Triệu Tiểu Vân tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn, xung quanh phòng nội thất đắt tiền, toàn thân cô đau nhức, đầu óc trống rỗng không thể nhớ mình ở đâu đên đây bằng cách nào.

  "Cốc cốc cốc."

  Bên ngoài hình như có người gõ cửa, Triệu Tiểu Vân chật vật ngồi dậy, cô không kịp thắc mắc tại sao mình lại khỏa thân ngủ dưới chăn, vội vàng nhặt quần áo chất đống trên thảm lên rồi mặc vào. Từ chỗ giường ngủ đi ra vậy mà lại là phòng khách, bên trái là toilet, bên phải hình như còn một phòng, rốt cuộc đây là đâu?

  Cô bước thẳng về phía trước và mở cửa đứng ở cửa là một người phục vụ mặc đồng phục đang đẩy xe ăn, anh ta thân thiện giới thiệu mình với cô và hỏi cô có phải là cô Triệu không.

  Triệu Tiểu Vân lờ mờ, cô Triệu là ai? Hóa ra cô Triệu chính là cô.

  "À, vâng, là tôi đây."

  "Đây là bữa sáng của cô."

  Triệu Tiểu Vân lập tức ngắt lời, "Tôi không có gọi bữa sáng..."

  "Là Thẩm tiểu thư gọi, cô ấy cũng để lại một tấm thiệp cho cô." Người phục vụ nói.

  Cô Thẩm, Thẩm Du Âm?

  Triệu Tiểu Vân nhận lấy thẻ, tránh đường, để người phục vụ đẩy xe ăn vào, đặt hết bữa sáng lên bàn, sau đó cung kính rời đi.

  Nội dung trên tấm thiệp được viết bằng bút bi, thực ra khá lịch sự, không giống phong cách nói chuyện thường ngày của Thẩm Du Âm, hơn nữa còn thêm một chút giọng văn.

  [Thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ có thể mượn bút từ khách sạn để viết những lời này cho cô, vì tôi sợ cô không đọc được tin nhắn, hôm qua chúng ta uống say và thật không may lại phát sinh chuyện đó, tôi thật sự thấy có lỗi đối với cô, tuy rằng... lần này không phải tôi chủ động, nhưng tôi là người tỉnh táo mà lại không ngăn nổi bản thân mình...Buổi sáng nhà tôi có việc nên tôi phải đi ngay, tôi đã gọi đồ ăn cho cô nhớ ăn một chút nhé. Thẩm Du Âm]

  Triệu Tiểu Vân sau khi đọc xong kẹp tấm thẻ giữa hai ngón tay như đã lấy được vài thông tin.

  Đây là phòng Thẩm Du Âm đặt, bữa sáng cũng là cô ta đặt, hôm qua hai người lại... quan trọng là cô lại là người chủ động.

  Nhưng làm sao có thể? Triệu Tiểu Vân che đầu ngồi xuống một bên, bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối qua.

  Sau khi ăn xong, Thẩm Du Âm dẫn cô đi thuê phòng, hai người gọi một chai rượu vang đỏ rồi nhờ người phục vụ khách sạn mang đến cho họ. Hai cô cùng nhau than thở, khi Thẩm Du Âm chuẩn bị đi ngủ ở phòng bên cạnh thì đột nhiên Triệu Tiểu Vân nắm lấy tay cô ấy , "Cô thể đừng rời đi được không?"

  Ánh mắt thật đáng thương.

  Có lẽ đó là lúc câu chuyện bắt đầu, cảm xúc đó trong nháy mắt bùng nổ mãnh liệt

  Triệu Tiểu Vân hoảng sợ cắn ngón tay, không thể tin được.

  *



  Sáng mùng một Tết, Kỷ Du Thanh dậy sớm trang điểm Một tiếng chuông phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng, cô thuận tay nhấc máy.

  "Chúc mừng năm mới, chị."

  "Em cũng vậy, chúc mừng năm mới, đúng rồi, em đã nhận được bao lì xì chị gửi cho em chưa?" Kỷ Du Thanh hỏi.

  "Nhận được, nhận được rồi, em đã già như vậy rồi chị còn cho em bao lì xì thật ngại quá." Bội Văn ở đầu kia nói

  "Không có gì, chỉ là quan tâm một chút thôi, em là cấp dưới của chị đó là việc nên làm."

  "Đúng rồi, chị, khi nào chị mới có thể quay lại công ty? Nếu không có chị, mọi người sẽ thực sự hỗn loạn."

  Kỷ Du Thanh mỉm cười, nheo mắt lại: "Đừng lo lắng, hai tuần nữa có thể chị sẽ quay lại công ty."

  "A, sẽ lâu như vậy." Bội Văn cong môi.

  "Khi Nghiên Nghiên đi học, thì chị sẽ quay lại với công việc." Kỷ Du Thanh nhẹ đáp

  "Chị, chị đối với cô bé đó thật tốt, cưng chiều cô bé như vậy." Bội Văn ghen tị nói.

  "Đừng nói nhảm, chị là cô của con bé." Kỷ Du Thanh nghiêm khắc nhắc nhở.

  "Em không có ý đó, là chị chính chị tự nghĩ nhiều mà hahahahaha..."

" Thôi không nói nữa, chị tắt đây." Kỷ Du Thanh thấy xấu hổ liền vội vàng tắt máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play