặt xong chỗ rồi, cậu ăn mặc như lúc đi gặp khách hàng, mười lăm phút nữa tôi qua đến."

"D... dạ..."

"Cứ bình tĩnh, coi như cùng tôi đi bàn một vụ làm ăn thôi, được không?" - Dường như nghe ra được sự căng thẳng trong giọng nói của cậu, Quý Đông Nhiên liền nhẹ nhàng trấn an.

"Dạ, tôi biết rồi."

Điện thoại vừa cúp, Hạ An Vũ hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó vò đầu bức tai bắt đầu lục tung tủ quần áo của mình. Dù cho cậu đã gặp qua Ái Linh và Quý Đông Nhiên cũng dặn dò rằng chỉ cần như lúc đi gặp khách hàng nhưng cậu vẫn rất căng thẳng.

"Tôi tới rồi."

"Vâng ạ."

Lúc Quý Đông Nhiên gọi cho cậu lần nữa thì Hạ An Vũ hãy còn đang tịnh tâm trước gương, sau đó lại ngửi ngửi người mình một chút, sợ rằng mùi nước hoa rẻ tiền sẽ làm cho đối phương khó chịu, cuối cùng mới thẳng lưng rời khỏi nhà.

Nhà trọ Hạ An Vũ ở nằm ở trong hẻm nhỏ mà xe hơi không vào được, thành ra xe của Quý Đông Nhiên chỉ đành chờ ở ngoài, lúc thấy Hạ An Vũ bước ra, cả người căng cứng, đôi mắt ngó dáo dác tìm mình khiến anh không tự chủ được mà cong khóe miệng một chút.

"Ở đây." - Quý Đông Nhiên hạ kính xe xuống gọi cậu.

"Xin lỗi, anh chờ tôi có lâu không?" - Hạ An Vũ bối rối mở cửa xe bên kia ngồi vào.

"Vừa mới tới thôi." - Quý Đông Nhiên xoay sang nhìn cậu đáp.

Hạ An Vũ gật gật đầu, tay chân luống cuống không biết để ở đâu, cơ thể cũng vô thức nhích sát về cửa xe bên này, trong lòng liên tục an ủi bản thân phải giữ bình tĩnh. Quý Đông Nhiên khẽ liếc cậu mà hỏi:

"Căng thẳng?"

"Không... một chút ạ..."

"Chẳng phải đã gặp qua mẹ tôi rồi sao?"

"Dạ..."

Hạ An Vũ trả lời, đôi mắt không dám nhìn đối phương, ngờ đâu trong lúc cậu không để ý thì Quý Đông Nhiên đã nhích sát sang phía cậu từ lúc nào.

"Dạ?"

Hạ An Vũ ngơ ngác nhìn thấy một bàn tay quàng qua mình, cơ thể chịu sức nặng cả thân trên của Quý Đông Nhiên đè lên, mùi bạc hà pha lẫn chút hương táo thoang thoảng qua mũi khiến khuôn mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng, bên tai vang lên "kịch" một tiếng, hóa ra Quý Đông Nhiên giúp cậu đóng cửa xe chặt lại.

"Xong rồi."

"Cảm ơn ạ."

Quý Đông Nhiên nhìn cái cổ đỏ ửng mà chỉ khi say lên mới thấy được ở cậu thư ký trẻ, trong lòng liền hơi ngứa ngáy nhưng khuôn mặt vẫn lãnh đạm đáp lời cậu:

"Ừm, không có gì."

Nhà hàng mà Quý Đông Nhiên đặt nằm trong tòa nhà cao nhất thành phố, nơi nhiều người giàu có lẫn nổi tiếng rất thích đến dùng bữa. Hạ An Vũ nhìn sảnh lớn mà có chút choáng ngợp, bỗng chốc thấy bộ đồ mình tự tin nhất lại trông rất ngu ngốc. Thi thoảng Quý Đông Nhiên cũng có tiếp vài đối tác cao cấp ở tòa nhà này, Hạ An Vũ đã từng giúp anh đặt bàn nhiều lần, chỉ là nếu nói chính thức đi vào thì đây lại là lần đầu tiên.

Hạ An Vũ theo chỉ dẫn của Quý Đông Nhiên đẩy xe lăn vào thang máy, sau đó bấm thang đến tầng bảy mươi hai, vừa bước ra đã có ngay hai nữ tiếp tân xinh đẹp mỉm cười chào đón họ.

"Chào quý khách, cho hỏi đi mấy người ạ?"

"Ba người, đã đặt bàn trước."

"Cho hỏi tên người đặt bàn ạ?"

"Đông Nhiên."

"Bàn số năm, mời hai người ạ."

Nữ tiếp tân lễ phép dẫn cả hai đến một bàn nằm nơi vắng vẻ cạnh cửa sổ, ở đó đã có một người phụ nữ xinh đẹp đang yên lặng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

"Mẹ..." - Quý Đông Nhiên gật đầu chào bà.

"Con chào dì ạ."

Hạ An Vũ cũng lễ phép chào bà một tiếng, sau đó cẩn thận cùng nhân viên đỡ Quý Đông Nhiên ngồi lên ghế.

"Cảm ơn ạ." - Hạ An Vũ hướng cậu bé kia nói cảm ơn, nhưng trông sắc mặt người ta lại không vui lắm, cậu có chút bối rối hiểu ra, vội vàng lục lọi túi quần mình.

Cao Ái Linh từ đầu đã luôn thu hành động lẫn thái độ của Hạ An Vũ vào trong mắt, không biết suy nghĩ điều gì, chỉ đơn giản rút ra một tờ xanh lá đưa đến:

"Cảm ơn, cậu đi đi. Còn nữa, gọi phục vụ khác đến đây, chúng tôi cần chọn món."

"Không cần ạ, tôi có thể..."

"Gọi phục vụ khác đến đây." - Cao Ái Linh không kiên nhẫn nói.

Cậu phục vụ kia hơi sững ra, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng "vâng" một tiếng rồi đi luôn.

Không khí bỗng chốc có chút kỳ lạ, Hạ An Vũ hơi ngượng, lúc nãy đi vội quá thành ra chỉ kịp nhét vài đồng bạc lẻ vào người, nếu không đã chẳng xảy ra chuyện khó xử thế này rồi.

"Hai đứa đói bụng lắm chưa?" - Cao Ái Linh vén một bên tóc, cất giọng nhẹ nhàng khiến cho bầu không khí thoáng dịu lại - "Bất ngờ gọi con thế này chắc làm con lo lắm, dì xin lỗi, cũng do dì nôn nóng quá."

"Dạ không sao ạ." - Hạ An Vũ vội xua xua tay nói - "Dù gì cũng phải bàn chuyện mà, sớm một chút cũng tốt."

"Ừm." - Cao Ái Linh hòa ái cười - "Con xem thực đơn xem có món nào thích ăn thì cứ gọi, hôm nay để dì đãi con dâu tương lai một bữa ra trò."

Hạ An Vũ bị cách gọi của bà làm cho có chút ngượng ngùng, chỉ đành ấp úng lung tung nhìn vào thực đơn.

"Mắc quá!"

Một đĩa thịt bò trong nhỏ tí đã bằng mấy ngày cậu quần quật đi làm từ sáng đến tối, liền vội vàng lật sang trang sau.

"Gọi món này đi, tôi cũng thích ăn nó nhất ở đây."

Quý Đông Nhiên cản lại động tác lật ra trang sau của cậu mà chỉ vào bức ảnh vừa làm cậu hết cả hồn, Hạ An Vũ vốn muốn bảo để mình xem xem thêm một chút thì Cao Ái Linh phía đối diện cũng cất tiếng:

"Đông Nhiên nói đúng đó, dì cũng rất thích ăn món đó, nơi này làm rất được. Vậy gọi ba phần nhé."

"Dạ... cũng được ạ."

Hạ An Vũ hết cách chỉ đành gật đầu đồng ý, đợi phục vụ bưng món ăn lên Cao Ái Linh liền vui vẻ nhìn cậu hỏi:

"Sao rồi? Hai đứa đã định khi nào đi coi ngày làm lễ chưa?"

"Khụ... dạ..." - Hạ An Vũ bị câu nói của bà làm cho ngụm nước vừa mới uống vào phải sặc ra, ấp úng không biết phải nói thế nào.

"Bọn con mới vừa gặp sáng nay mà mẹ." - Quý Đông Nhiên ngồi bên cạnh cũng không đồng tình liền nói.

"Phải ha, vậy ngày mai đi luôn đi, thầy này từng xem cho mẹ với ba con trước kia đó, coi hay lắm."

Đôi mày của Quý Đông Nhiên khẽ chau lại, đương lúc anh định lên tiếng thì bà đã tiếp lời.

"Con cũng biết mẹ..."

"Con hiểu rồi, ngày mai con sang đón cậu ấy đi là được."

"Ừm, hai đứa đừng lo quá, mẹ đã liên hệ sắp xếp ổn thỏa hết rồi, cả danh sách họ hàng đến dự lễ cũng đã có." - Cao Ái Linh tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của anh, che miệng cười nói.

"Họ hàng?" - Quý Đông Nhiên nhíu mày.

"Ừm, mấy người bà con bên kia thì sợ không làm thủ tục về kịp nhưng chắc trong nước vẫn ổn."

"Khoan đã, chẳng phải con đã nói là không tổ chức hôn lễ rồi mà."

"Mẹ biết, nên mẹ chỉ mời họ hàng thôi, đâu có làm linh đình gì, chẳng lẽ con muốn An Vũ vào nhà mình mà không có lấy một ai chứng kiến sao? Thế thì còn gì gọi là kết hôn nữa, mẹ chỉ cần bảo thằng bé dọn về ở chung với con là được."

"Nhưng mẹ đã hỏi ý cậu ấy chưa?"

"Mẹ là người bỏ tiền ra giúp gia đình nó đấy!"

Không khí thoáng chốc chùng xuống, Cao Ái Linh cũng phát giác ngay là mình nói sai, vội vàng hướng Hạ An Vũ nói:

"Xin lỗi, dì không phải ý đó, ý dì là... aiz..."

"Không sao ạ." - Hạ An Vũ vội lắc lắc đầu - "Chẳng phải dì nói chỉ là tổ chức trong họ hàng thôi sao, tôi thấy cũng được mà, anh với dì đừng căng thẳng, dù gì cũng là mẹ con, anh nhường dì một chút đi."

Quý Đông Nhiên chỉ "hừ" một tiếng khiến Hạ An Vũ không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên cậu trông thấy anh tức giận như vậy.

Cuối cùng bữa ăn hôm đó kết thúc không mấy vui vẻ gì, thậm chí trước khi về Cao Ái Linh cũng chỉ nói một tiếng "xin lỗi" lần nữa với cậu, dặn dò thêm hai ba câu về chỗ coi ngày tổ chức rồi lên một chiếc xe khác rời đi trước.

"Xin lỗi, đã hứa với cậu rồi mà..."

Lại nữa, Hạ An Vũ cảm thấy hai người này đúng là hai mẹ con, kỳ lạ như nhau. Rõ ràng cậu là con nợ chịu sự giúp đỡ từ gia đình họ nhưng họ cư xử cứ như thể đã làm chuyện gì có có lỗi với cậu lắm vậy, Hạ An Vũ có cảm tưởng cả tối nay số lời xin lỗi cậu nhận được có khi nhiều gần bằng cả cuộc đời mà bản thân đã trải qua.

"Tổng giám đốc à, anh có thể đừng nói mấy câu đại loại như xin lỗi với tôi được nữa không." - Hạ An Vũ có hơi tức giận bước ra trước xe lăn anh nhìn xuống - "Có nói cũng là tôi nói cảm ơn với mẹ anh, với anh, nào đến lượt hai người liên tục nhận lỗi với tôi."

Quý Đông Nhiên không lên tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn cậu. Hạ An Vũ không đoán ra được anh đang nghĩ gì, chỉ đành thở dài một hơi, đoạn quỳ xuống ngẩng đầu chầm chậm nói:

"Haizz... không biết loại con nợ nào có phước như tôi nữa. Được lấy một ông chồng giàu có tài giỏi còn rất đẹp trai, tương lai có khi không cần phải chịu khổ ăn mì tôm qua ngày nữa, anh nghĩ xem, cũng chỉ là một hôn lễ nhỏ xíu để cho mẹ anh vui vẻ những tháng cuối đời, chẳng lẽ con dâu tương lai như tôi lại không giúp được bà ấy?" - Hạ An Vũ dùng hai tay bắt lấy khuôn mặt vẫn đang đăm chiêu của Quý Đông Nhiên mà nói - "Cho nên, đừng giận dỗi nữa được không?"

"Tôi không có giận dỗi." - Quý Đông Nhiên vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh đáp - "Còn nữa, cậu buông tôi ra."

"Ừm... vậy thì tốt..."

Hạ An Vũ cũng phát hiện ra hành động của mình có chút thân mật quá liền vội vàng buông ra, đi về phía sau đẩy xe lăn cho anh:

"Không có gì thì về nhà, ngày mai sang đón tôi đi xem ngày cưới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play