Đường Yên nghe xong lời này đại não nửa ngày không có phản ứng, cô đang định nói gì đó thì bị Thẩm Du Âm cắt ngang, cười nói: "Được rồi, chị chỉ đùa thôi."Nói xong vội xoay người rời khỏi sàn nhảy.

  Đường Nghiên không biết phải làm sao, đành phải đuổi theo, Thẩm Du Âm trở lại quầy bar gọi một ly rượu mạnh, uống một ngụm lớn: "Học tỷ, chị nên uống ít lại."

 "Không sao đâu, hôm nay là một ngày rất tốt nên uống chút rượu thư giãn một chút. Nếu em không uống được với chị thì chị sẽ tìm người khác uống cùng." Thẩm Du Âm ngồi trên quầy bar, quay lưng về phía nàng, cũng không thèm quay người lại nhì nàng.

  Đường Nghiên cũng cảm thấy khá xấu hổ, tiến không được lùi cũng không xong.

  Thẩm Du Âm lấy từ anh chàng phục vụ một chai rượu, xoay ghế, nhìn Đường Nghiên nói: " Tôi đi tìm bọn họ chơi, nếu em muốn rời đi thì đi đi."

  Đường Nghiên gật đầu nhưng không nói gì.

  Thẩm Du Âm đứng lên, đi ngang qua nàng, Đường Nghiên không đuổi theo, nàng đứng một mình vài giây sau đó đi về phía lối ra.

  Thẩm Du Âm đi được nửa đường, ngồi xổm xuống, cô nhìn lại, phát hiện Đường Nghiên đã không còn ở chỗ vừa nãy nữa tròng lòng không khỏi mất mát, ngoài mặt cô còn giả vờ vui vẻ mời bạn bè uống chai rượu đắt tiền cùng nhau uống rượu, cố gắng làm cho buổi tối trở nên tốt đẹp hơn. Đem lời tỏ tình thất bại vừa nãy nem ra sau đầu.

  Đường Nghiên bước ra khỏi quán bar, thế giới đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, bên tai không còn tiếng ồn ào nào nữa.

  Một người lặng lẽ bước đi trên con đường phía sau cổng phía bắc của khuôn viên trường, cơn gió lạnh thổi qua gáy có những cặp đôi đi ngang qua, cũng có những người cô đơn như nàng.

  Thời tiết trở lạnh, ngoài cổng trường có một vài sạp hàng, hương thơm bay khắp nơi, đầu người chủ sạp là một bóng đèn công suất thấp chiếu sáng một vùng nhỏ, lúc này Đường Nghiên mới nhớ ra hôm nay nàng chưa ăn tối, có một bạn học đang mua ngô nướng, theo ánh sáng có thể thấy khói nóng tỏa ra từ bắp ngô.

  Nàng lẩm bẩm mấy tiếng, Đường Yên giơ tay che bụng, mím môi, do dự một lúc rồi đi về phía trước sau khi bạn cùng lớp trả tiền rồi rời đi.

  "Cô gái, nhìn xem cô muốn gọi món gì có khoai lang nướng và ngô nướng. Ăn rất ngon, ăn xong sẽ giữ ấm."

  Đường Nghiên đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn xung quanh, cuối cùng nói với chủ quán: " Cho cháu khoai nướng đi."

  "được rồi!"

  Chủ quán khéo léo lấy một củ ra khỏi bếp, nhanh chóng gói vào túi đóng gói rồi đưa vào tay Đường Nghiên.

  "Bao nhiêu tiền ạ?" Đường Nghiên lấy ví ra.

  "Năm tệ."

  Thanh toán xong, Đường Nghiên xoay người tiếp tục đi vào trường học, tay cầm củ khoai lang nướng nóng hổi, ​​làm ấm lòng bàn tay, mùi thơm liền khơi dậy cảm giác thèm ăn của Đường Nghiên.

  Nghĩ rằng lúc này trở về ký túc xá sẽ ở một mình, nàng liền tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống lột lớp vỏ khoai lang nướng. Nàng nóng lòng muốn cắn một miếng bởi vậy mới bị phỏng đầu lưỡi có chút đau, Đường Nghiên cẩn thận hơn cắn nhỏ từng chút, cũng không biết cô Kỷ hiện tại đang làm gì, thật nhớ cô quá à.

  Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy củ khoai lang trên tay có chút vô vị. Cuối cùng nàng cũng hiểu rằng cảm giác khao khát tình yêu mà không cần đồ ăn hay nước uống viết trong sách hóa ra lại tồn tại.

  Kỷ Du Thanh đặt cây bút chì bị gãy đầu bút xuống, nhìn người trong tranh, liền cầm điện thoại di động trên bàn lên, lật danh bạ rồi bấm một dãy số.

  Đường Nghiên đang ngồi một mình trên ghế ăn khoai lang nướng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, nàng vội vàng lấy điện thoại ra bất ngờ lại là cô Kỷ, hoang mang rối loạn vội vàng nuốt khoai trong miệng đưa điện thoại lên tai.

  "Cô Kỷ!"

  Một giây sau tiếng cười của Kỷ Du Thanh tràn đến, "con đang làm gì vậy?"

  Đường Nghiên cúi đầu nhìn túi đặt trên đùi, thành thật trả lời: "Con đang ăn khoai lang nướng."

  "Con không ra ngoài chơi với bạn cùng lớp sao?" Kỷ Du Thanh lại hỏi.

  "Con vừa từ quán bar trở về... câu lạc bộ có liên hoan, nhưng con không có uống rượu! cảm thấy không thú vị, cho nên một mình trở về."

  "Xem ra Nghiên Nghiên đã ghi nhớ lời cô nói trong lòng nhỉ, ta thực sự vui, bây giờ con đang về kí túc xá sao?"

  Đường Nghiên nhìn quanh rồi nhanh chóng nói: "Vâng, con đang trên đường về, cô Kỷ vẫn chưa ngủ à?"

  "Vẫn chưa, bỗng nhiên nghĩ đến liền gọi cho con, gọi hỏi chuyện ở trường của con."

  "Chân của cô Kỷ đã đỡ hơn chưa?" Đường Nghiên hỏi.

  "Tốt hơn nhiều."

  "Vậy là tốt rồi."

  Hai người cứ trò chuyện như vậy, khoai lang nướng làm ấm bụng Đường Nghiên, còn cuộc điện thoại của cô Kỷ thì sưởi ấm trái tim nàng.

  "Cuối tuần này con muốn ăn gì, cô sẽ đi siêu thị mua."

  "Không cần, để con mua về nấu đi, cô Kỷ cứ ở một bên nghỉ ngơi là được."

  "Được rồi được rồi, vậy cuối tuần cô sẽ đợi ở nhà để thử công phu của con, mọi chuyện ở trường vẫn ổn chứ?"

  "Rất tốt ạ. Con đã đạt hạng nhất lớp trong kỳ thi giữa kỳ, giảng viên chuyên môn của con dặn phải tiếp tục học tập chăm chỉ và cố gắng giành được học bổng vào cuối học kỳ!"

  Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Du Thanh có thể cảm nhận được cô gái này rất nghị lực cùng tự tin, cô cũng vui vẻ nói: "Thật tốt, Nghiên Nghiên của chúng ta thật lợi hại, con phải cố lên nha."

  "Cô Kỷ buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút như vậy chân mới có thể mau khỏi."

  "Được rồi được rồi, cô nghe lời con, con cũng nên về ký túc xá sớm nghỉ ngơi. Học tập đừng quá mệt mỏi, nhớ ăn uống đầy đủ nhé."

  Kết thúc cuộc gọi cảm thấy rất hài lòng, Đường Nghiên đứng dậy khỏi ghế, vừa đi vừa bóc vỏ khoai, trong lòng cảm thấy tuyệt vời cỡ nào

  Xem ra ngay cả khoai lang nướng hương vị cũng càng ngày càng ngọt ngào, hóa ra yêu một người không phải lúc nào cũng khó chịu, mà cũng có thể ngọt ngào, chỉ có hai điều khiến Đường Nghiên vui vẻ, một là học tập một cái còn lại chính là cô Kỷ.

  Kỷ Du Thanh cúp điện thoại sau đó đứng dậy sắp xếp tài liệu trên bàn, cầm chiếc áo khoác sau ghế, khoác lên khuỷu tay, chống nạng đi ra khỏi văn phòng, tắt đèn. .

  Bên ngoài thực ra có ánh sáng mờ nhạt, hình như còn chưa có người đi về, nhìn thấy người đó chính là Bội Văn.

  "Em vẫn chưa về sao?"

  Đang ngủ gật Bội Văn bị giật mình, lập tức đứng dậy khỏi ghế: "Chị, chị đi về sao?"

  "Ừ" Kỷ Du Thanh cười nhẹ, "chị nghĩ vẫn nên về nghỉ một chút, còn lại mai sẽ xử lí tiếp."



"Được!" Bội Văn nhanh chóng nhặt chiếc túi trên bàn lên, cầm lấy chìa khóa xe nói: "Chị, em đưa chị về."

  Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

  Bội Văn chở cô về nhà, sau đó ngáp dài rồi vội vã quay về nơi cô ở. Nhìn chung, việc đợi muộn như vậy cũng đáng giá, ít nhất thấy cô an toàn trở về, còn hơn là có người đàn ông nào đó đưa về đầu năm nay tai nạn xe sảy ra rất nhiều.

  Đường Nghiên trở lại ký túc xá, đúng như nàng dự đoán, chỉ có mình nàng, cũng không có gì không tốt nàng có thể từ từ tắm rửa, sau đó lên giường viết nhật kí, viết xong đeo tai nghe đọc sách, có vẻ như nàng không hề để tâm đến việc đã sảy ra trong quán bar ngày hôm nay.

  Không biết qua bao lâu, mấy cô gái trong ký túc xá ra ngoài dự tiệc của nữ sinh lần lượt trở về. Ký túc xá yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, bàn tán về kết quả của buổi tối, nam sinh nào đẹp trai cô gái nào váy đẹp, khu vực xung quanh giường của Đường Nghiên dường như được bao phủ bởi một tấm chắn bảo vệ tự nhiên, khiến nàng cảm thấy thoải mái trong thế giới nhỏ bé của riêng mình.

  Đúng lúc này, nhạc trong tai nghe của Đường Nghiên đột nhiên dừng lại, chuyển thành nhạc chuông điện thoại di động, nàng đặt cuốn sách xuống nhấc điện thoại di động lên để xác nhận thực sự có cuộc gọi đến. Tên người gọi là Thẩm Du Âm, nàng dừng lại hai giây mới trả lời cuộc gọi.

  "Học tỷ, có chuyện gì sao?"

  Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nức nở nhỏ nhưng không nói lời nào.

  Đường Nghiên không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi lại: "Họ tỷ, xảy ra chuyện gì à?"

  "Tôi cảm thấy khó chịu quá, tôi thực sự cảm thấy khó chịu quá..."

  "Học tỷ, chị hiện tại ở đâu?" Đường Nghiên lại hỏi.

  "Hồ phía tây trường học, em sẽ đến đây sao?"

  "Đợi em, em sẽ tới ngay!" Đường Nghiên vội vàng bò ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo vào người. Ngay cả Hạ Tử Hàm cũng bị hành động của nàng làm cho kinh hãi.

  "Cậu bị sao vậy? vội đi đâu à?"

  "Có chút việc gấp." Đường Nghiên cúi người buộc dây giày cầm điện thoại di động chạy ra ngoài.

  Trên đường đi, trong đầu Đường Nghiên hiện lên một loạt suy nghĩ tất cả đều không phải là phỏng đoán tốt, đặc biệt là ở Hồ Tây của trường, nàng suy nghĩ xằng bậy có phải học tỷ muốn làm hành động gì quá khích hay không, nếu nàng nói ra cái này sẽ không tốt lắm nhỉ.

  Cuối cùng cũng đến nơi, Đường Nghiên nhìn thấy từ xa một người đang đứng bên hồ thân hình run rẩy như thể giây tiếp theo có thể ngã xuống, nàng lập tức bước tới.

  "Học tỷ!" nàng đầu tiên hướng bóng dáng đó hô một tiếng.

  Thẩm Du Âm quay đầu lại, lớp trang điểm lấm lem nước mắt, phấn mắt rồi mascara lem luốc, trông thật đáng thương lại sa sút.

  "Đường Nghiên, em tới rồi."

  "Em lo lắng học tỷ có chuyện..." Đường Nghiên mím môi, "sao chị lại ở đây một mình, những người khác đâu?"

  Thẩm Du Âm lắc đầu, chỉ ngồi xuống đất: "Tôi không thích ở cùng những người đó, em có thể ngồi với tôi một lát được không?"

  Đường Nghiên khẽ cắn môi không đành lòng từ chối, đành ngồi xuống bên cạnh cô, trước mắt cô là mặt hồ lấp lánh đang gợn sóng nhè nhẹ theo gió chiều.

  "Để chị kể chuyện của chị cho em."

  Không đợi Đường Nghiên lên tiếng trả lời, Thẩm Du Âm đã nói trước

  "Tôi luôn khiến mọi người ghen tị, nhà tôi giàu có như vậy, tôi lái xe tốt, ở trong nhà lớn, nhưng không ai có thể hiểu được sự trống rỗng trong lòng tôi. Đường Nghiên, em có hiểu được cảm giác đó không?"

  Đường Yên quả quyết lắc đầu, phản ứng của nàng rất chân thật.

  Thẩm Du Âm ngẩn người một chút, sau đó cúi đầu cười tự giễu: "Không sao đâu, em không hiểu cũng không sao, có lẽ em thấy tôi đang giả vờ giả vịt đi."

  Thẩm Du Âm dừng một chút rồi nói:"Từ nhỏ tôi đã không có người bạn thực sự nào cả, mẹ tôi một lòng muốn đem tôi trở thành người kinh doanh giỏi từ nhỏ đã bắt tôi làm đủ thứ việc mà tôi không thích." Tuy nhiên, vì lý do đặc biệt của gia đình, tôi luôn cảm thấy có lỗi, tôi cảm thấy những thứ này không phải của tôi, cũng không nên là của tôi, tôi vẫn luôn sống dưới cái bóng của người đó."

  "Người đó... là ai?" Đường Nghiên vừa thận trọng vừa tò mò hỏi.

  Thẩm Du Âm ngước mắt lên nhìn nàng: "Một người mà em không bao giờ có thể tưởng tượng được."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương này mình vừa đổi cách xưng hô của Thẩm Du Âm vì mình thấy không tỏ tình thành công thì sẽ có một chút tức giận chứ nhỉ  :):). Mình cũng vừa đọc vừa ed thôi nên về sau có thế nào mình sẽ sửa lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play