Sau hôn lễ, cả hai nghỉ thêm một ngày nữa mới quay trở lại làm việc bình thường. Mới sáng sớm tỉnh giấc, Hạ An Vũ ngơ ngác quan sát xung quanh một hồi, cảm thấy căn phòng rộng lớn này vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc, cậu tưởng mình vẫn đang mơ liền lần nữa nằm xuống nhắm mắt lại.
Cộc! Cộc! Cộc!
Âm thanh gõ cửa vang lên, Hạ An Vũ mơ màng nghe có tiếng người gọi mình:
"An Vũ, con dậy chưa? Sáu giờ rồi đó. Đông Nhiên chờ con xuống dùng bữa sáng này."
"Đông Nhiên?"
Hạ An Vũ tự hỏi, đó chẳng phải là tên tổng giám đốc nhà mình sao? Phải rồi, hai người vừa mới kết hôn hôm kia. Cuối cùng Hạ An Vũ cũng giật mình tỉnh dậy, cậu vội vàng rời giường, vừa chuẩn bị vừa trả lời dì Lan đang đứng ngoài cửa:
"Con ra ngay đây ạ, dì nói anh ấy cứ ăn trước đi."
"Ừ, Đông Nhiên nói con con không cần gấp, nó đợi con."
Hạ An Vũ hiển nhiên không nghe lời đó lọt tai, nhanh chóng vệ sinh cá nhân lẫn thay quần áo, sau đó không kịp soi gương mà vội vàng đi xuống lầu luôn.
"Tổng... tổng giám đốc... chào buổi sáng..."
Quý Đông Nhiên tây trang phẳng phiu, ngồi trước bàn ăn đọc báo, vừa nghe tiếng bước chân vang lên liền ngẩng đầu, khuôn mặt không mấy cảm xúc thoáng chốc trở nên ôn hòa cất giọng hỏi:
"Ừm, em ngủ ngon không?"
"Dạ ngon." - Hạ An Vũ cười cười kéo ghế đối diện anh ngồi xuống - "Anh dậy lúc mấy giờ ạ? Chờ em có lâu không? Không hiểu sao hôm nay lại ngủ quá giờ như vậy nữa."
"Không sao, tôi dậy sớm tập luyện một chút thôi, cũng mới xong."
Dì Lan tranh thủ dọn bữa sáng lên cho hai người, còn thoải mái nói với cậu:
"Hôm nay dì làm như mọi khi, sau này nếu con muốn ăn gì thì cứ nói với dì một tiếng là được."
"Dạ không cần đâu ạ, phiền dì quá." - Hạ An Vũ vội xua tay đáp - "Con sao cũng được hết."
"Phiền cái gì chứ thằng bé này."
Dì Lan chỉ cười nói lại một cậu rồi đi làm việc khác để cho đôi chồng chồng mới cưới không gian riêng.
"Đã quen phòng mới chưa?" - Quý Đông Nhiên cất giọng hỏi.
"Rồi ạ, thoải mái lắm, làm em ngủ không muốn dậy luôn." - Hạ An Vũ híp mắt cười trả lời anh.
"Nếu em thích có thể nghỉ ở nhà thêm cũng được, tôi gọi tài xế chở em đi chơi."
Hạ An Vũ nhìn gương mặt chẳng có vẻ gì là đùa kia vội lắc đầu đáp:
"Không cần đâu, em nói đùa thôi."
Cả hai vừa ăn sáng vừa đôi ba câu qua lại, xong xuôi liền cùng nhau lên xe riêng của Quý Đông Nhiên đi làm, trước khi ra xe, Quý Đông Nhiên gọi cậu một tiếng:
"An Vũ."
"Dạ?" - Hạ An Vũ quay sang nhìn anh.
"Cúi đầu xuống." - Quý Đông Nhiên nói.
Hạ An Vũ dù không hiểu gì vẫn nghe lời cúi xuống. Quý Đông Nhiên vươn tay vuốt cọng tóc đang chỉa ra của cậu, sau đó còn vỗ nhẹ mấy cái. Hạ An Vũ đỏ mặt, cảm giác nơi anh chạm vào nóng lên, cậu lắp bắp đáp:
"Cảm... cảm ơn anh..."
Bởi vì nghỉ quá lâu dẫn đến công việc tồn động khá nhiều, Quý Đông Nhiên tranh thủ ngồi trên xe xử lý vài vấn đề trước, Hạ An Vũ thì nghiêng đầu ngắm nhìn đường phố bên ngoài.
Bây giờ đã gần cuối năm rồi, rất nhiều cửa hàng bắt đầu bày trí chuẩn bị cho lễ giáng sinh, Hạ An Vũ nhìn thấy công viên mình hay chạy ngang trên đường đi làm về đồng thời cũng là nơi mà cậu và Quý Đông Nhiên cùng nhau đi dạo với nhau đang dựng nên một cây thông khổng lồ, không hiểu vì sao cậu lại tưởng tượng đến cảnh cả hai đi dưới ánh đèn sáng rực hôm ấy như bao cặp tình nhân khác.
"Nhìn gì mà thất thần vậy?"
Chất giọng trầm ấm đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh khiến Hạ An Vũ giật mình, cậu quay lại thì thấy Quý Đông Nhiên đã gập lại laptop từ bao giờ đưa mắt nhìn cậu. Giống như bị ai đó bắt thóp bởi suy nghĩ không đứng đắn, cậu hắng giọng một tiếng, ngượng ngùng gãi gãi má trả lời:
"Không có gì, em thấy người ta dựng cây thông to quá nên có hơi tò mò thôi."
"Vậy à." - Quý Đông Nhiên nhướng mày hỏi - "Muốn đi xem?"
"A... cũng không hẳn haha..." - Hạ An Vũ cười cười đáp - "Dù sao cũng đâu còn nhỏ nữa. Với lại sợ lúc đó cũng không rảnh."
Đêm giáng sinh rơi vào thời điểm gần cuối năm, Hạ An Vũ cũng có nghe qua các chị đồng nghiệp than vãn về tình hình công ty lúc đó, chỉ có thể nói ai nấy đều thân tàn ma dại, chạy báo cáo cũng đủ rút kiệt hơn nửa mạng người. Quý Đông Nhiên không nói gì, đôi mắt hướng về kính chiếu hậu nhìn hình ảnh công viên sắp khuất mất.
Đến gần ngã tư đường đối diện công ty thì xe dừng lại, Hạ An Vũ cũng bước xuống nói lời tạm biệt với Quý Đông Nhiên:
"Anh đi trước nha."
"Ừm..." - Quý Đông Nhiên gật đầu một cái, nhìn gương mặt rạng rỡ bên ngoài muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò một câu - "Đi cẩn thận."
Hạ An Vũ vẫy vẫy tay rồi đóng cửa xe lại, đợi xe chạy đi khuất mới hít sâu một hơi thẳng lưng chờ đèn lần nữa chuyển xanh. Bởi vì muốn giữ bí mật về mối quan hệ của hai người bây giờ, tránh cho việc nghi ngờ hỏi han lung tung nên Hạ An Vũ đã chủ động đề nghị việc này, nhưng bị Quý Đông Nhiên thẳng thừng từ chối. Lúc đầu cậu có chút ngạc nhiên, từ lúc hai người tìm hiểu để phát triển quan hệ, chưa bao giờ anh không theo ý cậu cả, Hạ An Vũ vô thức xị mặt lại lầm bầm hỏi:
"Tại sao?"
"Không cần thiết, thư ký với tổng giám đốc đi cùng nhau thì có gì kỳ lạ." - Quý Đông Nhiên nghiêm mặt nói, nhưng có vẻ cảm nhận mình có hơi cứng nhắc liền dịu giọng xuống - "Hơn nữa đường xá đông đúc bụi bặm, tôi không nỡ."
Tim Hạ An Vũ đánh thịch một tiếng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, cậu liền giấu nó xuống gối nhỏ giọng đáp:
"Ngày nào em cũng đi làm như vậy mà, em quen rồi, không sao đâu."
"Vậy giờ đừng quen nữa." - Quý Đông Nhiên vươn tay xoa đầu cậu nói - "Cưới tôi rồi thì ngoan ngoãn hưởng thụ đi."
Hạ An Vũ hơi híp mắt lại, bàn tay anh lành lạnh nhưng lại rất dịu dàng, nhưng giữa chừng cậu vội lắc lắc đầu bắt lấy nó:
"Không được, vậy thì để em xuống ở ngã tư đối diện công ty, từ đó băng qua cái là tới, không cực chút nào, đi mà anh..."
Cuối cùng sau khi cậu hết lời nài nỉ thì Quý Đông Nhiên cũng chịu thỏa hiệp, nhưng vẫn cứng rắn nói:
"Nếu thời tiết không tốt thì không cho xuống."
"Tuân lệnh tổng giám đốc!"
Lúc Hạ An Vũ vào đến công ty chị Thanh tiếp tân mấy ngày không gặp liền vui vẻ bắt chuyện với cậu:
"Đi công tác với sếp có mua quà về không em?"
"Chỉ có ít đặc sản thôi, em cũng không biết ngon không, chị với mọi người ăn thử nha."
Hạ An Vũ chuẩn bị rất chu đáo cho lý do nghỉ phép lần này của mình, trước hôm tổ chức lễ cưới đã nhờ mẹ mua sẵn ít đồ ăn ở quê gửi lên. Chị Thanh vốn chỉ định đùa với cậu thôi, nào ngờ thằng bé này thế mà lại nhớ mua quà, miệng cười đến mang tai ngại ngùng nhận lấy:
"Ây da, cảm ơn em trai nhiều nha, chiều nay bao nước em, thích cái gì cứ lựa thoải mái."
"Ha ha ok chị."
"Mà sếp đến rồi đó, em nhanh lên đi." - Chị Thanh sực nhớ ra nhắc nhở cậu.
Hạ An Vũ gật gật đầu, nhanh chóng bấm thang máy lên tầng làm việc.
Lúc lên đến nơi, đôi mắt cậu không tự chủ được mà ngó sang cửa phòng Quý Đông Nhiên, chẳng hiểu sao lại có chút hồi hộp.
"A... dạ!" - Hạ An Vũ giật mình, cảm giác mình chả khác gì ăn trộm mà trả lời anh.
"Vào đây."
Hạ An Vũ chậm chạp mở cửa bước vào. Quý Đông Nhiên đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dời sang nhìn vào cậu thư ký trẻ vẫn đang căng thẳng đằng kia làm anh không khỏi nhớ đến ngày đầu cậu đến làm việc, cũng lo trước lo sau vụng về thế này.
"Sao anh biết em ở ngoài ạ?" - Hạ An Vũ thắc mắc hỏi.
"Cảm giác được." - Quý Đông Nhiên vừa đáp vừa nhấp chuột tắt đi camera quan sát ngoài hành lang.
Hạ An Vũ có hơi ngại ngùng, thầm nghĩ từ khi nào tổng giám đốc có thần giao cách cảm với mình kia chứ, cậu lúng túng lái qua chuyện khác:
"Vậy... anh gọi em vào có chuyện gì ạ?"
Quý Đông Nhiên gõ gõ tay lên bàn, ánh mắt vẫn không rời người giây nào cất giọng hỏi:
"Trưa nay em định ăn ở đâu?"
"Ờ nhà ăn công ty với mấy chị đồng nghiệp như mọi khi thôi ạ." - Hạ An Vũ thản nhiên đáp - "Có gì không anh?"
"Ừm, không có gì, em trở về làm việc đi."
Quý Đông Nhiên khẽ cụp mắt xuống, gương mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng Hạ An Vũ lại nghe ra có chút thất vọng pha lẫn trong đó.
"Dạ..."
Hạ An Vũ đáp lời anh, sau một hồi do dự mới mở cửa rời khỏi phòng.
Công việc sau chuỗi ngày nghỉ dài ngay lập tức ập đến đủ choHạ An Vũ không còn đầu óc để nghĩ đến chuyện ban sáng nữa. Cậu ngụp lặn trong mớ giấy tờ đến quên cả thời gian, mãi đến khi nhạc chuông của điện thoại trên bàn vang lên cậu mới sực tỉnh, cùng lúc đó cái bụng đói meo lập tức biểu tình.
"An Vũ, không đi ăn cơm à? Chị đến căn tin rồi."
"Chết, em đánh xong cái hợp đồng này lên liền, còn có mấy chữ à." - Hạ An Vũ nhìn đồng hồ mới giật mình không ngờ đã trễ thế rồi - "Chị gọi cho em một phần mì xào bò đi."
"Ok em trai. Nhanh lên đó."
Điện thoại vừa cúp, Hạ An Vũ thở ra một hơi, cậu gõ nốt mấy chữ cuối cùng xong liền vươn người một cái rồi đứng dậy. Khi mở cửa bước ra, cậu lại nghe tiếng nói chuyện trầm thấp quen thuộc vọng ra từ cửa phòng đóng kín bên kia.
"Được, hẹn ngày mai gặp mặt... ừm..."
"Anh ấy vẫn chưa nghỉ sao?"
Bàn tay định bấm nút thang máy của Hạ An Vũ khựng lại thầm nghĩ, trong lòng cũng nhớ đến thường Quý Đông Nhiên cũng là người nhắc nhở cậu đến giờ cơm trưa.
Cộc! Cộc! Cộc!
"Vào đi."
Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà đi qua gõ cửa phòng anh. Quý Đông Nhiên ngồi trước bàn làm việc, anh không giống như lúc sáng nhìn cậu nữa, đôi mắt vẫn chăm chăm vào màn hình vi tính.
"Anh vẫn chưa đi ăn ạ?" - Quý Đông Nhiên mãi chẳng mở lời khiến Hạ An Vũ có chút bối rối hỏi.
"Không đói."
"À..."
Hạ An Vũ trầm trầm đáp, dù vị trước mặt chẳng biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng cậu lại cảm thấy anh dường như không vui. Quý Đông Nhiên liếc mắt nhìn người vẫn đang đá đá chân trước mặt mình, tốt bụng lên tiếng:
"Em đi ăn đi, trễ rồi."
Nghe được giọng điệu có phần hòa hoãn hơn của tổng giám đốc, Hạ An Vũ thả lỏng tâm trạng, có lẽ chỉ là bản thân nghĩ nhiều theo, liền hớn hở hỏi anh:
"Vậy anh ăn gì không em mua cho?"
"Không ăn."
"Tại sao?"
"Không đói."
"Lát sẽ đói."
"Em đi ăn đi, trễ rồi."
Hạ An Vũ bắt đầu cảm thấy đau đầu, nói tới nói lui vẫn không đoán được người này bị làm sao, cuối cùng âm thầm bĩu môi một cái rồi bỏ đi luôn.
"An Vũ, ở đây!"
Nhóm chị Thanh đã giữ sẵn chỗ cho cậu, nhưng thời điểm Hạ An Vũ xuống đến nơi thì căn tin đã vắng hơn phân nửa rồi.
"Trễ vậy? còn chút nữa bọn chị lên đòi người với tổng giám đốc rồi."
"Tại có chút chuyện." - Hạ An Vũ kéo ghế ngồi xuống, ha ha cười đáp.
"Phải rồi, sếp vẫn chưa xuống ăn cơm à? Lạ ghê ấy." - Chị Thanh bắt đầu buôn chuyện.
"Sao lạ ạ?" - Hạ An Vũ thắc mắc hỏi.
"À, chị quên là em không biết, trước khi em vào thì có bé trợ lý cũ bên công ty mẹ sang đây một thời gian, bảo là sếp tổng bị bệnh dạ dày, phải chú ý ăn uống lắm."
"Dạ?" - Hạ An Vũ khựng lại ngạc nhiên nhìn chị.
"Bình thường mà, mấy người bận rộn kiểu như tổng giám đốc lại chả hay mắc mấy cái loại bệnh này, cũng may là chưa trở thành đầu hói bụng phệ đấy."
"Chị nói em mới nhớ đối tác lần trước, thấy bảo trạc tuổi sếp mình mà em không tin ấy..."
"Phải là không tin sếp mình trạc tuổi người ta..."
Hạ An Vũ dường như không nghe được xung quanh nói gì nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phần mì đã sắp nguội của mình mà ngẩn ngơ.
"An Vũ? Đi đâu vậy?"
"Mua thêm đồ ăn."
"Hả?"
Hạ An Vũ đậy lại hộp mì đột ngột đứng dậy, dưới con mắt khó hiểu của mọi người đi thẳng sang quầy bán thức ăn sau đó ra ngoài bấm thang máy luôn.
"Về hợp đồng đó..."
Cạch!
Đương lúc Quý Đông Nhiên đang nghe điện thoại, đột nhiên cánh cửa mở ra, cậu thư ký đáng lẽ giờ này ở căn tin ăn trưa cứ thế thản nhiên xuất hiện, sau đó bước sang bàn tiếp khách đặt hai hộp thức ăn ngồi xuống.
"Xin lỗi, tôi có việc đột xuất rồi, lát sẽ liên hệ lại sau."
Quý Đông Nhiên cúp máy, nhướng mày nhìn Hạ An Vũ đang nghiêm chỉnh ngồi bên kia.
"Chuyện gì?"
"À... thì..."
Trước khi lên đây Hạ An Vũ có chút tức giận, không kiêng nể mà mở cửa phòng tổng giám đốc luôn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Quý Đông Nhiên, khí thế phút chốc xẹp lép, lại không thể chạy ra, cuối cùng chỉ đành cứng nhắc bước qua sofa ngồi xuống.
"Em... em thấy đồ ăn hôm nay ngon quá nên mua lên cho anh." - Hai ngón tay cậu vô thức xoắn xít vào nhau, đưa mắt nhìn Quý Đông Nhiên - "Ăn cùng em nha."
Quý Đông Nhiên không đáp, nhưng anh khẽ chuyển hướng xe lăn sang chỗ cậu, Hạ An Vũ thấy vậy lập tức đứng dậy chạy sang đẩy cho anh.
"Không ăn cùng đồng nghiệp à?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Ờm, em xuống trễ quá nên mấy chị giải tán cả rồi..." - Hạ An Vũ đảo mắt tìm một cái cớ.
Cậu đỡ người sang ghế, cẩn thận mở ra hai hộp đồ ăn, chu đáo mở sẵn đũa đẩy đến trước mặt anh. Quý Đông Nhiên liếc mắt sang hộp kế bên, trông có vẻ vơi hơn hộp của anh.
"Sao vậy ạ?"
Hạ An Vũ có hơi căng thẳng, nghĩ lại bản thân đúng là hấp tấp, không biết Quý Đông Nhiên có thích ăn cái này không nữa.
"Không có gì."
Quý Đông Nhiên lắc đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn thử. Quả thật không hợp khẩu vị của anh, quá dầu mỡ, hơi mặn, nhưng cảm giác được ánh mắt lo lắng của người đối diện, anh liền tự nhiên nói:
"Ngon lắm, cảm ơn em."
Hạ An Vũ thở phào nhẹ nhõm, còn vui vẻ gấp một ít thịt bò của mình sang cho Quý Đông Nhiên. Cả hai nhanh chóng giải quyết xong phần ăn của mình, đương lúc dọn dẹp, Hạ An Vũ do dự hỏi nhỏ:
"Ừm, lúc sáng có phải anh giận em phải không?"
"Không có." - Quý Đông Nhiên không do dự đáp
Hạ An Vũ trong lòng thở dài một tiếng, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định nói:
"Thật ra em không được thông minh lắm, nếu có gì anh cứ nói luôn với em không cần hỏi quanh co đâu."
Quý Đông Nhiên nhìn cậu định lên tiếng thì Hạ An Vũ đã tiếp tục:
"Dù sao cũng đã kết hôn với nhau, anh không cần phải ngại." - Cậu nhìn thời gian, chỉ còn nửa tiếng nghỉ trưa liền vội đứng dậy - "Em... em ra ngoài, anh nghỉ xíu đi hẵng làm việc tiếp."
"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên gọi cậu.
"Dạ?"
"Vào trong ngủ cùng tôi một lát đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT