Ở trại ngựa gió lạnh thấu xương, hai lỗ tai nàng bắt đầu đau đớn, Tô Lan co người vào trong áo choàng.
Bạch phu nhân và Lục Lam Tâm đang nói chuyện, Tô Lan vẫn luôn chờ ở bên cạnh, nàng dần dần mất kiên nhẫn, Tô Hành vẫn còn ở chỗ Lý Thừa Quân, cũng không biết bọn họ sẽ nói chuyện gì…
 “Đang nói với ngươi đo, lại suy nghĩ linh tinh cái gì?” Lục Lam Tân oán trách Tô Lan, lại quay đầu cười với Bạch phu nhân: “Để ngài chê cười, đứa nhỏ này xấu hổ không thích nói chuyện, hơn nữa ngài cũng biết, nàng vẫn luôn sống ở Giang Nam, mấy ngày trước mới trở về, không hiểu quy củ, nếu có chỗ nào còn chưa được, mong ngài thông cảm.”
Bạch phu nhân cười nói: “Vẫn là trẻ con, không cần nghiêm khắc như vậy.” Bà ấy lại thân thiết nắm lấy tay Tô Lan, nhìn từ trên xuống dưới: “Ta vốn còn tưởng đứa trẻ này nuôi ở nôn thôn, cơ thể sẽ cường tráng….” Bạch phu nhân dừng một chút, che giấu sự xấu hổ: “Không nghĩ tới lại mỏng manh như vậy
Tô Lan vừa nghe, liền ho mấy tiếng đáp lại, bình thường nàng đều không trang điểm, như vậy ngược lại càng tôn lên khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống.
 “Bình thường ngươi uống thuốc gì?” Bạc phu nhân tỏ vẻ quan tâm, nhưng qua tai Tô Lan nghe được lại không phải như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play