Cũng không biết lời nói của Lý Thừa Quân có tác dụng hay do cơ thể nàng thật sự chịu không nổi, nàng lại ho ra một búng máu, so với lúc trước còn đặc hơn nhiều, Tô Lan cầm khăn tay lau khóe môi.
Lý Thừa Quân lấy một bình thuốc trong ngực, đổ một viên đưa cho Tô Lan.
Tô Lan có chút rụt rè, nhìn viên thuốc trong tay hắn, do dự không nhận.
 “Yên tâm, ta không giống người nào đó.” Lý Thừa Quân cười nhạo.
Tô Lan run rẩy nhận lấy viên thuốc từ tay Lý Thừa Quân, ngậm vào miệng, giả vờ khó hiểu: “Cảm ơn Tấn Vương, chỉ là dân nữ không rõ ý của Tấn Vương là gì?”
Lý Thừa Quân không nói một lời, nheo mắt, tựa như muốn xuyên qua đôi mắt Tô Lan nhìn rõ nội tâm nàng, cũng không biết là do nàng diễn quá tốt, hay hắn căn bản không nhìn ra chút dấu vết nàng đang nói dối.
 “Sức khỏe của Tô cô nương không tốt,  tại sao không nói cho người nhà biết, sao lại trốn một mình trong xe ngựa không có người?" Rõ ràng nàng đã trúng độc, chẳng lẽ còn không biết sao?
Tô Lan cúi đầu, cắn môi dưới, lã chã chực khóc: “Dân nữ nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho người trong nhà, thân thể dân nữ vẫn luôn như vậy, cũng quen rồi, uống ít thuốc sẽ tốt lên, chỉ sợ ở lại sẽ khiến các tỷ tỷ không vui.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play