"Sao rồi, đã quen với nhà mới chưa? Đông Nhiên nó có ăn hiếp con không?"

Cao Ái Linh dịu dàng hỏi chàng trai ngồi đối diện mình khiến cậu bối rối lắc đầu. Tối nay bà mặc một chiếc đầm tối màu đơn giản, tóc xoăn thả nhẹ chứ không bới lên trông càng trẻ hơn so với tuổi thật. Không giống như lần đầu gặp mặt, thay vì chọn nhà hàng tây thì bà quyết định dẫn Hạ An Vũ đến nhà hàng chuyên về các món ăn gia đình, chủ yếu cũng vì muốn cậu thoải mái hơn.

"Dạ quen rồi ạ. Đông Nhiên không có ăn hiếp con đâu, ảnh tốt lắm."

"Có gì con cứ nói với mẹ, cái thằng đó tính tình ẩm ương, nhiều khi mẹ còn không hiểu nổi nó nữa kìa." - Cao Ái Linh gắp cho cậu một con tôm cười hiền nói - "Lúc trước dù có hơi lạnh nhạt nhưng vẫn còn đỡ, sau này bị như vậy... haizz... cũng tại mẹ cả..."

Thấy bà lại bắt đầu tự trách, Hạ An Vũ cuối cùng cũng ấp úng hỏi ra điều thắc mắc cậu giữ trong lòng bấy lâu nay:

"Rốt cuộc... là vì sao hai chân anh ấy trở nên như thế ạ?"

"Tai nạn, nó lái xe lên biệt thự trên núi của gia đình để tham dự một buổi tiệc, ngờ đâu hôm đó mưa lớn, mắt nó đột nhiên không nhìn rõ, xe mất lái đụng phải chiếc xe khác đi ngược chiều, sau đó bị lật úp, đầu gối của nó bị đè gần như nát cả." - Đôi mắt Cao Ái Linh dần dần hoe đỏ - "Nghe bác sĩ nói chỉ cần trễ hơn một chút nữa là đã không thể cứu rồi."

"Mẹ đừng buồn nữa..." - Hạ An Vũ nhẹ giọng an ủi bà - "Chẳng phải bây giờ anh ấy đã không sao rồi ư."

"Ừ, con nói đúng, còn sống là tốt rồi."

Sau khi bà lần nữa ổn định tâm trạng, cả hai tiếp tục vừa ăn vừa đổi đề tài trò chuyện với nhau, Hạ An Vũ phát hiện cách nói chuyện của Cao Ái Linh và Quý Đông Nhiên khá giống nhau, đều rất biết dẫn dắt khiến cho cậu cảm thấy rất thoải mái.

Ăn uống xong xuôi Hạ An Vũ cùng bà đi dạo mua sắm trong khu thương mại gần đó, Cao Ái Linh mua còn cậu phụ trách xách đồ giúp bà.

"Con không muốn mua gì à?"

Lúc bọn họ đi ngang qua một cửa hàng giày có tiếng, Hạ An Vũ cũng thử ngó mắt qua xem, trong tủ kính đang trưng bày bộ sưu tập mới của mùa này, lập tức cậu chú ý đến đôi giày thể thao không dây màu xám nhạt ở giữa.

"Con vào xem cái này thử được không ạ?" - Hạ An Vũ xoay sang hỏi ý kiến bà.

Cao Ái Linh mỉm cười gật đầu đáp:

"Tất nhiên là được rồi."

Cả hai vừa bước vào trong, nhân viên lập tức niềm nở ra đón, Hạ An Vũ không do dự hỏi luôn đôi giày ấy.

"Anh có mắt nhìn ghê, đôi này là hàng mới nhất bên em, thiết kế theo hướng tối giản, tiện lợi nhưng vẫn rất sang trọng, chất liệu còn cực kỳ mềm mại thoáng mát nữa. Hiện tại đã gần như sắp cháy hàng ở toàn bộ các chi nhánh rồi."

Cô nhân viên mang đôi giày ra lập tức nhiệt tình giới thiệu, Hạ An Vũ bị những lời ấy thu hút, vui vẻ muốn thử giày.

"Mẹ thấy đẹp đó." - Cao Ái Linh đứng bên cạnh gật đầu tấm tắc khen.

Hạ An Vũ cũng cảm thấy rất hài lòng, đôi giày quả thật cực kỳ êm chân, đứng lên đi thử mấy vòng càng ưng hơn, cậu hớn hở hỏi nhân viên:

"Có số lớn hơn không ạ?"

"Dạ có, nhưng em thấy anh mang đôi này vừa đẹp mà, rộng nữa sẽ không thoải mái đâu ạ." - Cô nhân viên thật tình khuyên nhủ.

"À, tôi muốn mua cho một người bạn." - Hạ An Vũ cười cười đáp.

Cô nhân viên hiểu ra, lập tức gọi vào kho mang thêm một đôi khác có số lớn hơn. Cao Ái Linh khẽ nhướng mày một cái nhìn cậu, trong lòng cảm thấy vui vẻ nói:

"Mua cho nó à?"

"D... dạ..." - Hạ An Vũ gãi gãi đầu ngượng ngùng đáp - "Con thấy đôi này tiện lại thoải mái, nhất định rất hợp với ảnh."

"Coi con kìa..." - Cao Ái Linh không giấu được nụ cười hạnh phúc nói - "Đúng là trước kia mẹ đã sai lầm rồi."

"Dạ?" - Hạ An Vũ khó hiểu nhìn bà.

Cao Ái Linh cũng không giấu giếm, đôi mắt bà nhìn xa xăm chầm chậm nói:

"Thời gian đầu khi Đông Nhiên nhận được thông báo rằng nó có thể sẽ phải ngồi xe lăn vĩnh viễn, con có biết nó như thế nào không?"

Hạ An Vũ nhìn bà lắc lắc đầu, bàn tay âm thầm siết chặt lại.

"Nó không nói gì cả, cũng không phản kháng, im lặng tiếp nhận trị liệu, lúc đầu mẹ cứ nghĩ với sự mạnh mẽ từ nhỏ đến giờ nó vẫn ổn, nhưng cho tới khi lần lượt những người đến thăm rồi lần lượt khó xử ra về, mẹ mới biết nó đã tự khép kín mình lại với thế giới này."

Khi nghe những người vừa thăm con mình than phiền rằng anh không chịu mở miệng trả lời ai bất kỳ câu nào, Cao Ái Linh lập tức nhận ra điều bất thường. Bà bắt đầu lo lắng thử trò chuyện cùng anh, lúc nãy mới hoảng hốt phát hiện con trai mình có chút không bình thường.

Cao Ái Linh không kể tiếp việc Quý Đông Nhiên phải làm điều trị tâm lý gần nửa năm trời, chính bà trong thời điểm đó còn có phần sợ anh thì huống hồ là đứa trẻ trong hiền lành như Hạ An Vũ.

"Mẹ đừng buồn mà, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

Hạ An Vũ sau khi nghe xong câu chuyện của Quý Đông Nhiên, trong lòng cảm thấy xót xa, cậu vỗ vỗ bàn tay bà lựa lời an ủi. Cao Ái Linh lắc lắc đầu, bà dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu nói:

"Lúc ấy đáng lẽ ra nó còn một vị hôn thê nữa, nhưng cuối cùng con bé đó tuyên bố hủy hôn, sau này còn công khai với em trai của nó nữa. Là tại mẹ, đúng ra mẹ không nên ép nó lấy đứa con gái đó."

"Anh ấy từng có... hôn thê ạ?" - Hạ An Vụ ấp úng hỏi.

"Ừm, con bé đó là cháu gái của một trong những đối tác lớn của công ty, hơn nữa quan hệ hai nhà trước giờ rất tốt, sau này con bé cũng tỏ ra yêu thích Đông Nhiên nên hai nhà đã tự hứa hôn cho bọn nó."

Hạ An Vũ thoáng cau mày, chuyện xã giao của giới nhà giàu cậu đã không biết được, nhưng không ngờ thời đại này còn có chuyện định trước hôn sự như thế này.

"Anh ấy... đồng ý ạ?" - Hạ An Vũ cất tiếng hỏi.

"Hiển nhiên là không, thậm chí nó còn ra nước ngoài một thời gian dài với lý do học hành không chịu về thăm nhà để bày tỏ thái độ không đồng ý chuyện này nữa." - Cao Ái Linh thở dài nói - "Nhưng có một đoạn thời gian công ty lâm vào khó khăn cần giành được dự án kia, mà chủ thầu lại là tập đoàn của gia đình con bé ấy, bên đó ngay lập tức nhắc lại chuyện hứa hôn năm xưa."

"Tại sao ạ?" - Hạ An Vũ ngạc nhiên, thiết nghĩ dù có là hứa hôn xã giao hay không thì quan trọng nhất vẫn là hai người trong cuộc nữa chứ.

"Bởi vì con bé ấy từ xưa đã luôn thể hiện mình rất thích Đông Nhiên rồi, bên kia vì cưng chiều cháu gái nên mới lợi dụng cơ hội này ép bên đây."

Cao Ái Linh kể khi ấy Quý Đông Nhiên bị gọi về gấp mà vẫn không được, cuối cùng ba anh chỉ có thể sử dụng chiêu cuối là giả vờ bệnh tim tái phát mới khiến anh ngoan ngoãn trở về. Nhưng ngay khi vừa biết mình bị lừa, buộc phải tham dự một bữa cơm làm ăn xem mắt trá hình thì Quý Đông Nhiên đã gần như không vui mà đứng phắt dậy muốn bỏ về ngay lập tức, cũng đồng thời thành công chọc tức ba mình phát bệnh tim thật sự.

Cuối cùng sau một hồi giằng co qua lại, Quý Đông Nhiên cũng đành thỏa hiệp sẽ gặp gỡ cô gái kia đôi ba lần.

"Vậy... sau này ảnh thích cô gái luôn ạ?"

Hạ An Vũ cất tiếng hỏi, lại không nhận ra giọng mình có chút không vui.

"Không có, nhưng bệnh tình của ba nó trở nặng, ông ấy dùng nó làm sức ép buộc Đông Nhiên phải chấp nhận mối hôn sự này mới đồng ý điều trị."

Hạ An Vũ mở lớn mắt không ngờ, mặc dù cuối cùng ba anh cũng mất, nhưng Quý Đông Nhiên không thể tùy ý trở mặt với con gái người ta được, chỉ đành cân nhắc tìm cách thỏa đáng cho hai bên. Nào ngờ anh coi trọng mặt mũi người ta nhưng người ta lại thẳng thừng cho anh một cái tát đến rát cả mặt như vậy, ngay từ giây phút chứng kiến hai kẻ không có liêm sĩ kia nắm tay nhau bước lên đài phát biểu, Cao Ái Linh chỉ muốn đâm cho mỗi người một nhát ngay lập tức.

"Mẹ là người tiếp tay ép nó phải cưới con bé đó... Khiến nó rơi xuống tận cùng của sự nhục nhã..."

Hạ An Vũ không biết phải nói gì, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng bà an ủi, sau khi thanh toán xong rời khỏi cửa hàng giày, đầu óc mông lung nhìn xa xăm vào cảnh đêm ngoài cửa xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play