“Các vị đại nhân không cần đa lễ, bổn cung cũng chỉ tới đón người mà thôi.”  Thái tử chắp tay đứng ở cửa cung, quay sang tiểu thái giám bên cạnh nói: “Đi xem xe ngựa đã tới chưa?”

“Vâng ——”

Một vị đại thần to gan bước tới, nịnh nọt: “Không biết ai có vinh hạnh như vậy, có thể để Thái tử đích thân tới đón"

Thái tử cười nhạt, không nói gì.

Tô Lan cúi đầu, hơi nhíu mày, hôm nay là tiệc giao thừa, còn ai có thể để Lý Dịch Vân đích thân ra đón?

Chẳng lẽ là hắn?

Trong đầu Tô Lan hiện lên một bóng người, lại lập tức phủ nhận, không có khả năng, hắn đã trở về đất phong từ lâu, sao có thể tới đây.

“Tô đại nhân, nghe nói mấy ngày trước Tô ngũ tiểu thư mới về phủ.”

Nghe giọng của Lý Dịch Vân, Tô Lan hít sâu một hơi, nàng đã trốn trong góc, Lý Dịch Vân còn muốn kéo nàng ra? Chẳng lẽ hắn thật sự sinh ra để khắc nàng.

 “Bẩm Thái tử điện hạ, đúng vậy.” Tô Vạn Châu tiến lên đáp lại, liếc mắt nhìn qua Tô Lan đang bất động, thúc giục: "Lan Nhi, còn  không ra gặp mặt điện hạ.”

Sợ Tô Lan đắc tội với Lý Dịch Vân, Tô Vạn Châu cười nói: “Điện hạ, tiểu nữ từ nhỏ đã sống ở nông thôn, không hiểu quy củ, chờ đến khi về phủ, hạ quan nhất định sẽ nghiêm túc quản giáo.”

 “Gặp…… Gặp qua Thái Tử điện hạ.” Tô Lan đi từng bước nhỏ về phía trước, bất an cúi đầu hành lễ, không dám ngẩng đầu lên.

Trong mắt Lý Dịch Vân chỉ nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt sợ hãi rụt rè, vẫn luôn cúi đầu, thân thể run rẩy.

Hắn khiến người khác sợ như vậy sao?

“Nghe nói Tô ngũ tiểu thư sức khỏe không tốt, ta để người lấy cho ngươi hai cây nhân sâm mang về.”

Tô Lan:??

Lý Dịch Vân cũng biết sức khỏe nàng không tốt sao?

Còn đưa nhân sâm cho nàng? Hắn dám đưa, nhưng nàng không dám ăn, ăn đồ của hắn chỉ sợ chết sớm mười năm.

 “Khụ khụ…… Đa tạ Thái Tử điện hạ…… Khụ khụ.” Tô Lan đột nhiên ho khan, sắc mặt có chút tái nhợt.

Lý Dịch Vân  theo bản năng lùi lại một bước: “Nếu Tô ngũ tiểu thư không khỏe, vậy chớ đứng ở cửa cung, bên ngoài gió lớn.”

 Hắn quét mắt nhìn những người xung quanh: “Các vị vào cung trước đi, bổn cung ở đây chờ là được.”

 “Vâng, Thái Tử điện hạ.” Mọi người lần lượt vào cung.

“A Đức.”

“Thái Tử điện hạ.” A Đức đi tới bên cạnh Lý Dịch Vân.

Lý Dịch Vân nhìn bóng  lưng yếu ớt của Tô Lan, nét mềm mại vừa rồi lập tức biến mất, thu hồi ánh mắt, nói: "Để người theo dõi nàng ta quay về đi.”

“Thái Tử điện hạ, mới được một ngày.”

“Chẳng qua chỉ là một con ma ốm mà thôi, có thể gây ra sóng to gió lớn gì…Đi xem xem gần đây còn ai vào kinh, hoàng thúc đột nhiên về kinh lúc này nhất định phải có nguyên nhân, điều tra tất cả những người từng gặp hắn cho ta.” Trong mắt Lý Dịch Vân hiện lên vẻ tàn nhẫn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Tuân lệnh.”

……

Tô Lan đi cuối đoàn người Tô gia, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, không nói một lời.

Lý Dịch Vân biết chuyện sức khỏe của nàng không tốt, nhất định đã phái người bí mật theo dõi nàng, vậy ngày hôm đó gặp được ở tướng quân phủ cũng là người của Lý Dịch Vân?

Tô Lan cảm thấy không phải không có khả năng, dù sao món đồ đó cũng là thứ Lý Dịch Vân muốn có.

 “Tô Lan?”

Tô Lan nghe tiếng gọi mới khôi phục lại tinh thần, thấy đại ca Tô Cảnh Vân ôm Tô Hành đứng trước mặt nàng.

 “Bị dọa rồi sao?” Tô Cảnh Vân an ủi: “Đừng sợ, Thái tử và Hoàng thượng đều là người hiền hòa, chỉ cần không gây ra tội lớn bọn họ sẽ không trách tội.”

Hiền hoà? Trong lòng Tô Lan cười lạnh một tiếng, đúng là hiền hòa, hiền hòa đến mức khiến nàng….

Quên đi, không nghĩ nữa, đều đã qua rồi.

 “Đa tạ đại ca, chỉ là đây là lần đầu tiên muội vào cung, còn chưa thích ứng kịp mà thôi.” Tô Lan cắn môi dưới, nhút nhát nói.

 “Hazz…… Đúng là vô dụng.” Giọng nói trẻ con của Tô Hành vang lên, còn lè lưỡi với nàng.

A, đứa trẻ nghịch ngợm này! Tô Lan nén lại cảm giác muốn xông lên đánh nó một trận.

“Tô Hành! Con còn như vậy ta sẽ cho con một mình về phủ, sau này cũng đừng mong được ra ngoài.” Tô Cảnh Vân đánh mạnh vào lòng bàn tay Tô Hành: “Mau xin lỗi cô cô.”

 “Đại ca, không sao……” Tô Lan vội vàng ngăn cản Tô Cảnh Vân: “Tô Hành còn nhỏ.”

Tô Lan cảm thấy bản thân mình quá giả tạo, thiếu chút nữa nổi hết da gà, bây giờ nàng cũng có khác gì Tô Vân.

Có lẽ thật sự bị đánh đau, hốc mắt Tô Hành đỏ lên, nhìn qua Tô Lan, không tình nguyện nói: “Cô cô, Hành Nhi sai rồi.”

“Bé ngoan.” Tô Lan cười xoa đầu hắn.

Tô Hành  lùi lại một bước, không muốn để nàng chạm vào mình.

Tô Lan không nói gì.

“A Lan, muội đi trước đi, đừng để mẫu thân bọn họ đợi lâu.”

Tô Lan nhìn qua nữ quyến Tô gia, gật đầu: “Được”

Hôm nay là cung yến giao thừa trong cung. Hoàng đế bày tiệc ở vườn lê,  mọi người ngồi vào bàn, nam bên trái, nữ bên phải.

Tuy nói địa vị Tô gia không thấp, nhưng Tô Lan chỉ là một thứ nữ, chỉ có thể ngồi cùng Tô lục cô nương, Tô Doanh ở ghế sau.

 “Đều nói đích thứ khác biệt, nhưng khoảng cách này đúng là quá lớn, ở trong nhà cũng như vậy, bên ngoài cũng không có gì khác.” Tô Doanh tức giận nhìn Tô Vân và Tô Thanh ngồi phía trước, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đương nhiên Tô Lan cũng nghe được lời oán hận của nàng ấy, nhưng cũng không nói gì.

 “Ngũ tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy như vậy sao?” Tô Doanh hỏi Tô Lan.

Tô Lan cười nói: “So với khi còn ở Giang Nam, bây giờ ta đã tốt hơn rất nhiều, không dám mong cầu xa vời.”

 “Hừ, không có chí khí!” Tô Doanh liếc Tô Lan một lát, không để ý đến nàng.

Tô Lan không nói nhiều, Tô Doanh cũng giống mẫu thân là nhị di nương, đều có dã tâm cao hơn trời, sao có thể cam chịu cuộc sống như vậy, sau này nhất định sẽ không ngồi yên, nhưng đây không phải là chuyện nàng muốn xen vào.

Tô Lan  ngồi bất động, những người xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói chuyện, nàng cũng coi như không nhìn thấy.”

Nói thật, khuôn mặt hiện tại của nàng cũng không tính là mỹ nhân quốc sắc gì đó, chỉ là dáng vẻ của một cô nương Giang Nam bình thường, cũng chỉ khiến người nhìn thoải mái, nhưng “thân thể yếu ớt” lại giúp tăng thêm một chút cảm giác xinh đẹp mỏng manh, cho nên dễ chú ý hơn một chút mà thôi.

Nhiều năm không trở về, con cháu quan lại trong kinh nàng chỉ có thể nhận ra bảy tám phần, những tiểu thư thế gia này càng không biết được mấy người, khuôn mặt xung quanh đều vô cùng xa lạ.

Nàng quét mắt nhìn một vòng, cũng không phát hiện khuôn mặt quen thuộc nhất…kỳ lạ, chẳng lẽ còn chưa vào cung?

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải không thể, người tới hôm nay đều là các cô nương chưa xuất giá, người đó ba năm trước đã thành hôn……

Đúng lúc này, giọng nói sắc bén của tiểu thái giám vang lên: “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, Tô Lan cũng đi theo, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu vàng kim đi lướt qua khe hở.

Người ngồi phía trước đương nhiên có thể nhìn rõ, khuôn mặt hoàng đế tối đen, bước đi không vững, tuy vẫn đang ở độ tuổi sung sức nhưng lại lộ ra vẻ tang thương.

Đi theo phía sau là Hoàng Hậu và Di phi được sủng ái nhất, theo sau Hoàng hậu là Thái tử Lý Dịch Vân.

 “Bình thân.” Hoàng đế ngồi xuống: “Hôm nay cứ xem như gia yến, không cần để ý lễ nghi rườm rà, khai tiệc đi.”

Tiểu thái giám bên cạnh đi lên trước, cao giọng nói: “Khai tiệc…”

 “Phụ hoàng……” Lý Dịch Vân ghé vào tai hoàng đế thấp giọng nói vài câu.

Hoàng đế nhíu mày: “Còn chưa vào cung?”

“Vâng, nói là còn có việc phải làm nên đến chậm một lát.”

Hoàng đế nghe xong chỉ cau mày không nói gì.

Lý Dịch Vân vừa ngồi xuống, tiểu thái giám đang đợi bên ngoài vội vàng đi vào nói:“Tấn Vương đến...” 

Âm thanh này giống như đá rơi xuống nước, khiến vườn lê nổi sóng.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán:

"Tại sao Tấn vương lại ở đây?"

"Đúng vậy, không phải mấy ngày trước hắn đã về Tấn Châu rồi sao? Sao lại về rồi?”

“Hoàng Thượng cũng biết chuyện Tấn Vương v?”

……

Trong lúc nói chuyện, một bóng người màu trắng chậm rãi bước ra từ rừng mai trắng, giữa muôn hoa xinh đẹp cũng không hề bị lấn át, thanh nhã như gió, phong thái hơn người.

Màu trắng tao nhã trên người hắn lại mang theo chút ngông cuồng, ngang ngược.

Giữa màu trắng vô tận lại điểm một đốm đỏ, đợi tới khi hắn đến gần, mọi người mới phát hiện trong ngực Tấn Vương đang ôm một con cáo lông đỏ, thoải mái nằm trong lòng hắn để hắn vuốt ve.

 “Thừa Quân, đến rồi, hôm nay đệ tới muộn nhất, phải phạt hai ly.” Hoàng đế tươi cười nhìn hắn, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

 “Hoàng huynh.” Lý Thừa Quân nhẹ nhàng vuốt ve con cáo đỏ trong ngực, lười biếng hành lễ, tuy không quy củ, nhưng khó có thể tìm ra sai lầm.

Hoàng đế biết tính tình của hắn, cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, trong mắt không giấu được tham lam: “Thành Quân, đây là cáo của đệ sao? Không phải vẫn luôn nuôi ở Tấn Châu sao? Sao lại mang về kinh thành rồi, chờ hôm sau ấm hơn một chút, không sợ nuôi không được sao?”

Hồ ly toàn thân đỏ hồng, không tìm được chút tạp sắc, đôi mắt đỏ nâu phát sáng, sức sống tràn đầy.

Cáo lông đỏ vốn đã hiếm có, chỉ có thể săn được ở tuyết sơn phía bắc, màu lông thuần đã hiếm thấy, càng đừng nói là thuần hóa ngoan ngoãn đến mức ai nhìn thấy cũng thèm muốn.

Hoàng đế nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào con cáo lông  đỏ, chỉ hận không thể mở miệng nói Lý Thừa Quân dâng lên cho mình.

Cũng không biết Lý Thừa Quân thật sự không nhìn thấy hay giả vờ không biết, chỉ vuốt ve theo chiều lông, lười biếng nói: “Thần đệ vốn muốn một mình về kinh, nhưng trước khi đi, tiểu súc sinh này vẫn luôn dính lấy thần đệ không chịu buông, nhất định đòi đi theo, thần đệ bất đắc dĩ, đành phải mang nó theo cùng.”

Mặc dù trong miệng hắn nói ba chữ “tiểu súc sinh”, nhưng lời nói lại có vẻ lưu luyến, cưng chiều.

 “Trẫm thấy con cáo lông đỏ này rất đáng yêu, Thừa Quân, có thể tạm bỏ thứ yêu thích để trẫm nuôi mấy ngày hay không?” Khát vọng trong mắt hoàng đế không hề che giấu, trước nuôi mấy ngày, chờ một thời gian sẽ giữ lại, cũng cũng không sợ Lý Thừa Quân không cho.

 “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng thích.” Di phi dựa người tới, làm nũng: “Thần thiếp đang nghĩ muốn làm một bộ áo lông cáo màu đỏ, mùa đông năm nay….”

 “Di phi.” Hoàng đế không vui cắt ngang lời nàng ta: “Nàng ngồi về trước đi.”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thừa Quân, chỉ thấy trên mặt Lý Thừa Quân vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, nhẹ nhàng thở ra.

Có thể cầu Lý Thừa Quân để ý đã không dễ, những lời không đầu óc này của Di phi chỉ sợ đã chọc Lý Thừa Quân không vui, hắn căn bản sẽ không buông tay.

 “Hoàng Thượng, thần đệ cũng muốn như vậy, chẳng qua tính tình A Thanh không tốt, gặp người lạ sẽ hung dữ, dù sao cũng chỉ là một con thú, chỉ sợ làm  Hoàng thượng bị thương.” Lý Thừa Quân nhẹ nhàng vỗ đầu cáo.

Chỉ thấy con cáo vốn đang ngoan ngoãn đột nhiên nhe răng nhanh, rống mấy tiếng về phía hoàng đế, như thể sắp bước tới và xé xác thành từng mảnh.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cáo lông đỏ, đương nhiên không ai để ý tới khi Lý Thừa Quân nói hai chữ “A Thanh”, ánh mắt khẽ lóe lên, lời nói dịu dàng, như hoàn tan tất cả mọi thứ vào trong.

Tô Lan nhìn chằm chằm bóng người áo trắng, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, ngay cả khăn tay chưa từng rời khỏi tay cũng rơi xuống đất.

Tác giả có lời muốn nói:

 Tô Hành: Ta không gọi! Có chết cũng không gọi, đây không phải cô cô của ta.

Tô Cảnh Vân đánh một trận.

Tô Hành: Cô cô, cháu sai rồi……

Tô Lan: Bé ngoan.

Ý thức được bản thân mình bất cẩn, Tô Lan lập tức nhặt khăn tay lên.

Cũng may,  ánh mắt mọi người xung quanh đều đặt trên người Lý Thừa Quân, không ai để ý đến nàng.

“Ngũ tỷ, tỷ cũng biết người đó là ai sao?” Tô Doanh đi tới nhỏ giọng nói với Tô Lan.

Tô Lan thu hồi ánh mắt, nói: "Tấn vương."

Nàng không ngốc cũng chẳng điếc, không phải tiểu thái giám mới vừa nói sao?

Tô Doanh tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tấn Vương là đệ đệ ruột của đương kim thánh thượng, đất phong ở Tấn Châu, từ năm mười tuổi được phong Tấn Vương vẫn luôn ở lại nơi đó, ba năm trước mới về kinh….”

Tô Lan cúi đầu, lời nói của Tô Doanh vào tai này ra tai kia, những chuyện này nàng còn biết rõ hơn Tô Doanh, đương nhiên không cần nghe thêm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Thừa Quân đã ngồi xuống, vui vẻ vuốt ve con cáo đỏ trong tay, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu ấm.

Yến hội bắt đầu, hoàng đế hạ lệnh không cần khách khí, lòng tràn đầy cảm xúc, hùng hồn nói chuyện, khung cảnh náo nhiệt, các tiểu thư cũng có cơ hội trò chuyện với nhau.

Không có ai để ý, con cáo trong lòng Lý Thừa Quân đã không nhìn thấy bóng dáng….

Tô Lan nhàm chán uống liên tục mấy ly rượu, rượu nóng vào người, nhưng nàng lại không cảm nhận được một chút ấm áp.

 “Ngũ tỷ, tuy đây là rượu trái cây, nhưng cũng không thể uống quá nhiều, say rượu mất bình tĩnh thì phải làm sao, tuy trong cung có nhiều rượu ngon, nhưng cũng không thể uống thoải mái như vậy.” Tô Doanh có chút khinh thường, Tô Lan đúng là chưa hiểu việc đời.

Tô Lan gật đầu vui vẻ đồng ý.

Nhưng ngay sau đó, Tô Lan chán ghét đặt chén sang một bên. Rượu này dù có ngon đến đâu cũng chỉ là rượu trái cây, đối với nàng mà nói cũng chỉ như uống nước lã không say được.

 “A ——”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhóm nữ quyến phía trước đột nhiên náo động, các vị tiểu thư sợ hãi đứng dậy lùi về phía sau mấy bước.

Mọi người trong vườn đều quay đầu nhìn qua, chỉ thấy con cáo lông đỏ của Tấn vương không biết đã chạy đến chỗ khách nữ từ khi nào, chạy lung tung không mục đích.

Lúc thì chạy đến cọ cọ cô nương nhà này, lúc lại ngửi ngửi cô nương nhà kia, không chỗ nào không tỏ ra vẻ ghét bỏ rời đi, nhe răng gào rống.

Một đám cô nương đã bao giờ gặp phải tình huống như vậy, sợ đến mức trốn sang một bên, cáo tuy có linh tính nhưng khi gặp người lạ vẫn bộc lộ bản chất dã thú.

 “Hoàng thúc, này ——” Lý Dịch Vân thấy cáo lông đỏ của Lý Thừa Quân làm loạn, có chút không vui, nhưng lại không dám lộ ra ngoài.

 “Không sao……” Lý Thừa Quân bưng chén rượu lên uống một ngụm: “Sẽ không làm ai bị thương.”

Lý Dịch Vân nghẹn lại, vừa rồi phụ hoàng nói muốn nuôi, Lý Thừa Quân nói sẽ làm người khác bị thương, bây giờ lại nói không sao? Lừa gạt kiểu như vậy cũng quá tùy tiện đi.

 “Hoàng thúc, con cáo này dọa các cô nương như vậy.” Nói đến cùng cũng chỉ là một con thú, nếu không xử lý chỉ sợ sẽ khiến mọi người không vui, nhưng nếu xử lý…hiện tại Lý Dịch Vân còn chưa có lá gan đó.

 “Cái này không tốt sao?” Lý Thừa Quân đặt chén rượu xuống, ngước mắt lên: “Cho Thái tử một cơ hội thương hương tiếc ngọc….hơn nữa, không phải Thái tử đang chọn Thái tử phi sao? Cũng có thể mượn cơ hội này nhìn xem, tiểu thư nhà ai không sợ nguy hiểm, nếu đến cả một con cáo còn sợ, còn muốn ngồi trên ngôi vị Thái tử phi chẳng phải chính là người si nói mộng sao?”

 “Hoàng thúc.” Lý Dịch Vân nói một hồi như đánh vào bông, toàn thân khó chịu, lời này của Lý Thừa Quân tuy khó nghe nhưng cũng không phải không có lý.

 “A…… Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!” Đã có không ít tiểu thư thế gia hoảng sợ chạy tán loạn, muốn nhấc chân đá văng cáo lông đỏ ra ngoài.

Lý Thừa Quân nhìn thấy, ánh mắt có hơi u ám, nhưng cũng không nói gì.

Tô Lan nhìn con cáo kia chạy quanh, thân thể cũng lùi lại phía sau.

“Thật đáng sợ, sao con cáo này lại chạy đến đây.” Tô Doanh đã sớm đứng dậy, hoảng sợ lại không dám chạy: “Nghe nói mấy năm trước cáo lông đỏ từng cắn chết mấy sơn tặc ở Tấn Châu, lúc quan phủ tới đã máu thịt lẫn lộn, căn bản không còn nhìn rõ ai là ai.”

 “Sao Tấn Vương còn không quản nó?” Tô Doanh tức giận dậm chân, kéo Tô Lan: “Tỷ còn không biết tránh đi, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, phụ thân lại trách ta, bản thân tỷ thì không sao còn liên lụy đến ta.”

 “Ta biết……” Tô Lan cúi đầu khẽ: “Được, nghe lục muội.”

 Lúc này sắc mặt Tô Doanh mới dần thả lỏng, tuy Tô Lan không hiểu gì, những cũng may là biết nghe lời.

Nhưng mọi việc cố tình diễn ra không như mong muốn, càng muốn tránh cái gì, lại càng tới cái đó.

Con cáo linh hoạt di chuyển qua từng bàn tiệc,  chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Tô Lan, ghé sát vào ngửi ngửi.

Tô Lan thấy hồ ly chạy tới, sắc mặt tái nhợt, không thở được, ho khan không ngừng.

Nhưng lần này, cáo lông đỏ  không quay người bỏ đi như những lần trước, mà thân mật cọ vào người Tô Lan, rên rỉ vài tiếng,  không còn chút khí phách như vừa rồi, rõ ràng chính là tiểu đáng thương bị bỏ rơi.

Mọi người đều là sửng sốt, sao lại thế này? Tại sao đến chỗ nàng lại thay đổi bộ dáng, vừa ngẩng đầu nhìn cô nương này là ai? Chưa từng nhìn thấy ở kinh thành.

Tô Lan hoảng sợ,  lùi lại một bước, cố gắng tránh khỏi con cáo.

Nhưng cáo nhỏ nhất quyết quấn lấy nàng, thấy Tô Lan chuẩn bị rời đi, nó cắn vào váy Tô Lan, muốn kéo nàng trở lại.

Tô Lan ho càng nhiều, muốn quay sang cầu cứu Tô Doanh, chỉ là Tô Doanh đã sớm chạy đi rất xa.

Cáo lông đỏ dường như nghe thấy tiếng ho của Tô Lan, cúi đầu xuống, cọ sát vào người nàng, như muốn an ủi, đột nhiên đặt hai chân trước lên chân Tô Lan rồi nhảy lên, như muốn để Tô Lan ôm nó.

Nhưng ở trong mắt người ngoài, lại như đang liều mạng vồ lên lên người nàng, ánh mắt mọi người đều chuyển sang Tấn vương.

Mà giờ phút này, Tấn Vương cũng đã đi tới, nhìn qua cáo lông đỏ lại nhìn Tô Lan, lặng lẽ nhíu mày, cười nói: “Cô nương không cần sợ, hiếm có khi nó mới dính người, hẳn là rất thích ngươi, ngươi có thể ôm một cái, nó sẽ không cắn.”

 “Tấn Vương ——” Tô Lan nói còn chưa nói xong, đã nghe Lý Thừa Quân nói tiếp:

“Vật nhỏ này bị ta chiều hư, nếu cô nương không thuận theo, chỉ sợ sẽ liên tục quấn lấy cô nương.” Lý Thừa Quân đứng dưới cây mai, vẻ mặt bình tĩnh.

Tô Lan cắn môi: “Ta….ta…” Nàng nhìn về phía Lục Lam Tâm, thấy bà ta không nói gì, chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng lên người Tô Vạn Châu.

 “Tấn Vương, tiểu nữ thân thể yếu đuối, chỉ sợ không chịu nổi sợ hãi.” Tô Vạn Châu tiến lên nói.

Lý Thừa Quân khẽ cười một tiếng: “Sao vậy? Hóa ra là ái nữ nhà Tô đại nhân, chỉ là lạ mặt không nhận ra…” Hắn quay đầu nhìn Tô Lan: “Sợ hãi? Lời này của Tô đại nhân,….thân thể Tô tiểu thư nào có yếu đuối như vậy, ngay cả một con vật nhỏ cũng không ôm được?”

Tô Lan cắn chặt môi dưới, lần này nàng thực sự lo lắng.

Nói thật, từ khi nàng về kinh chưa từng lo lắng chuyện gì, chỉ có một người duy nhất, chính là Lý Thừa Quân. Đừng nhìn khuôn mặt bình thường luôn tươi cười của hắn mà lầm, không biết trong lòng đang tính toán gì với người ta, ngay cả nàng cũng không biết đã thua trong tay hắn bao nhiêu lần.

Hôm nay Lý Thừa Quân đột nhiên vào cung khiến nàng bất ngờ, một mình Lý Thừa Quân đã có thể khiến nàng rối loạn trận tuyến, lại còn thêm một con cáo lông đỏ, đúng là…. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cáo lông đỏ khứu giác nhạy bén, có thể phân biệt được hơi thở, Tô Lan không khỏi hối hận vì sao hôm nay ra ngoài không tô thêm chút son phấn.

Thấy mọi người trong vườn lên đều đặt ánh mắt lên người nàng, Tô Lan không khỏi có chút bực bội.

Nàng cúi người khẽ chạm vào lông cáo, lại lập tức rút tay về, thấy Lý Thừa Quân bày ra dáng vẻ nếu nàng không ôm cáo sẽ không dừng lại, trong lòng Tô Lan thầm cắn răng, ôm con cáo lên.

Lúc khom người cúi xuống, Tô Lan hung ác nói bằng âm thanh chỉ đủ một người nghe: “Ngươi còn nhảy nữa, có tin ta ném ngươi vào chảo dầu hay không?”

Con cáo đỏ nhỏ thấy Tô Lan đang muốn ôm nó thì hưng phấn muốn chạy quanh, nhưng lời nói của Tô Lan lại khiến nó nức nở một tiếng, uể oải cúi đầu, hai mắt trợn tròn.

 “Tấn…… Tấn Vương, nếu không ngài ôm nó về đi.” Thân thể Tô Lan có hơi run rẩy, muốn trả cáo lại cho hắn, giọng nói còn mang theo chút nức nở: “Hình như cáo nhỏ đang khó chịu ….”

Tô Lan bắt đầu trợn mắt nói dối, nhưng mọi người xung quanh đều cảm thấy Tô Lan vô cùng sợ hãi.

Nhưng Lý Thừa Quân vãn đứng đó không hành động.

“Ngũ muội, nếu muội sợ vậy để ta ôm đi.” Tô Vân thấy Lý Thừa Quân không có ý định ôm các đỏ trở về, muốn duỗi tay ra nhận lấy.

Nhưng cáo lông đỏ đột nhiên quay đầu nhe răng gầm lên với Tô Vân, hàm răng sắc bén, khiến Tô Vân sợ tới mức lùi về sau.

Tô Vân có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.

“Tấn Vương……” Tô Lan bày ra dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Lý Thừa Quân thu hồi tầm mắt,  đi tới trước mặt Tô Lan, không thương tiếc xách con cáo ném xuống đất, nó tủi thân kêu to một tiếng, quỳ trên đất không nhúc nhích..

Đang lúc Tô Lan cho rằng không có chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy người ngồi trên ghế cao chậm rãi nói: "Ngươi tên là gì?"

Tuy không đầu không đuôi, nhưng mọi người đều biết Hoàng đế đang hỏi Tô ngũ tiểu thư.

Tô Lan  tiến lên quỳ xuống, cứng đờ dập đầu: "Tham kiến ​​bệ hạ...dân nữ họ Tô tên Lan.”

 “Ngẩng đầu lên cho trẫm.”

Trong lòng Tô Lan rung lên, đúng là muốn mạng, vẫn bị lão hoàng đế chú ý…Tô Lan thành thật ngẩng đầu lên.

Hoàng đế híp mắt nhìn nàng, gật đầu: “Cũng khá xứng……” Lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thừa Quân: “Thừa Quân, đệ cảm thấy cô nương này thế nào? Đệ cũng tới tuổi thành gia lập thất, cũng nên tìm một người đi cùng.”

Mí mắt trái của Tô Lan giật giật, lời nói của hoàng đế khiến nàng như tỉnh ngộ, nàng đã nói tại sao chỉ mời những cô nương chưa xuất giá nhà đại thần tới, tại sao đích thứ đều có thể vào cung, hóa ra là ở đây, yến hội này không chỉ chuẩn bị cho Thái tử, hóa ra còn có Lý Thừa Quân…..

Hoàng đế sợ cái gì? Ông ta sợ huynh đệ có thế lực nên không dám gả con gái nhà đại thần quyền thế cho hắn, cho dù chỉ là thiếp thất cũng phải cân nhắc.

Lý Thừa Quân liếc mắt nhìn Tô Lan một lượt, trong mắt có chút khinh thường: “Hoàng huynh, chỉ là một thứ nữ mà thôi, cũng xứng làm Tấn vương phi của ta sao? Cho dù là trắc phi….”

Lý Thừa Quân dừng một chút: “Dáng vẻ này…… Cũng không phải kiểu ta thích.”

Tô Lan:!!!???

Thiếu chút nữa khiến nàng phun máu.

Lý Thừa Quân!Ngươi đang nói tiếng người sao? Ta và ngươi có nhiều năm giao tình như vậy, những lời này ngươi cũng có thể mở miệng nói ra được.

Tác giả có lời muốn nói: Mấy tháng sau……

Lý Thừa Quân quỳ xuống: Phu nhân, xin lỗi, lúc trước ta còn chưa làm người, chưa biết nói tiếng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play