Mùng một, Hạ An Vũ ngủ quên đến gần mười giờ mới dậy, cậu mơ màng dụi dụi mặt vào nơi ấm áp đang tựa vào, trong lòng đang cảm thấy hình như có gì không đúng thì lại nghe tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu:

"Nếu còn ngủ nữa mẹ sẽ tưởng chúng ta có chuyện gì đó."

Giọng nói trầm thấp rót vào lỗ tai như nắng mùa xuân, Hạ An Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp trai của Quý Đông Nhiên lập tức đập vào mắt, ký ức tỏ tình xấu hổ tối hôm qua hiện lên trong đầu.

"Chào... chào buổi sáng..."

Lỗ tai cậu đỏ bừng ngắc ngứ nói, chẳng hiểu bao nhiêu dũng khí tối hôm qua đều đã đi đâu mất sạch, giờ phút này chỉ còn những ngượng ngùng bối rối không biết phải làm sao. Quý Đông Nhiên sờ vào vành tai cậu, hơi lạnh từ đó khiến cậu hơi rụt người lại, đoạn anh cười cười đáp:

"Chào buổi sáng... ông xã..."

Đầu Hạ An Vũ giống như có thứ gì đó nện mạnh vào, mọi ý nghĩ đều trở thành một màu trắng xóa, cậu xấu hổ đến nỗi vùi mặt vào ngực anh không dám ngẩng lên, miệng rầm rì nũng nịu nói:

"Đừng gọi như vậy mà..."

"Tại sao? Em cũng gọi tôi như vậy mà?" - Quý Đông Nhiên thích thú nhìn cục nhỏ nhỏ vùi trước ngực mình.

"Anh đừng có xạo, em nói hồi nào?"

Hạ An Vũ không vui, môi hơi bĩu ra tức giận nhìn anh. Quý Đông Nhiên ngược lại tiếp tục bổ sung:

"Lúc em say đều gọi anh như vậy, nghe rất ngọt."

Quý Đông Nhiên cọ mũi mình vào mũi cậu, hôn nhẹ lên đó một cái, Hạ An Vũ chẳng giữ nổi tim mình nữa, thình thịch nhìn anh chằm chằm.

"Anh nói xạo..."

"Ừm..."

Quý Đông Nhiên chỉ tùy ý đáp một tiếng rồi cúi xuống gặp lấy cánh môi hé mở kia, Hạ An Vũ bị tấn công bất ngờ nên không kịp phản ứng, mở to mắt chớp chớp nhìn dáng vẻ chăm chú của người trước mắt, dần dần đỏ lựng mặt.

"Có ai hôn mà mở to mắt như em không?"

Hai người tách ra, Quý Đông Nhiên bất đắc dĩ nói, Hạ An Vũ cúi gằm mặt nhỏ giọng không vui hỏi:

"Thế anh hôn ai nhắm mắt rồi à?"

Quý Đông Nhiên bật cười, chẳng hiểu sao dáng vẻ ghen tuông vô cớ này của cậu lại đáng yêu đến thế. Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu đáp:

"Ừm... cũng không nhớ nữa..."

Hạ An Vũ trợn mắt, người đàn ông này rốt cuộc còn miếng lương tâm nào không, tay ôm người mới lòng thì hồi tưởng lại nụ hôn với người cũ, còn nhiều đến nỗi không nhớ được hết nữa. Hạ An Vũ chống tay ngồi dậy bực dọc nhìn anh, Quý Đông Nhiên lại bày ra dáng vẻ vô tội nhìn lại cậu. Hạ An Vũ cảm thấy mình đúng là xui xẻo, mới sáng mùng một đã bị chọc tức rồi. Đương lúc cậu muốn mở miệng mắng một câu, Quý Đông Nhiên không nói không rằng chòm lên hôn lên môi khiến cậu đơ ra trong giây lát, mặt đỏ bừng bừng lắp bắp hỏi anh:

"Anh... anh làm cái gì vậy?"

"Hôn em."

Quý Đông Nhiên nói chuyện rất đương nhiên, đoạn anh cũng ngồi dậy hôn nhẹ lên trán cậu than thở:

"Không nhớ là vì không có ai để nhớ. Sao lại dữ như vậy?"

Hạ An Vũ trong lòng có chút vui vẻ nhưng vẫn vờ đẩy anh ra mà giận dỗi:

"Nếu thấy dữ quá thì bỏ em ra."

Cả hai đưa đẩy đùa giỡn nhau một hồi, mãi đến khi Nhã Vân bên ngoài gõ cửa gọi thử thì mới lục tục dìu nhau xuống giường.

Ngày năm mới, Hạ An Vũ diện một chiếc áo sơ mi màu đỏ nổi bật, cậu tự soi mình trong gương một vòng, sau đó còn quay sang khúc khích hỏi Quý Đông Nhiên:

"Có đẹp không anh?"

Quý Đông Nhiên chỉ mặc sơ mi trắng đơn giản nhưng không giấu được khí chất chững chạc lẫn khuôn mặt đẹp trai của anh, anh cẩn thận quan sát thư kí nhỏ từ trên xuống dưới. Chiếc áo tôn lên nước da trắng trẻo của cậu, dù cho màu đỏ khá chói mắt nhưng Hạ An Vũ mặc lại chẳng thấy lố lăng tẹo nào, hương vị của thanh niên vừa ra đời chưa bao lâu thật khiến trái tim già cỗi của tổng giám đốc thổn thức không thôi.

"Rất đẹp..."

"Em biết em đẹp mà."

Hạ An Vũ vui vẻ cười với anh, Quý Đông Nhiên lại chậm rãi di chuyển xe lăn đến phía sau lưng cậu, vươn tay nắm eo cậu kéo xuống.

"Á... gì... gì vậy anh?"

Hạ An Vũ giật mình, cơ thể chới với không kịp tìm điểm tựa, xe lăn bởi vì sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành mà rung lắc dữ dội khiến cậu càng sợ hơn.

"Yên nào..."

Quý Đông Nhiên ổn định lại tư thế vững vàng ôm người vào lòng, Hạ An Vũ hơi cựa quậy một chút rồi cũng ngoan ngoãn để anh ôm. Quý Đông Nhiên vùi đầu vào cổ cậu hít hà, Hạ An Vũ cảm thấy ngại ngùng không chịu được, đương lúc trái tim vẫn còn vỗ trống lung tung trong ngực, trên cổ bỗng hơi nhói lên một cái.

"Anh làm gì vậy?"

Hạ An Vũ vươn tay chạm lên chỗ nhói, chỉ nghe ẩm ướt một chút, khó hiểu xoay đầu nhìn Quý Đông Nhiên hỏi. Quý Đông Nhiên lơ đễnh kéo cổ áo cậu che đi dấu vết đo đỏ đầy ám muội, sau đó đánh trống lãng đáp:

"Ba mẹ đang đợi chúng ta chúc tết kìa, mau đi thôi."

Nhã Vân và Thái Hà đã dậy từ sáng sớm, tiếp qua vài vị khách, cuối cùng cũng chờ được con trai mình thức dậy. Hạ An Vũ và Quý Đông Nhiên chúc tết hai người, lúc cúi xuống nhận lì xì, Nhã Vân nhìn thấy dấu hôn lấp ló sau cổ áo con mình, thầm nghĩ quả thật là tuổi trẻ.

"Con cảm ơn mẹ, cảm ơn dượng."

Hạ An Vũ cầm phong bao lì xì cười tít mắt, dù đã trưởng thành bao nhiêu năm nhưng mỗi lần được người lớn lì xì cậu vẫn cảm thấy rất vui. Sau đó Quý Đông Nhiên và cậu lại rút một phong bao đỏ khác trao lại cho hai ông bà, xem như bản thân cũng có chút lộc lá đầu năm tặng họ.

"Đói bụng cả rồi phải không? Mau dọn bàn ăn đi."

Hai người ở nhà đến hết mùng hai, rạng sáng mùng ba Hạ An Vũ đã phải xách va-li cùng Quý Đông Nhiên ra sân bay sớm, thời điểm tạm biệt dượng và mẹ, đôi bên vẫn còn lưu luyến lắm, bởi lẽ trước khi đi làm thì giờ này cậu vẫn còn quấn chăn ấm làm đứa con ngoan sum vầy cùng hai người.

"Lần đầu tiên đi nước ngoài phải chú ý nghe chưa? Đừng làm Đông Nhiên mất mặt." - Nhã Vân vuốt thẳng nếp áo con mình dặn dò.

Hạ An Vũ gật gật đầu, cũng đáp lại bà:

"Dạ, mẹ với dượng cũng chú ý sức khỏe, bây giờ trời đang lạnh lắm, mẹ nấu sâm của con mang về lên uống nha."

"Thôi mau đi đi, trễ bây giờ." - Thái Hà bên cạnh nhanh chóng thúc giục.

Không khí trên xe ấm áp hơn so với không khí lạnh lẽo ngoài kia, Hạ An Vũ vẫn còn ngoái lại nhìn hai ông bà mãi đến khi khuất bóng mới thôi. Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ trông ngóng của cậu, vươn tay xoa đầu an ủi:

"Xong việc nếu vẫn nhớ thì lại về chơi một chuyến."

Hạ An Vũ thuận thế ngả vào người Quý Đông Nhiên, hơi ấm từ cơ thể anh khiến lòng cậu bình yên trở lại, khóe miệng bất giác cong lên cười nói:

"Lúc nhỏ em cứ nghĩ sẽ thừa kế gia sản của dượng rồi không đi đâu cả đấy. Làm một công tử ăn trắng mặc trơn haha."

Quý Đông Nhiên xoa xoa gò má hơi ửng hồng vì lạnh của cậu dịu dàng nói:

"Bây giờ vẫn có thể làm công tử ăn trắng mặc trơn mà. Tôi nuôi em."

Hạ An Vũ bị Quý Đông Nhiên sờ đến nhột, cười khúc khích rụt rụt cổ lại đáp:

"Nhưng bây giờ em không muốn làm công tử ăn trắng mặc trơn nữa..."

Hạ An Vũ ngẩng đầu nhìn anh, Quý Đông Nhiên cảm giác mình bị nhấn chìm trong ánh mắt trong veo sáng rỡ đó, đoạn cậu cầm lấy bàn tay to rộng đang quàng qua người mình rồi cẩn thận đặt lên đó một nụ hôn, sau đó đưa nó lên má cọ cọ thì thầm nói:

"Bây giờ muốn làm chỗ dựa của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play