“Đúng vậy.” Cha Tô kéo Tô Lan đến trước mặt Tô Vân và Tô Thanh: ‘Đây là ngũ muội các con, cũng chỉ nhỏ hơn Thanh Nhi mấy tháng mà thôi, sau này các con là tỷ tỷ phải chăm sóc nàng một chút.”

Tô Vân quay đầu đi, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, có chút không tình nguyện.

 “Phụ thân, tiệc đêm giao thừa nàng cũng muốn vào cung sao?” Tô Vân nói rõ, không muốn cho Tô Lan đi cùng.

 “Nếu đã là thánh chỉ của hoàng thượng, vậy tất nhiên sẽ cùng đi.” Cha Tô trìu mến nhìn Tô Vân: "Con là trưởng nữ trong nhà, vào cung nhớ phải để ý tới các muội muội một chút.”

“Nàng cái gì cũng không hiểu, vào cung chẳng phải chỉ để người khác chê cười hay sao.” Tô Vân nhìn Tô Lan một lượt từ trên xuống dưới: “Lễ nghi trong cung nàng biết được bao nhiêu, nếu mắc lỗi trước mặt hoàng thượng, vậy người mất mặt chính là Tô gia chúng ta.”

Trong lòng Tô Lan mỉm cười, lúc trước nàng tiến cung là chuyện thường như ở nhà, khi đó không biết Tô Vân còn đang nghịch bùn ở đâu.

Tô Lan khẽ mỉm cười: “Tam tỷ nói đúng, Tô Lan chắc chắn sẽ chăm chỉ học quy tắc, không để Tô gia mất mặt.

 “Sao vậy? Cứ đứng nói chuyện như vậy.” Một giọng nói khác từ phía sau truyền đến.

Tô Lan quay người lại, nhìn thấy Tô Cảnh Vân đi tới, theo sau là nhóc con Tô Hành.

 “Đại ca.” Tô Vân thân thiết tiến lên kéo cánh tay Tô Cảnh Vân: “Là Ngũ muội muội ở đây, chúng ta đang nói chuyện với nàng."

Ánh mắt Tô Cảnh Vân chuyển lên người nàng, Tô Lan cũng gọi một tiếng “đại ca”.

Tô Cảnh Vân cười nói: “Hôm nay ta mang gà say rượu từ Túy Mãn Lâu về, ngũ muội ở lại nếm thử đi.”

Tô Vân liếc mắt nhìn Tô Lan đang đứng trong góc:“Đại ca, nàng sống ở nông thôn, đã bao giờ ăn thử món này.”

“Chưa ăn cũng có thể ăn thử.” Cha Tô bế Tiểu Tô Hành lên: “Được rồi, không nói nhiều nữa, tất cả ngồi xuống ăn đi.”

Lúc này mọi người mới lần lượt ngồi xuống.

Tô Lan ngồi ở vị trí khó thấy nhất nhưng vẫn có người muốn chú ý đến nàng.

 “Hả, ngũ muội muội thuận tay trái?” Tô Thanh tò mò nói.

Mọi người trên bàn vừa nghe thấy lời này đều hướng chuyển ánh mắt về phía Tô Lan, quả nhiên nhìn thấy Tô Lan đang gắp đồ ăn bằng tay trái.

“Vâng, thói quen không thể thay đổi được.” Tô Lan cười đáp lại.

 “Nghe nói người thuận tay trái sẽ thông minh hơn bình thường.” Tô Cảnh Vân giải vây cho Tô Lan.

Tô Lan không nhịn không được chửi: Nếu không thông minh,  sao bây giờ có thể ngồi ở chỗ này?

 “Đại ca nói đùa, Tô Lan từ nhỏ sống ở nông thôn, chưa từng đọc sách, sao có thể thông minh được?" Tô Lan lại bày ra vẻ mặt vô tội.

Tô Vân cúi đầu cười khinh thường, lời này của Tô Lan đúng là sự thật.

Nếu như có người cẩn thận một chút, đương nhiên sẽ có thể phát hiện hơn mười năm qua tay trái của Tô Lan không còn thuần thục như trước nữa.

 “Tay phải ngươi vẫn luôn cầm khăn làm gì?” Một giọng nói trẻ con vang lên bên cạnh.

Tô Lan nhìn sang một bên, trong lòng không khỏi chặc lưỡi vài cái, ánh mắt của củ cải nhỏ này đúng là rất sắc bén.

Tiếng nói này khiến mọi người đều nhìn về phía Tô Lan, thấy tay phải Tô Lan đang cầm một chiếc khăn tay, chỉ lộ ra ngón cái và ngón trỏ.

Cách miết khăn này có hơi kỳ lạ nhưng lại khiến người ta không nói được rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

Tô Vân vừa nhìn qua đã cảm thấy Tô Lan này là người biết diễn, mới tới Tô phủ đã bắt đầu ra vẻ tiểu thư, từ lúc bước vào sân cho đến bây giờ, Tô Lan vẫn chưa bỏ khăn xuống.

“Không quy củ! Vừa rồi ta đã dạy con thế nào, phải gọi là ngũ cô cô!” Tô Cảnh Vân quát lớn.

Tiểu Tô Hành bĩu môi không nói lời nào, cực kỳ không tình nguyện.

“Ca ca, huynh đừng trách A Hành, nó còn nhỏ không hiểu chuyện muốn gọi thế nào thì gọi, huynh trách nó như vậy….” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 “Ăn cơm của muội đi.” Tô Cảnh Vân cắt ngang lời Tô Vân: “Đứa nhỏ này bây giờ không dạy, sau này sẽ càng ngang ngược.”

Mặc dù Tô Vân là muội muội ruột của hắn, nhưng hắn không thể đứng nhìn Tô Vân đối xử với Tô Lan như vậy, chỉ sợ Tô Lan mới đến hôm nay đã phải chịu không ít tủi thân.

 “A Lan, sau này muốn ăn gì, cứ nói tỳ nữ và phòng bếp một tiếng, đừng để mình chịu khổ.” Tô Cảnh Vân lại lấy một đôi đũa sạch, gặp đồ ăn cho Tô Lan.

 “Đa tạ đại ca.”

Tô Lan lại liếc mắt nhìn Tô Cảnh Vân, không khỏi cảm thán, người như Tô Cảnh Vân sinh ra ở Tô gia đúng là có chút phí phạm của trời.

……

Sau đó mọi người đều im lặng, bữa tối kết thúc, Tô Lan cũng không ở lâu, trở về viện của mình.

“Phất Đông, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ.”

“Hả?” Phất Đông khó hiểu: “Chỉ mới ăn cơm tối, cô nương đã muốn lập tức đi ngủ sao?”

“Đúng vậy, đi mấy ngày đường, có chút mệt mỏi.” Vẻ mặt uể oải, sắc mặt có chút tái nhợt.

 “Nô tỳ hầu hạ cô nương.”

“Không cần, ngươi đi xuống đi.”

Phất Đông không tiếp tục kiên trì nữa.

Tô Lan nghe động tĩnh ngoài cửa một lúc chờ xác định người đã thật sự đi xa, vội vàng đứng dậy, sắc mặt không còn yếu ớt như trước, vội vàng thay quần áo ra ngoài

Nàng nhanh chóng cởi quần áo, lấy một bộ y phục dạ hành từ đáy giường mặc vào.

Sau thời gian khoảng nửa chén trà,  Tô Lan tắt nến, khẽ mở cửa sổ, để lại một khoảng trống đủ cho một người đi qua, thuần thục xoay người ra ngoài.

Thừa dịp xung quanh không có ai, ẩn mình hòa vào đêm đen..

Mọi vị trí ở Tô phủ nàng đều nhớ rõ trong đầu, cho dù có nhắm mắt lại, cũng có thể tránh được thị vệ, từ trong viện của mình ra ngoài.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tô Lan nhảy lên tường Tô phủ, chỉ khẽ nhảy một cái đã ra bên ngoài.

Nàng quay đầu nhìn Tô phủ, không khỏi lắc đầu, phòng vệ của Tô phủ vẫn chưa tốt, hôm khác phải nhắc nhở Tô Cảnh Vân.

Tô Lan không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy sâu vào trong ngõ trước khi có người chú ý.

Bây giờ trên đường còn không ít người, nàng cố gắng hết sức tránh đi tất cả,vòng đi vòng lại cho đến trước cửa một tòa phủ đệ.

Đứng ở cửa có hai con sư tử đá uy nghiêm, tấm bảng được Hoàng đế ban thưởng có viết năm chữ hùng mạnh: Trấn Bắc tướng quân phủ.

Cửa lớn đóng chặt, trong nhà không có ánh sáng, trong đêm lộ ra cảm giác tiêu điều.

Tô Lan hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại, thấy chung quanh không có người, nàng cứ như vậy trèo qua tường, bên trong yên tĩnh, không có người.

Tô Lan dựa vào trí nhớ của mình đi sâu vào trong sân, vốn còn tưởng sau ba năm, trong sân sẽ cỏ dại mọc um tùm, chỉ là không ngờ lại được giữ gìn rất sạch sẽ, còn trồng thêm một cây mai mới.

Tô Lan nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều.

Nàng đi vòng một hồi mới đến một nơi có ghi tên là “Đinh Thủy hiên.”

Tô Lan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không có mùi mục nát như nàng từng nghĩ, hình như trong nhà thường xuyên có người đến quét dọn.

Nàng lập tức  đi thẳng đến bên giường, nhẹ nhàng ấn vào cuối giường, nghe thấy “cạch” một tiếng, một ngăn bí mật hiện ra từ bên cạnh.

Tô Lan nhìn lướt qua ngăn bí mật, sững người tại chỗ.

Trống không?

Sao lại thế này? Đồ vật bên trong đâu? Bị người khác lấy đi rồi?

Sắc mặt Tô Lan lập tức tối sầm, nàng không có thời gian nghĩ nhiều, đóng ngăn bí mật trở lại vị trí ban đầu, đang muốn tìm kiếm xung quanh lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

Nếu là người bình thường căn bản không thể nghe được, nhưng thính giác Tô Lan rất tốt, huống chi trong bóng tối, thính lực của nàng còn tốt hơn ba phần.

Nàng  hạ thấp hơi thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, là tiếng bước chân, hẳn chỉ có một người, bước chân vững chắc mà mạnh mẽ... Là nam tử!

Tô Lan rút khăn tay trong tay trong ngực ra, che mặt, trốn sau cánh cửa.

Tô Lan  biết rất rõ, muốn rời khỏi nơi này chỉ có thể dựa vào cánh cửa nàng vừa đi vào. Gian phòng này chỉ có một lối ra duy nhất, có cửa sổ, nhưng căn phòng này rất đặc biệt, xây giữa hồ, xung quanh đều là nước, nếu nhảy ra bằng cửa sổ, căn bản không thể chạy được.

Tay trái Tô Lan cầm dao găm bên hông, phán đoán vị trí và phương hướng rút dao, nàng có thể nắm chắc chín phần có thể khiến đối phương một đao mất mạng.

Nhưng thanh âm kia không còn đến gần nữa, dường như đã biến mất trong không khí.

Tô Lan không dám bất cẩn, đợi một lúc, xác định không có tiếng động nào mới nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Quên đi, lần sau lại đến xem, trước tiên cứ điều tra gần đây có ai vào phủ rồi lại nói.

Tô Lan không chút do dự, nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.

Lúc này, một người từ góc hành lang ở phòng bên đi ra, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mặc áo màu gỗ tử đàn, chỉ vàng trên cổ tay áo hơi lóe sáng.

Hắn nhìn bóng lưng Tô Lan bất động hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia u ám.

 “Chủ tử, là nữ tử có cần đuổi theo hay không?” Một bóng đen khác từ bên cạnh hiện lên, liếc nhìn bóng người đang chạy trốn.

"Không cần." Bóng người mặc áo tử đàn đi ra, giọng nói lạnh lùng dị thường, quay đầu nhìn về phía cửa phòng vừa đụng tới, trầm giọng nói: "Nếu đã biết nơi này, vậy chắc chắn là người của nàng, để nàng đi..”

 “Chủ tử, thứ đó——”

“Nàng không lấy được.”

Nam tử thu hồi ánh mắt, cười chua xót: “Vô Nam, ta thấy có lẽ mình điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng cảm thấy giống nàng…”

 “Chủ tử……”

“Đi thôi……” Giọng nói lại lạnh lùng như ban đầu: "Mấy ngày này cử thêm người canh gác ở đây, còn nữa đừng để lộ hành tung.”

 “Vâng.”

Chỉ là nam tử vừa đi được mấy bước đã quay ngược trở về, đẩy cửa Đinh Thủy Hiên ra, đi vào.

Nhìn xung quanh, không phát hiện đồ đạc trong nhà có dấu vết bị di chuyển, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cửa sổ bên tường đã bị mở.

Hắn đi đến cuối giường ấn nhẹ vào một vị trí, ngăn bí mật lại hiện lên, nhìn thấy bên trong trống rỗng, vẻ mặt không hề thay đổi.

Sau đó hắn lấy một món đồ tử trong ngực ra bỏ vào ngăn bí mật.

 “Chủ tử, thứ này quan trọng như vậy, có thể đặt ở đây sao?” Vô Nam khó hiểu, hai năm nay chủ tử luôn mang theo thứ này bên mình, cũng chưa từng cho người khác chạm vào.

“Mục đích của người đó tớii đây chính là muốn tìm thứ này, một lần không tìm được, nàng nhất định sẽ còn đến nữa.” Hắn đóng ngăn bí mật lại: “Nếu nàng tới lấy đồ đi, các ngươi không cần ngăn cản, chỉ cần đi theo nàng là được, nhìn xem nàng muốn làm gì.”

 “Vâng.”

……

Tô Lan không dừng lại, sau khi ra khỏi phủ tướng quân, trực tiếp trở về Tô phủ, nàng vừa đến vừa đi cũng chỉ tốn thời gian ba chén trà, vẫn không có ai phát hiện nàng không có trong phòng.

Nàng thay y phục dạ hành, nằm xuống giường, không ngừng suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, bất an trở mình.

Sao có thể không thấy được, nàng nhớ rõ đã đặt ở đó.

Chẳng lẽ bị Tạ Thường An cầm đi?

Cũng không có khả năng, nàng chưa từng nói cho hắn biết, Tô Lan trằn trọc xoay người.

Còn có tiếng bước chân kia, rốt cuộc là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play