Bình minh ló dạng, đôi mắt của Nghiêm Long trở nên sáng rỡ như mặt trời, lấp lánh ánh hồng quang.
Qua một đêm đánh nhau kịch liệt, đám người xấu xa của Châu Thần cũng mệt mỏi, chùn chân.
Từ Phụng nhìn dáng vẻ Nghiêm Long uy hùng lẫm liệt, cảm thấy rất đỗi tự hào về một người chồng trung hiếu vô song, nhưng vẫn có phần ghen tuông với Bao Tình là một nhi nữ giang hồ tính khí trẻ con, quay lại nói:
- Tình nhi! Muội có thấy tên giặc già Châu Thần đó, hắn đáng ghét y như là muội vậy! Một người thì trâu già khoái gặm cỏ non, còn một kẻ thì không biết trời cao đất dầy là gì cả. Ta nói như vậy có đúng không?
Bao Tình nghe xong, liền nổi giận, trong lòng nàng thắc mắc người như Từ Phụng mà lại có những suy nghĩ yêu đương như vầy trong lúc cửu tử nhất sinh, buột miệng nói:
- Trời ơi! Ngọc Phụng tỉ, đang là lúc nào rồi, mà tỉ còn chấp nhất với câu nói đùa tối đêm qua của muội, cái gì mà hảo phu quân, tỉ!
Xa Tuyết Nhi cũng yêu Nghiêm Long nhiều và sâu sắc, nghe hai người đàn bà này nói qua nói lại một hồi thì điên tiết cả lên, chém giết như có huyết hải thâm thù đại hận trong nhiều kiếp với đám người Châu Thần, nay mới có dịp ra tay, phi thiên rồi độn thổ, tung hết tuyệt chiêu, ảo diệu khôn lường, chắc chắn làm cho Châu Thần chết sợ mà thôi.
Hai bên tà chánh đánh nhau, chết đi rất nhiều người như vậy, cũng do ác niệm nơi lòng chưa buông bỏ thành công.
Nghiêm Long và Từ Phụng muốn giết chết Châu Thần để trừ hại một phần cho võ lâm trung nguyên, nói cho đến tận cùng thì vẫn là ác niệm.
Vì Liễu Giới đại sư đã nói với Châu Thần cùng đám tàn quân của hắn những lời chan chứa đạo con người, phô diễn lý nhân duyên:
- Châu đại nhân! Nhà Phật lấy lòng từ bi làm gốc, trung hiếu phải đi đầu, trinh tiết cũng phải xong. Nhưng, tâm tức giận của Nghiêm Long và Từ Phụng khi muốn giết chết một người xấu xa, gian ác giống như ông, nói theo phật pháp cao siêu vẫn là tạo nghiệp luân hồi, ưu bi, sanh tử, tương đồng với Thần đạo, còn gọi là A-tu-la giới. Ta không có ý giết ngài!
Võ Trường Đạo chân nhân mặc đồ đạo sĩ, hiểu rõ âm dương, thông tường chữ đạo, cũng rơi lệ nhăn mày vì cảnh giết chóc máu me, nói:
- Người tu theo Đạo Lão như chúng tôi đáng lý ra không nên xen vào chuyện thế tục! Nhưng mà, không thể làm ngơ trước lũ giặc gian ác qua mặt bá tánh, triều đình, làm ra đủ thứ chuyện trên đời thua cả chó heo!
Khuất Bang tiền bối tuy cũng đã máu me đầy mặt vì xé xác vài ba mươi tên thuộc hạ dưới trướng của Châu Thần, mà lòng vẫn đau đớn, mắt lệ nhạt nhoà trong sương khói ban mai, nói với giọng trầm hùng, bày tỏ hết tim gan:
- Ta sống hơn năm mươi năm trên đời, gặp đủ hạng người, nghe khắp đông tây, vào sinh ra tử không biết đã bao nhiêu lần, chưa tính bị hàm oan... Ta cũng không muốn giang hồ tắm gội máu tanh, nhưng thế sự vô thường, xưa nay hay đổi. Ta giết lũ yêu tà này, chẳng qua cũng là do vạn bất đắc dĩ mà thôi!
Nói rồi, cả ba vị đều khóc như đứa trẻ bị mẹ đánh lần đầu, khí thiện đã xung thiên.
Chính khí của đất trời xưa nay vẫn vậy, chỉ có tâm tính của con người ưa thay đổi, bon chen.
Lại có tiếng binh khí của một đám người lạ mặt chen vào, tiếng la hét vang trời, ai nấy chỉ biết trơ mắt đứng trông về nơi con sông lớn, mặt nước đỏ ngầu, đao kiếm sáng choang.
Châu Thần gần như sắp chết, muốn tìm đường tháo lui, vì đã qua một đêm bị vết thương dày vò khổ sợ, chất độc đã đi vào khắp cả ngũ tạng lục phủ rồi, chỉ dựa vào ý chí ngoan cường của một linh tánh hao mòn để sống tiếp, để trả thù, hay để gặp lại một con người đã xa cách trong tiếc nuối muộn màng, khiến cho lòng của y khó có thể chịu chết dễ dàng, muốn được nói lời sau cùng, như giải thích hay chăng?
Nội tâm giằng xé, nét mặt đa đoan, bất chấp lời khuyên từ thuộc hạ, Châu Thần uống hoàn sinh đan, có công hiệu chữa lành mọi vết thương trong giây lát, gia tăng sức mạnh tinh thần và thể xác trong vòng một canh giờ, nhưng nhất định sẽ mất mạng sau bảy ngày nếu không có thuốc giải cùng dược dẫn long hình, để quyết chiến với Nghiêm Long.
Hắn hít thở thật sâu, vận công từ đan điền đi nhâm đốc, bay lên trong sự ngỡ ngàng của ba phía, chưởng mạnh xuống lòng đất ba lần, lấy lên hai thanh thần khí hộ quốc thời thượng cổ, một tên Hồng Quang kiếm, một tên Huyền Nữ thương, nói với các nô bộc:
- Các ngươi hãy mau dùng máu của Nghiêm Long và Từ Phụng để đánh thức hai món thần binh lợi khí này ngay cho ta! Kẻ nào thành công thì sẽ được thưởng một trăm linh tám lượng vàng ròng, hưởng mãi vinh hoa!
Trong số các nô bộc trung thành một cách mù quáng, có một cặp vợ chồng già là Tiền Quang và Bạc Nữ tuổi tuy đã ngoài tám mươi mà sức khoẻ vẫn khang kiện, lưng thẳng môi hồng, răng trắng tóc đen như người trẻ tuổi, nghe xong lời hứa hẹn của Châu Thần thì đôi mắt lộ chút u buồn, có phần hơi miễn cưỡng, sau một hồi đắn đo do dự, cuối cùng quyết định dùng tuyệt kỹ phi thường để bắt sống Từ Phụng và Nghiêm Long.
Cặp phu thê già cả bay tới trong giây lát, đảo quanh chỗ đứng của Nghiêm Long ba vòng như con chim én, thân thủ nhanh tới mức Long không biết là thứ gì đang xuất hiện ngay bên mình, cứ tưởng ong vỡ tổ từ bụi cây hồng đang say quả bên kia vì loạn tiễn, bay sang bên này để trả đũa hay chăng, chưa kịp nói năng hay phản ứng gì thì chàng đã bị nhấc bổng lên và đưa về bên chỗ Châu Thần, lấy máu để khai quang.
Xong rồi, bị trói chặt lại như con gà trống vàng bên gốc cây liễu, đánh sau gáy cho ngất đi tạm thời, Từ Phụng đứng chôn chân.
Châu Thần cả giận quát lớn với hai tên nô bộc không chịu nghe lời:
- Ta đã nói là hai ngươi phải bắt luôn cả Từ Phụng nữa mà! Sao lại không chịu làm theo ý của ta?
Tiền Quang và Bạc Nữ nói trong thái độ ôn hoà, vô tội:
- Chúng tôi làm như vậy chẳng qua là do chỉ cần một nửa số vàng ròng được thưởng. Chúng tôi chỉ cần năm mươi bốn lượng vàng là đủ. Xin đại nhân vui lòng ban tặng!
Châu Thần nghe xong thì không thể nào giữ được bình tĩnh, hét thật lớn:
- Hai ngươi đều bị điên hết cả rồi phải không? Nếu đã như vậy thì đừng cầu xin ta tha thứ! Người đâu, giết chết bọn chúng ngay bây giờ luôn cho ta! Giết!!!
Từ Phụng dùng trực giác của trinh nữ đơn thuần cảm nhận được cặp vợ chồng ngoài trẻ trong già này dường như đang che giấu một nỗi đau hay một bí mật nào đó, nói với ý thăm dò hư thực:
- Hai vị lão tiền bối, có phải là hai người đã khiếp sợ trước uy thần và võ nghệ của tôi, mới không dám động thủ, chưa biết là khinh công của người nào lợi hại hơn nữa đó?
Tiền Quang và Bạc Nữ chỉ mỉm cười, quay lưng lại nhìn Từ Phụng như con cháu trong nhà, ánh mắt đong đầy sự âu yếm, yêu thương, sau đó, dùng khinh công bay đi trong sự tức giận đến tột độ của Châu Thần và thắc mắc của những kẻ bàng quang.
Chắc là không có người nào là bay theo kịp họ đâu, thật là khó hiểu, khó lường, ai cũng sinh nghi!
Từ Phụng định giải cứu Nghiêm Long, nhưng lúc này Hồ Điệp lại xuất hiện cùng với một vài người bằng hữu trên giang hồ, thay đổi hoàn toàn cục diện trong vô hình, khiến cho Từ Phụng bị rơi xuống vách núi sâu muôn trùng, tạo hoá trêu ngươi.
Hồ Điệp cùng đường vì bị Hồ Thiên Khí ép phải cắt cổ tự tử, tạ tội với một đám ăn mày sáu người, do trước đó, nàng đã vô tình làm chết một người trong lúc đang nô đùa trên cây cầu bắc qua con suối Thanh Long, nên đã chạy tới nơi này trong u uất, dày vò, tự trách, hoang mang.
Vừa đến, nàng đã khóc lớn khi thấy Nghiêm Long bị trói đứng ngây người, tóc tai che bít mặt mày, gió thổi lạnh cắt da.
Từ Phụng hỏi nàng sao lại tới đây, bảo rằng hãy đi qua chỗ Liễu Giới đại sư, ở đó thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nàng chẳng quan tâm, còn nói như trách móc:
- Nếu như không phải do Ngọc Phụng tỉ bỏ muội lại một mình nơi con suối Thanh Long, thì muội đã không ra nông nỗi này rồi! Đều là tại ông trời không có mắt đó thôi! Ta hận! Ta hận lắm!!!
Biết đây không phải là lúc để dông dài, vặn hỏi nguyên do, Từ Phụng chỉ đưa cho Hồ Điệp một lọ thuốc nhỏ, nói:
- Muội nhớ uống đan dược đúng giờ trong ngày là được!
Sau đó, phi thân đến chỗ Nghiêm Long, đánh nhau với Châu Thần thêm ba mươi hiệp, nhưng vô ích.
Châu Thần võ nghệ rất cao, ra đòn hiểm ác, nếu như không phải là đánh vào tử huyệt, đan điền, thì cũng là móc mắt, móc hầu của đối phương, chiêu số biến hoá đa chiều, khó có người nào địch lại nổi với y.
Đáng lý ra, Bao Tình và Xa Tuyết Nhi thấy nàng đang trong lúc nguy hiểm như vậy, thì phải ra tay tương trợ mới phải, còn đằng này, họ đã để cho tâm tà chế ngự trong giây lát, mà tai kiếp sau này khi giáng lên đầu lại càng tăng thêm gấp bội phần, khó trách được ai!
Bao Tình xông vào đánh với đám võ sĩ cao lớn người Phù Tang dưới trướng Châu Thần, vẻ ngoài là dường như giải vây cho Từ Phụng, nhưng thật ra là muốn dồn nàng vào thế khó, tự để lộ nhược điểm chí mạng của mình, sau đó, Bao Tình mới dùng tuyệt nghệ trong môn phái của mình cứu lấy cả hai người Nghiêm Long và Từ Phụng ra khỏi lòng bàn tay đáng sợ của Châu Thần, tự đắc với công lao, khiến cho Từ Phụng biết khó mà lui, nhường lại Nghiêm Long cho mình trong sự bội phục đến tận cùng, không còn gì để bắt bẻ về sau.
Xa Tuyết Nhi tuy không nghĩ sâu xa và có phần tư lợi giống như Bao Tình, nhưng nàng cũng không kém phần khôn khéo khi chỉ đánh bằng tám phần nội lực, chứ không dùng hết sức bình sinh, mặc dù tất cả mọi người ai nấy đều đang cận kề với cái chết.
Thương thay cho lòng dạ đàn bà!
Cũng không ít phần trách chê bọn họ!
Phí Nguyệt từ trong rừng sâu bay ra, sắc mặt đỏ bừng như ngọn lửa trong đêm tối, muốn giết hết toàn bộ những người đang có mặt nơi cốc Thiên Thai, nói:
- Cho dù là chánh hay là tà, thì hôm nay tất cả các người đều phải chết!!!
Liễu Giới đại sư là người đại diện cho phái Thiếu Lâm, luôn chủ trương dùng lòng từ bi để cảm hoá những người như Phí Nguyệt quay trở về đường ngay nẻo thẳng, những tưởng ả đã giác ngộ thật rồi, sám hối ăn năn, không còn ý định trả thù nữa, nhưng có ngờ đâu, ả chẳng qua chỉ là đang chuẩn bị cho việc tắm máu san hà, huỷ diệt cả nhân gian, muốn dùng vô số bảo bối cùng lợi khí thần binh triệu hồi bách vạn tinh linh giúp cho mình mặc tình chém giết trong sự điên cuồng, phẫn nộ, bi ai...
Đại sư nói cùng tất cả mọi người đang có mặt:
- Hôm nay, nếu như ta chết đi thì mọi người cũng không cần phải quá đau buồn, có biết hay không?
Ngộ Trực đau lòng, muốn chết cùng sư phụ, nhưng không phải là chết trong lúc này, khi võ lâm có quá nhiều môn phái phân chia, chém giết hận thù, tranh giành lợi ích cá nhân mà khiến cho sinh linh lầm than, rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, nói:
- Sư phụ à! Chẳng lẽ người định chết chỉ vì những chuyện không ra gì này, oan uổng đến vậy sao? Con không phục đâu! Con muốn thống nhất giang hồ, võ lâm yên ổn thì mới có thể yên lòng tu hành, bất quá thì bỏ lên núi ngồi thiền cho tới chết thì thôi!
Chữ đức của võ lâm chính là như vậy, khi sống chết đã không còn quan trọng nơi lòng, hán kiệt sẽ thăng hoa.
Có một vị anh hùng tên là Vương Luân từ xa đi tới, dung nghi tuấn tú đường hoàng, cốt cách tựa thần long, nói với Liễu Giới đại sư:
- Đại sư! Có Vương Luân ta ở đây, Phí Nguyệt sẽ không làm nổi chuyện gì to tát, rồi ta sẽ tự tay mình chặt đầu của yêu phi này xuống để an ủi linh hồn liệt tổ liệt tông!
Nơi bờ sông, kẻ cầm đầu thấy tình hình đã có sự thay đổi lớn, biết không nên chống chọi với bất kỳ phe phái nào trong lúc này, nói đại vài lời chẳng ăn nhập vào đâu:
- Ta họ Phạm, tên Triều, tự Hoài Nhân. Đáng lý ra muốn giết chết Châu Thần, lập công với thành chủ, nhưng mà thấy các ngươi cứ sống trong hận thù chém giết như vậy hoài, ta cũng tự tủi thân! Thôi, ta đi trước, hẹn ngày tái ngộ!
Nói rồi, họ Phạm kia nhảy lên thuyền, gấp rút bơi đi, bỏ lại vài ba mươi tên thủ hạ ở lại trên bờ, kêu réo mãi không thôi. Chúng không dám tương tàn với nhau nữa mà tạm thời giả bộ đoàn kết, dàn thành hàng dọc chỉnh tề, chấp kiếm thị uy.
Nhưng chẳng có người nào thấy sợ bọn chúng, người ta chỉ cảm thấy khó hiểu và nực cười cho những kẻ đã đi lại ở trên chốn giang hồ mà không biết trước sau.
Trong đám thuộc hạ này, có một người trời sinh ra trên lưng đã có sẵn một tấm bản đồ, mặt mũi giống Nghiêm Long, họ Trang, tên An Định, do tình thế nguy ngập nên phải giả hàng Phạm Triều để bảo vệ tính mạng cha mẹ già, làm tròn chữ hiếu của một người con.
Trang An Định không nói không rằng, ánh mắt ôn hoà như đứa trẻ, đứng trong đám người kỳ lạ chưa rõ thuộc về môn phái nào, có chính khí tụ mày, linh điển thiêng thiêng, làm cho Võ Trường Đạo chú ý, muốn đi về phía của chàng để bắt chuyện làm quen và hỏi thêm về lai lịch.
Ngờ đâu Trang An Định bị quốc vương lừa gạt từ trước, nói Nghiêm Long là tên đại ma đầu giết người không gớm tay, nhờ họ Trang giết chết Nghiêm Long, lấy quả tim đem về quê nhà để làm dược dẫn trị thương.
Võ Trường Đạo không chút nghi ngờ vì cảm nhận Trang An Định là một người hiếm có trong đời, thong thả bước lại, vừa cười vừa nói:
- Lại là một vị anh hùng nữa phải không? Ta có con mắt tinh tường, phân rõ trắng đen, xem qua liền biết ngay là người hiền hay kẻ dữ, cảm thấy huynh đài không phải hạng phàm phu tục tử trong đời, mà trái lại, tiên phong đạo cốt không ai bằng, xin người cho kẻ hèn này được biết tôn tánh đại danh!
Trang An Định không muốn nói năng, để cho những tên còn lại giới thiệu thay cho mình, vẻ mặt ung dung.
Người đứng gần Định nhất lên tiếng nói:
- Huynh ấy họ Trang, tên là An bang Định quốc gì đó! Vậy được chưa?
Tên đứng đầu nói tiếp lời:
- Trang An Định là tên gọi của đệ ấy.
Châu Thần tự dưng dùng khinh công bay về phía của Định để ra đòn sát thương hiểm hóc, khiến Định hơi bất ngờ, chuẩn bị xuất chiêu.
Phí Nguyệt muốn lấy đầu của Nghiêm Long nhanh chóng để quay trở về Long triều, tiếp tục tàn hại trung lương, nhưng mà nào có dễ như vậy.
Vương Luân dùng nội lực lấy được thanh hồng quang kiếm từ hố sâu lên một cách dễ dàng, đánh nhau cùng Phí Nguyệt một hồi, đã chiếm thế thượng phong, sắp sửa lấy được đầu ả, chuẩn bị vung kiếm chém xuống thì có một mũi phi tiêu màu xanh bay vèo cản lại.
Kẻ đó tự xưng mình là Ngũ Thịnh, đi theo sau là Lục Cường, Lý Sinh và vô số đồng bọn, tên nào cũng mặt mũi ưa nhìn mà lòng dạ xấu xa, chuyên làm những chuyện giết người, cướp của, gian dâm... bọn chúng tỏ ý tuyệt đối trung thành với Phí Nguyệt.
Phí Nguyệt vừa mừng vừa sợ, không có nhiều suy lường cho sự trá nịnh bên trong, muốn đám ác tặc Ngũ Thịnh và Lục Cường này giúp sức cho mình trong tình thế nguy ngập trước mắt, nên nói:
- Ta là Nguyệt phi nương nương uy quyền bậc nhất, nếu như giúp được ta thì sau này đám huynh đệ các ngươi muốn gì được đó! Xin hãy giết chết tất cả bọn người này ngay lập tức giùm ta!
Ngũ Thịnh và Lục Cường cùng lúc xông lên đánh áp đảo Vương Luân, đám thuộc hạ cũng bắn tên ào ào như trên chiến trận.
Từ Phụng vì muốn che chắn cho Nghiêm Long, nên ra sức đỡ liều, chảy máu đỏ hai tay, chân phải bị thương nặng.
Bao Tình, Xa Tuyết Nhi và Hồ Điệp thấy tình thế nguy khốn, dốc hết sức mạnh trong người đánh trả đám giặc kia nhưng chỉ được một hồi, ai nấy cũng bị thương trên người đủ chỗ.
Trang An Định dùng động tác giả đánh lừa Châu Thần bị ngã sang triền núi dựng đứng, vượt ngoài sự tiên đoán của y, sau đó chạy như bay tới chỗ Nghiêm Long muốn chặt đầu cho bằng được.
Vương Luân đã mặc sẵn áo giáp kim cang trong người từ trước nên không bị cung tiễn làm cho bị thương, vẫn ung dung đánh với Phí Nguyệt thêm ba hiệp nữa, rồi lợi dụng địa hình hiểm trở cũng như địa vật khác thường, có gai góc, dây leo... xô Phí Nguyệt rơi xuống vách núi sâu không nhìn thấy đáy, quay lại giải cứu cho Nghiêm Long.
Từ Phụng giọng đầy kinh ngạc hỏi Trang An Định:
- Ngươi có phải là hoàng tử Long Cảnh Võ của Long triều hay không? Sao lại muốn lấy mạng của Ứng Long? Chẳng lẽ ngươi bị trúng tà? Đừng đóng tuồng cho ta xem nữa! Tự nhiên ngươi lại đổi họ thay tên làm gì vậy hả? Mau cút đi cho ta!!!
Trang An Định nói trong hận thù, chua chát:
- Dung mạo của cả ba người là Nghiêm Long, Long Cảnh Võ và ta tuy giống hệt nhau, nhưng người nào là người đó, vốn không có liên quan, chẳng qua chỉ là sự trùng hợp. Cả nhà ta là do Nghiêm Long hại chết tức tưởi. Hôm nay nếu như không giết được hắn thì còn mặt mũi nào quay về Quy quốc để tạ tội với ai kia!
Từ Phụng không hiểu đầu đuôi, cũng không còn nhiều thời giờ để tranh cãi hay đối chất, chỉ còn nước đánh nhau tới sức cùng lực kiệt, dù đang bị trúng tên và phi tiêu, vẫn dùng hết nội công để hạ gục đối phương trong mười chiêu ảo hoá.
Trang An Định rơi xuống cùng một nơi với Phí Nguyệt, vách núi cao vạn trượng chắc sẽ không dễ gì sống nổi xưa nay.
Còn lại một mình Châu Thần đang cố bám vào tảng đá bên kia, dùng hết sức để bò lên, lại bị Vương Luân bồi thêm một đạp trên đầu, rơi xuống vực thẳm mây bay ngang đầu, tính mạng khó giữ.
Ngũ Thịnh và Lục Cường đến đây không chỉ đơn giản là vì công danh phú quý, động cơ chính là muốn thu thập toàn bộ các món thần khí để trấp áp các nước chư hầu, sau đó lên ngôi vua, rồi chia đôi thiên hạ.
Nên sau khi thấy Phí Nguyệt bị rơi xuống núi thê thảm như vậy, chẳng những không lo sợ trong lòng, mà còn thấy hân hoan, vì không còn ai dám tranh giành hay cản đường bọn chúng nữa, cũng như những gì mà bọn chúng có được sẽ nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT