Nói là đi nhưng thực chất Quý Hạo Hiên vẫn ngồi ở chỗ nơi tầm mắt Hạ An Vũ có thể nhìn thấy được, đương lúc cậu vẫn đang mờ mịt suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra thì Quý Đông Nhiên đã lên tiếng:
"Chúng ta về thôi."
"Dạ..."
Hạ An Vũ gật gật đầu, tâm trạng vui vẻ của Quý Đông Nhiên gần như chẳng còn nữa, lúc chạm vào mắt anh, Hạ An Vũ nhìn thấy một sự rét lạnh xa lạ.
Bọn họ không trở về phòng mà xuống quầy lễ tân trả lại chìa khóa, lúc vừa kiểm tra xong toàn bộ thông tin, cô gái trẻ còn lễ phép đưa túi quần áo đã được giặt sạch cho Hạ An Vũ làm cậu hơi xấu hổ.
Thành phố buổi đêm lên đèn rực rỡ, cả cây cầu cũng được thắp sáng choáng ngợp, nhưng hai kẻ trong xe lại chẳng có lòng nào mà thưởng thức. Hạ An Vũ bồn chồn giả vờ ngó ra bên ngoài còn ánh mắt lại lén lút nhìn ảnh phản chiếu của Quý Đông Nhiên trên cửa kính, từ lúc rời khách sạn đến giờ anh vẫn không hé răng nói nửa lời, cái cảm giác áp bức toát ra từ anh lúc này thực sự khiến Hạ An Vũ có hơi sợ, ngay cả câu đùa giỡn để giải tỏa bầu không khí ngột ngạc cũng không nói nổi.
Vừa ra khỏi cầu, phía trước không may có tai nạn nên xe bị ùn ứ không di chuyển được. Xe đứng yên một chỗ, Hạ An Vũ không chịu nổi nữa mà quay sang nhìn Quý Đông Nhiên, không ngờ anh thế mà cũng đang nhìn mình.
"Anh không giận nữa à?" - Hạ An Vũ chớp mắt hỏi.
"Đâu phải giận em." - Gương mặt Quý Đông Nhiên hòa hoãn phần nào, anh nhẹ giọng nói - "Chỉ tiếc ngày hôm nay không được trọn vẹn thôi."
"Chẳng phải anh hứa dẫn em đi hưởng tuần trăng mật sao? Hôm nay đâu phải..." - Hạ An Vũ tựa hẳn người vào ghế, tìm một tư thế thoải mái nhất hỏi - "Mà hai người lúc nãy là ai vậy? Trông anh như muốn đánh họ đến nơi."
Quý Đông Nhiên là kiểu người kinh doanh chuẩn mực, anh ít nói nhưng không khó gần, thậm chí thi thoảng còn có thể đùa giỡn đôi ba câu cùng người khác, chỉ có điều theo Hạ An Vũ đánh giá là chẳng buồn cười chút nào. Chuyện lúc nhỏ cậu không nhớ, nhưng từ lúc làm việc với anh đến nay, chưa bao giờ cậu thấy Quý Đông Nhiên thể hiện rõ thái độ thù ghét một người như vậy, thậm chí còn có phần kích động, chỉ là anh vẫn giữ được bình tĩnh hoặc có chăng do khả năng hiện tại không cho phép. Hạ An Vũ lắc lắc đầu, cậu chọn tin Quý Đông Nhiên là người có bản lĩnh giữ được bình tĩnh cho mình.
"Em trai cùng cha khác mẹ và vợ sắp cưới của nó."
Chất giọng Quý Đông Nhiên thờ ơ, đôi mắt tĩnh lặng giống như nhắc đến hai kẻ xa lạ nào khác. Hạ An Vũ ngạc nhiên, qua cách xưng hô lẫn gương mặt có vài nét tương tự với anh cậu cũng đoán được kẻ vừa rồi hẳn là người em trai mà Cao Ái Linh từng nhắc, nhưng cái mà cậu không ngờ là hóa ra cả hai lại cùng cha khác mẹ.
"Vậy... cô gái Ý Linh đó hẳn là vị hôn thê từng đeo bám anh không bỏ rồi nhỉ?"
Hạ An Vũ nhớ đến dáng vẻ yếu ớt thanh thuần đi cùng Quý Hạo Hiên tối đêm nay, dù đã từng nghe Quý Đông Nhiên chẳng có tình cảm gì với cô nàng này nhưng không hiểu sao có chút không vui trong lòng.
"Ừ."
Quý Đông Nhiên đáp một tiếng, Hạ An Vũ không nghe ra được cảm xúc gì trong giọng anh, chợt cảm thấy dường như mình có hơi quá đà. Chuyện anh bị Ý Linh hủy hôn rồi công khai cùng đứa em trai kia cũng diễn ra trong tình huống chẳng tốt đẹp gì, thậm chí có thể vì điều đó mà khiến anh phải tiến hành điều trị tâm lý một thời gian. Lòng Hạ An Vũ hơi chùng xuống, phía trước vẫn chưa có dấu hiệu di chuyển được, cậu nhìn chằm chằm sườn mặt tĩnh lặng như tượng tạc, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
"Sao vậy? Không vui...?"
Người bên cạnh đột nhiên không nói gì nữa, Quý Đông Nhiên xoay đầu nhìn sang hỏi, câu nói chưa dứt hẳn đã bị một bờ môi mềm mại chặn lại.
Chỉ là một nụ hôn không quá lâu, đơn giản là bốn cánh môi cọ xát vào nhau, lỗ tai Hạ An Vũ nóng bừng, lúc ngồi trở về vẫn còn đỏ mặt, miệng lắp bắp nói:
"Bây giờ chẳng phải có em đeo bám anh không buông sao?"
"Ừm... tôi biết rồi."
Quý Đông Nhiên bật cười, bên ngoài có tiếng kèn xe thúc giục, xe phía trước bọn họ đã bắt đầu di chuyển, Quý Đông Nhiên không có cơ hội để ghẹo chọc thư ký nhà mình thêm, chỉ đành tiếc nuối điều khiển xe chạy tiếp.
Theo kế hoạch đã sắp xếp từ trước, sáng sớm hôm nay Hạ An Vũ phải cùng Quý Đông Nhiên đến công ty mẹ tham gia cuộc họp lớn của ban quản trị, ngoại trừ báo cáo tình hình kinh doanh năm cũ còn có cân nhắc về những dự án mới cần triển khai.
Hạ An Vũ vốn nghĩ vẫn còn lâu lắm mình mới có cơ hội được đến công ty mẹ, không ngờ thế mà chưa đến một năm tòa nhà ba mươi tầng hoành tráng giờ đang ở trước mắt mình.
"Căng thẳng à?"
Trước giờ vào họp còn cách gần một tiếng đồng hồ, Hạ An Vũ phụ trách chuẩn bị các tài liệu cho Quý Đông Nhiên, cậu cứ hết kiểm đi kiểm lại chúng qua mấy lượt, tự thu người vào gốc sofa lẩm nhẩm xem có quên gì không.
"Hơi hơi ạ."
Hạ An Vũ ngẩng lên thật tình nói, cậu biết có được vị trí làm thư kí cho Quý Đông Nhiên phần nhiều là nhờ may mắn, so với những người đã phỏng vấn cùng cậu lần đó có rất nhiều người xuất sắc hơn nhiều, nhưng Hạ An Vũ không muốn dựa vào chút may mắn này mà tự ti với năng lực của bản thân, dù cho chỉ là một thư ký nhỏ nhoi hỗ trợ anh, nhưng nhất định cũng không được khiến anh mất mặt.
Quý Đông Nhiên rót cho cậu một cốc nước đưa tới, nhẹ giọng trấn an:
"Không cần lo quá, chẳng phải tài liệu đều đã đưa tôi kiểm tra qua toàn bộ rồi sao? Làm rất tốt rồi."
Hạ An Vũ đỡ lấy cốc nước, ngửa đầu ngấp một ngụm, chất lỏng ấm áp xoa dịu cổ họng cháy khô, cậu cảm thấy bình tâm đôi chút, gật gật đầu nói:
"Cảm ơn anh."
"Có muốn hôn một chút không?"
Quý Đông Nhiên dịu dàng hỏi, Hạ An Vũ không nghĩ anh lại không biết xấu hổ như thể, lúng túng suýt sặc cả nước bọt, nhưng cuối cùng chẳng hiểu sao vẫn chậm chạp đáp:
"Muốn..."
Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót đến gần, sau đó là tiếng gõ cửa kèm giọng nữ nhẹ nhàng gọi:
"Tổng giám đốc, đã đến giờ họp rồi ạ."
Bên trong không có ai đáp lời, cô gái có hơi nghi hoặc liền thử gọi một lần nữa:
"Tổng giám đốc?"
"Ư..."
Âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng cất lên nhưng rất nhanh đã biến mất, giọng người đàn ông hơi khàn trả lời cô:
"Tôi biết rồi. Cô đi trước đi."
"Vâng ạ."
Tiếng giày cao gót dần đi xa, Hạ An Vũ uống một ngụm nước giải tỏa khoang miệng cháy khát đồng thời bình ổn nhịp thở của mình lại. Quý Đông Nhiên bên cạnh xoa xoa chỗ bị cắn suýt bật máu mà than thở:
"Em xem bây giờ làm sao ra ngoài."
Hạ An Vũ đặt mạnh ly nước xuống bàn tức giận trừng anh, cậu sắp xếp gọn tài liệu vào cặp táp, đứng bật dậy quay xe lăn của Quý Đông Nhiên mà đẩy đi, giọng điệu bực mình mắng:
"Đáng đời anh, cứ để bọn họ nghĩ tổng giám đốc của bọn họ tự cắn phải miệng mình đi."
Quý Đông Nhiên lắc đầu cười nói:
"Sợ là không được, toàn bộ ban quản trị đều biết em là phu nhân tổng giám đốc mà."
Hạ An Vũ thoáng ngừng lại, sao cậu lại quên mất hôm hôn lễ có vài vị thân thiết bên này tham dự cơ chứ, biết thế lúc nãy cậu chỉ lấy cái gì đập bừa vào đầu Quý Đông Nhiên còn hơn là để lại vết tích lộ liễu như vậy.
Thời điểm cả hai sắp vào phòng họp đã vô tình đụng phải Quý Hạo Hiên trước cửa, hắn khinh khỉnh nhìn xuống anh, cả chào cũng không thèm, sau đó đưa mắt không e dè mà nhìn Hạ An Vũ, còn cười cười lên tiếng:
"Chào anh dâu. Hôm nay mới có cơ hội nhìn kỹ, thảo nào anh tôi lại quên vị hôn thê nhanh đến vậy mà cưới anh rồi."
Hạ An Vũ bây giờ mới hiểu vì sao mà Quý Đông Nhiên lại ghét hắn như thế, cậu muốn nói lại hắn thì Quý Đông Nhiên đã lạnh giọng xen vào:
"Có vào không? Không thì tránh đường."
"Vào chứ, nhưng ưu tiên người tàn tật nhé."
Hạ An Vũ mở to mắt, mạch máu như muốn nổ tung ra, Quý Đông Nhiên ngay lập tức đưa tay về sau nắm lấy tay cậu trầm giọng nói:
"Vào thôi em."
"Dạ."
Hạ An Vũ cố nén lại cơn giận đang cuộn trào trong người, đẩy Quý Đông Nhiên lướt qua người hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT