Lúc máy bay hạ cánh thì trời đã sụp tối, Hạ An Vũ vẫn còn choáng váng lắm, cuối cùng chỉ đành để Sarah lo hết phần còn lại.
"Uống chút nước đi, đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Quý Đông Nhiên đưa chai nước khoáng cho cái người không khác gì bông hoa héo rũ, chán nản ngồi trên ghế chờ. Hạ An Vũ nhận lấy chai nước nhấp một ngụm, miệng nhỏ giọng than thở:
"Sao em kém vậy chứ, để một mình chị Sarah làm hết."
"Lần đầu đi nên vậy, đi vài lần nữa sẽ quen thôi."
Quý Đông Nhiên vừa đóng lại nắp chai nước giúp cậu vừa cất giọng an ủi, Hạ An Vũ cũng nhanh chóng xốc dậy tinh thần gật gật đầu:
"Lần sau nhất định không để anh lo lắng nữa."
"Nghiêng qua đây." - Quý Đông Nhiên gọi.
Hạ An Vũ cảm thấy ánh mắt anh có gì đó không đúng nhưng vẫn thật thà nghiêng đầu qua, Quý Đông Nhiên lập tức nhướng lên hôn nhẹ lên trán cậu. Hạ An Vũ ngơ người như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Quý Đông Nhiên đã cười nói:
"Giỏi lắm, thưởng cho em đó."
Hai má Hạ An Vũ chậm rãi đỏ bừng, ai mà ngờ Quý Đông Nhiên lại giữa chốn đông người hôn cậu như vậy. Cậu ụp mặt xuống gối đầu của mình, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn ai.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi hết, Sarah gọi taxi đưa cả hai về căn hộ cao cấp trong thành phố của Quý Đông Nhiên. Đây là lần đầu tiên Hạ An Vũ nhìn thấy một thế giới khác ngoài cảnh vật trong nước mình, những tòa nhà cao chọc trời dường như chẳng khác gì, ánh đèn tăng ca buổi tối, hàng quán nghi ngút khói, trai xinh gái đẹp tấp nập xuống đường, tất cả đều hội tụ đầy đủ đặc điểm của một thành phố sầm uất.
Căn hộ Quý Đông Nhiên nằm ở trung tâm thành phố, một căn penthouse có thể có thể ngắm nhìn bao quát toàn bộ cảnh vật từ trên cao. Thời điểm Hạ An Vũ bước vào có chút choáng ngợp, dù so với căn biệt thự kia không bằng nhưng đủ để cậu sững sờ một lúc lâu.
"Ngày mai được nghỉ, tôi đưa em đi chơi."
Quý Đông Nhiên vừa tắm xong ra ngoài đã thấy nhóc thư ký đang ngơ ngẩn thả hồn ngoài ban công, gió trên cao thổi lành lạnh, Hạ An Vũ tự bọc mình trong tấm chăn không biết lôi từ đâu ra thành một ngọn núi nhỏ. Quý Đông Nhiên không khỏi buồn cười, di chuyển đến gần cậu, nhẹ nhàng vươn tay xoa xoa lên mái tóc đã có chút rối bời.
"Có suy nghĩ muốn đi đâu không?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
Hạ An Vũ rất hưởng thụ khi được anh xoa đầu, cậu khẽ híp mắt lại rồi thuận thế tựa vào chân anh, mùi hương sữa tắm vươn trong không khí chui vào khoang mũi khiến đại não cậu thả lỏng, chậm rãi trả lời:
"Em không biết, anh đưa đi đâu thì em theo đó."
"Không sợ tôi đưa em đi bán à?" - Quý Đông Nhiên cười nói, ngón tay nhẹ nhàng day day vành tai cậu.
Hạ An Vũ hơi nhột ngẩng đầu lên tựa cằm lên đùi anh, ánh mắt cong cong đáp lại:
"Đừng bán mà, em ngoan thế này anh nỡ lòng nào bán em."
"Ngoài ngoan ra còn gì nữa không?"
Hạ An Vũ nghiêng đầu dường như suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó chỉ vào mặt mình hỏi:
"Đẹp có tính không? Mẹ lúc nào cũng khen em đẹp cả."
Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày, đoạn anh nắm cằm cậu cẩn thận quan sát rồi gật gù:
"Đúng là rất đẹp thật, nhưng chưa đủ."
Hạ An Vũ thầm nghĩ sao người này lại tham lam đến thế, cậu mím mím môi, có vẻ quyết tâm gì lắm, sau đó đột nhiên đứng dậy. Quý Đông Nhiên thích thú nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu, Hạ An Vũ khom người xuống ôm lấy mặt anh, cuối cùng nhắm mắt hôn lên.
Cậu vụng về chạm liên tục lên môi anh như gà mổ thóc, dù vậy tim Quý Đông Nhiên vẫn dần dần đập nhanh hơn, đợi khi cậu mở mắt ra thì thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.
"Ngồi xuống đây."
Quý Đông Nhiên vỗ nhẹ lên đùi mình, Hạ An Vũ chẳng suy nghĩ nổi gì nữa, động tác chậm chạp từ từ ngồi xuống, Quý Đông Nhiên lập tức ngồi thẳng dậy ôm lấy eo cậu kéo sát người vào lòng, bàn tay miết nhẹ lên cánh môi vẫn còn hé mở trầm giọng thủ thỉ:
"Để tôi dạy em hôn, được không?"
"Dạ..." - Hạ An Vũ đỏ mặt gật đầu, trái tim đập nhanh đến nỗi không kiểm soát được nữa.
"Ngoan lắm."
Quý Đông Nhiên cười khẽ khen ngợi cậu, sau đó đưa tay ra sau ót rồi đẩy đầu Hạ An Vũ cúi xuống thấp hơn, bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau. Hạ An Vũ mơ màng bị anh dẫn dắt, khớp hàm bị bóp nhẹ khiến khuôn miệng hơi mở ra, lưỡi của Quý Đông Nhiên từng bước thăm dò bên trong, quấn quýt không rời với lưỡi cậu.
"Ưm..."
Hạ An Vũ không nhịn được rên rỉ một tiếng, bàn tay siết chặt lấy áo ngủ Quý Đông Nhiên làm nó trở nên nhăn nhúm. Có đôi lúc cậu tưởng mình không thể thở được sắp ngất đi, nhưng toàn bộ tế bào trong cơ thể lại kích thích đến nỗi giống như cậu có thể cảm nhận được cách Quý Đông Nhiên đang chiếm lấy mình.
"Khờ quá, phải dùng mũi thở chứ."
Quý Đông Nhiên cuối cùng cũng buông tha thư ký nhỏ nhà mình, nhìn cậu mềm nhũn thở dốc trong lòng không khỏi vui vẻ mà mắng yêu. Hạ An Vũ mệt mỏi liếc nhìn anh, chẳng còn hơi sức đâu để phản bác, thầm nghĩ còn không phải do anh hôn quá lâu sao.
Đêm đã về khuya, hai người trở vào phòng ngủ, Hạ An Vũ dựa sát vào lòng Quý Đông Nhiên vui vẻ nghịch ngón tay anh, có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng được mình và tổng giám đốc lại trở thành bạn đời của nhau thế này.
"Ngón tay tôi có gì vui mà chơi lâu như vậy?" - Quý Đông Nhiên đột nhiên cất giọng hỏi.
Hạ An Vũ giật mình nhìn lên, hình ảnh chân thật, độ ấm chân thật, ngay cả nhịp tim đang đập bên tai cậu cũng là thật, cậu kìm lòng chẳng đặng, đổi tư thế vươn tay cố ôm hết cơ thể anh rồi thỏ thẻ hỏi:
"Anh thích em từ bao giờ vậy?"
Quý Đông Nhiên không ngờ Hạ An Vũ lại hỏi mình như vậy, nhưng rất nhanh ánh mắt anh trở nên nhu hòa nhìn cậu, cười cười đáp:
"Từ rất lâu rồi, đến tôi cũng không còn nhớ nổi nữa, chỉ biết lúc ấy giữa trời giông tố âm u, bàn tay ấm áp của em đã kéo tôi ra khỏi nơi ấy."
Hạ An Vũ ngây ngẩn nhìn anh, mặt cậu hơi đỏ, hóa ra người này cũng văn vẻ ghê, miệng lại mấp máy hỏi tiếp:
"Thế... anh thích em ở điểm nào?"
Từ lần đầu gặp Quý Đông Nhiên ở buổi phỏng vấn, cậu lúc nào cũng mang lòng ngưỡng mộ người này. Giỏi giang, đẹp trai như anh chắc chắn người theo đuổi cũng không thể đếm đủ trên hai bàn tay được. Cho dù trước kia anh từng rất thích cậu thì sao? Đó chẳng phải là chuyện từ rất lâu rồi ư? Cả hai đều đã trưởng thành, dáng vẻ của cậu bây giờ nếu là cậu của quá khứ nhìn thấy nhất định rất thất vọng chứ càng không nói đến người thành công như Quý Đông Nhiên.
Quý Đông Nhiên nhìn vào đôi mắt long lanh gợn lên vài sự lo lắng trong đó, anh đưa tay vuốt đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của cậu cười đáp:
"Anh thích đôi mắt em, rất đẹp, nhất là lúc nó nhìn anh."
Quý Đông Nhiên chẳng đưa ra một đáp án tiêu chuẩn nào cả, bởi lẽ đôi mắt của người trong lòng này tựa như ngôi sao dẫn đường lúc đêm tối, mỗi lần nó nhìn về anh, lòng anh liền cảm thấy mình có thể về nhà rồi.
"Nếu sau này gặp người khác có đôi mắt đẹp hơn em thì sao?" - Hạ An Vũ thắc mắc hỏi.
Quý Đông Nhiên khẽ khàng lắc đầu, cúi xuống đặt lên khóe mắt cậu một nụ hôn rồi nói:
"Sẽ không có, cả đời này cũng không."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT