Kiến Xuân nhìn rèm che đã rủ xuống, hừ lạnh một tiếng, bước tới muốn kéo rèm ra.
Đúng lúc này, ngón tay mảnh khảnh từ phía sau tấm rèm vươn ra, giọng nói yếu ớt vang lên: “Khụ khụ, Hành Nhi, ngươi không ngủ được lại làm ầm ĩ cái gì?”
“Cô cô!” Hai mắt Tô Hành sang lên, toàn thân cũng thả lỏng, đẩy Kiến Xuân ra, kéo rèm nhào lên giường: “Cô cô, người đã đỡ hơn chưa, còn mệt nữa hay không?”
Tô Lan ốm yếu ngồi dậy, mở mí mắt nặng nề nhìn bên ngoài: “Kiến Xuân tỷ tỷ, sao lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?”
Kiến Xuân thấy Tô Lan nằm trên giường, đột nhiên nghẹn lại, không nói nên lời, quay đầu nhìn cửa sổ, thấy cửa sổ đóng chặt không có dấu hiệu bị mở ra, mới quay lại nói với Tô Lan: “Tô ngũ cô nương, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy trong viện có thích khách chạy tới hướng bên này, nô tỳ mới dẫn người đến xem, sợ thích khách làm bị thương cô nương và tiểu công tử.”
“Thích khách?” Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tô Lan càng thêm tái nhợt: “Ở trong phòng chúng ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT