Quý Đông Nhiên nói với Hạ An Vũ chỉ đi tầm một tuần, nếu giải quyết ổn thỏa nhanh còn có thể về sớm hơn, nhưng cho đến cuộc gọi vào tuần thứ tư của Quý Đông Nhiên gọi về, cậu không khỏi sốt ruột.
"Công việc không tốt hả anh? Có cần em giúp gì không?"
"Không có, chỉ là có vài vấn đề kéo dài hơn dự kiến thôi."
Hạ An Vũ nhìn Quý Đông Nhiên bên kia nhuốm đầy mệt mỏi, lúc nãy khi vừa bắt máy vẫn còn đang chau mày, nhìn thấy cậu mới giãn ra phần nào.
"Em nghe nói Quý Hạo Hiên gây ra chuyện lớn rồi, mẹ con họ lại còn náo loạn?"
"Lại là Lâm Kỳ nói em nghe phải không?"
"Một chút thôi ạ."
Hạ An Vũ đáp, chán nản thở dài một tiếng. Chuyện công ty mẹ có biến, ít nhiều gì phía các chi nhánh cũng sẽ nghe phong thanh được, Quý Đông Nhiên thì luôn muốn cậu yên tâm, nhưng anh càng giấu cậu lại càng lo, cuối cùng chỉ có thể thăm dò tin tức qua Lâm Kỳ.
"Chỉ là chút ngoài ý muốn thôi, tôi vẫn sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa, đừng lo lắng quá."
Quý Đông Nhiên nhìn khuôn mặt ủ dột bên kia màn hình ra chiều dỗ dành, bàn tay thật muốn xoa xoa mái tóc rối bời trước mặt.
Đồng hồ điểm mười giờ khuya, Hạ An Vũ tiếc nuối tạm biệt anh, còn cẩn thận dặn dò anh phải chú ý nghỉ ngơi một lần nữa. Nhìn màn hình tối đen trước mắt, Quý Đông Nhiên khẽ xoa xoa mi tâm của mình.
Tình hình hiện tại ở tổng công ty bắt đầu có nhiều thứ cần giải quyết do Quý Đông Nhiên thay đổi kế hoạch vào phút chót đối với hai mẹ con Quý Hạo Hiên. Bản thân anh cũng có chút không ngờ hai người kia lại gan to hơn anh tưởng, nhưng dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
"Dự án diễn biến xấu, xem như trách nhiệm hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng ít nhất tôi đã hạn chế thiệt hại lớn nhất có thể rồi không phải sao?"
Ngày thứ ba trở về công ty mẹ tổ chức cuộc họp giải quyết dự án ở Canada của Quý Hạo Hiên, người thật không biết từ đâu hùng hổ xuất hiện, thái độ vẫn kiêu ngạo không coi ai ra gì.
"Cậu nói thử xem."
"Tôi có một dự án khác để thuyết phục các nhà đầu tư không rút vốn, chúng ta chỉ mất một khoản, nhưng nếu nhanh chóng hoàn thành thành công dự án kia thì chắc chắn tiền sẽ lại về túi."
Cả phòng họp chăm chú nhìn hắn, Quý Hạo Hiên cảm thấy có gì đó không đúng, cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lúc này Quý Đông Nhiên mới cười cười nói:
"Tôi biết cậu có lòng với công ty, chuyện dự án kia xảy ra sự cố cũng một phần lỗi do tôi tin tưởng cậu quá. Hiện tại xem như cho cậu một bài học, công ty chúng ta vẫn còn vài dự án khác để cậu có thể đảm nhiệm, sao cậu không cân nhắc khu B ở ven sông..."
"Hả?"
Quý Hạo Hiên trợn mắt, đoạn hắn phát hiện thái độ mình có phần không đúng mực, liền hắng giọng cố lấy lại bình tĩnh cười nói:
"Dự án đó chẳng phải đang được một nhân viên ở phòng kinh doanh đảm nhận sao?"
"Đúng vậy, dù chỉ là nhân viên nhưng cậu ấy cũng có khá nhiều kinh nghiệm rồi, cậu có thể theo người ta học hỏi."
"Cái gì? Tôi đường đường là là CFO mà lại phải theo một đứa tép riu học hỏi à?"
Hắn không kìm được đập mạnh bàn lớn tiếng nói, lần nữa thành công khiến mọi cặp mắt trong phòng họp chú ý đến mình, nhưng lần này là với thái độ không mấy tốt. Có vị trông vẻ ngoài lão làng không nhịn được cất giọng:
"Cậu còn trẻ, nếu không chịu học tập thì làm sao cùng tổng giám đốc gánh vác công ty này?"
Buổi họp kết thúc không mấy vui vẻ, Quý Hạo Hiên cảm nhận rõ ràng mình đã bị chơi một vố rất đau nhưng không phản kháng được, giận dữ nhìn theo bóng lưng Quý Đông Nhiên rời đi, giống như chỉ hận không thể nghiền nát anh vậy.
Hạ An Vũ sau khi nói chuyện với Quý Đông Nhiên xong thì vẫn không tài nào chợp mắt nổi, cậu cứ trằn trọc lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng vẫn xốc chăn ngồi dậy. Xa nhau hơn nửa tháng, Hạ An Vũ càng ngày càng nhớ hơi ấm của Quý Đông Nhiên dành cho mình mỗi đêm, nhớ bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về mình.
Cậu lò mò bước xuống giường mở tủ áo ra, bên trong là hàng áo sơ mi được treo ngay hàng thẳng lói, cậu tùy ý rút một cái, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá..."
Hạ An Vũ đỏ mặt thì thầm, đầu óc dần dần bay đến cái đêm đầu tiên hôm ấy.
"Đông Nhiên..."
Bàn tay không tự chủ được mò xuống dưới, áo của Quý Đông Nhiên mang hương thơm nước xã quên thuộc, chất vải mát mẻ bị cậu ôm trong lòng đến nhăn nhúm, tưởng tượng rằng anh đang ở bên cạnh mình. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, miệng rên rỉ thấp giọng gọi tên anh, hai chân khó chịu cọ vào nhau, hơi thở hỗn loạn không kiểm soát được.
"Ưm..."
Ánh mắt phiếm hồng mơ màng dần tỉnh lại, nhận ra bản thân vừa làm chuyện xấu hổ gì, Hạ An Vũ chui tọt vào chăn giấu mình lại.
"Nếu anh còn không về... em sẽ sang tìm anh đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT