Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Lan đã bị Phất Đông gọi đậy: "Cô nương, không thể ngủ nữa, đừng để đến chậm.”
Tô Lan xoay người, mí mắt run run, vẫn không có động tĩnh.
Phất Đông không khỏi lo lắng cho nàng: "Cô nương, hiện tại mọi người chủ viện đều đang chờ bắt lỗi của ngài, ngài ăn chút điểm tâm trước đi.”
“Hả…… Điểm tâm?” Tô Lan khẽ mở mắt ra: “Điểm tâm cái gì?”
Phất Đông:………
Cuối cùng Tô Lan cũng tỉnh lại, nhưng là vì bị đánh thức.
Hôm nay củ cải nhỏ cực kỳ hưng phấn, bước chân nhảy nhót vào phòng Tô Lân: “Cô cô, cô cô! Hôm nay có thể cưỡi ngựa.”
Tô Lan lười biếng liếc mắt nhìn Tô Hành, hôm nay hắn mặc đồ vô cùng gọn gàng, áo gấm màu chàm, sau lưng đeo túi da nhỏ đặc biệt, có thể chứa khoảng mười mũi tên, trên tay còn đang cầm cung nàng đưa mấy hôm trước.
“Lại đây.” Tô Lan vẫy tay.
Tô Hành chạy tới, Tô Lan lấy túi thơm nhỏ dưới gối buộc vào eo hắn, thấy Phất Đông đi lấy quần áo cho mình, Tô Lan hạ giọng nói: "Đừng làm mất cái này, cho dù có thay quần áo cũng phải mang theo có hiểu không?”
Tô Hành gật đầu.
“Ngươi về trước đi, lát nữa ta tới tìm ngươi." Tô Lan khẽ vỗ mặt hắn, tiễn hắn ra ngoài.
“Ngũ cô nương, ngài xem, mang đồ như vậy đã đủ chưa?” Phất Đông đã chuẩn bị sẵn đồ từ hôm qua, linh tinh cũng đủ một cái rương.
Lần này đông săn ở phía bắc, khu vực săn bắn là do Thái tử chọn, ở Lạc Thành cách kinh thành một trăm dặm, đông săn diễn ra bảy ngày, tuy nói mọi thứ trang bị đầy đủ, nhưng cũng không thể so với ở nhà, mang thêm một chút cũng không sao.
“Thuốc của ta đâu? Đã mang theo chưa?”
“Đã mang, đã mang, đây là thứ quan trọng nhất, nô tỳ đương nhiên sẽ không quên.” Phất Đông mở rương gỗ ra, bên trong còn đặt không ít thuốc: “Hôm qua đại công tử tới đây, còn tặng mấy thang thuốc, nô tỳ cũng mang theo.”
Tô Lan gật đầu: “Vậy thì đi thôi, đừng để người khác đợi lâu.”
Lần này, Tô phủ phái năm chiếc xe ngựa, dừng trước cửa phủ, mấy chục sai vặt tỳ nữ đi theo, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, bá tánh xung quanh nhìn thấy không khỏi trầm trồ.
Tô lão phu nhân tuổi cao, không chịu nổi xóc nảy, không tham gia, những người còn lại đều lên đường tới bãi săn.
“Mấy ngươi các ngươi tới đây.” Tô lão phu nhân cầm mấy lá bùa binh an từ tay ma ma: “Đây là là bùa bình an ta cầu ở miếu mấy ngày trước, mỗi người các ngươi một cái, lần này đến đó, không thể hành xử lỗ mãng, an nguy bản thân quan trọng, Cảnh Vân, ngươi là đại ca phải che chở cho các muội muội.”
“Vâng.”
“Mấy tỷ muội các ngươi cũng phải đồng lòng, nhất định không thể bị dăm ba câu của người ngoài châm ngòai ly gián.” Tô lão phu nhân dừng một chút: “Còn nữa, Thái Tử điện hạ thân phận tôn quý, các ngươi chớ đụng chạm, có thể tránh thì tránh đi.”
Tô Lan biết, di tổ mẫu để ý tới những lời nàng từng nghỉ, mượn chuyện này nhắc nhở đám người Tô Vân, nhưng bọn họ có thể nghe được hay không lại là chuyện khác.
“Mẫu thân, con sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng.” Lục Lam Tâm đỡ Tô lão phu nhân đứng một bên.
“Được rồi, đi thôi, còn phải đi một đoạn đường rất xa, không thể chậm trễ.’ Lão phu nhân xua tay, xoay người vào phủ, lão phu nhân không đành lòng nói lời ly biệt, mặc dù chỉ có bảy tám ngày.
Chân nhỏ của Tô Hành chạy qua, ôm chặt Tô lão phu nhân: “Tằng tổ mẫu, Hành Nhi sẽ nhớ người, người ở nhà phải ăn cơm thật ngon, đi ngủ đúng giờ.”
Tô lão phu nhân bật cười, cúi người xoa đầu hắn: “Bé ngoan, ngươi cũng vậy, đừng có chạy loạn, phải theo sát cha ngươi có hiểu không?”
“Cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô cô.”
Nói mấy lời này với Tô Hành y như ông nói gà bà nói vịt, nhưng Tô lão phu nhân có thể hiểu được, bà ngẩng đầu nhìn Tô Lan, thấy Tô Lan khẽ gật đầu với mình, bà biết Tô Lan sẽ tốt bảo vệ Tô Hành, trong lòng cũng yên tâm.
Nơi này, người có thể chân chính bảo vệ Tô gia chỉ có một mình Tô Lan, có Tô Lan ở đây, bà mới yên tâm.
“Đi thôi.” Lão phu nhân lùi lại mấy bước, nhìn một đám người lên xe.
Tô Lan đi về phía xe ngựa phía sau, lại nghe thấy tiếng của Tô Vạn Châu: "Lan nhi, tới đây ngồi nói chuyện với phụ thân.”
Tô Lan xoay người nhìn thoáng qua, thấy người chủ viện đều đi lên xe phía trước, trong lòng không nhịn được chửi thầm: Sao vậy, cả một xe nhiều người như vậy còn không thể nói chuyện với ông sao? Nhất định phải gọi tới nàng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sao nàng có thể không biết Tô Vạn Châu đang nghĩ cái gì, nàng được Thái Tử và Tấn Vương mời đến đông săn, nếu bị đối xử khắc nghiệt, chắc chắn sẽ khiến hai người bọn họ không vui, nếu không một thứ nữ như nàng, sao có thể đi cùng một xe với người chủ viện.
“Vâng, phụ thân.” Nếu không nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Tô Hành nhìn nàng, nàng mới không muốn ngồi cùng một xe với bọn họ, ầm ĩ muốn chết.
“Lão gia, thiếp thân cũng tới cùng ngài.” Nhị di nương Lâm Nhược Ngu thấy Tô Lan có thể lên được chiếc xe kia, có chút không cam lòng, cùng là con vợ lẽ, có lý nào lại chỉ mình bọn họ bị bỏ lại.
Tô Vạn Châu lạnh lùng nhìn bà ấy một cái, không nói gì.
“Di nương, đừng làm vậy.” Tô Doanh kéo tay áo Lâm Nhược Ngu đi về phía xe ngựa phía sau: “Người không nhìn thấy hiện tại Tô Lan là bảo bối trong lòng Tô gia sao? Một tay nàng có Thái tử, một tay có Tấn Vương, phụ thân có thể không đối tốt với nàng sao?”
“Vậy sao con không biết tranh đua cho ta?” Lâm Nhược Ngu vừa nói vừa giận, bị Tô Doanh kéo vào phía sau xe ngựa.
“Hừ, con vợ lẽ đúng là không thể lên được mặt bàn.” Tô Vân ghét bỏ nhìn Tô Doanh, lúc đảo mắt nhìn qua Tô Lan, ra vẻ xin lỗi: “Ngũ muội muội, không cần tức giận, ta không có ý nói ngươi.”
Tô Lan chỉ cười, không nói lời nào, nhắm mắt dựa vào xe nghỉ ngơi.
Tô Vân bị làm cho khó chịu, nhưng Lục Lam Tân lại ra hiệu cho nàng ta, chỉ có thể nhẫn nhịn lẩm bẩm một câu: “Nha đầu từ nông thôn đúng là không biết quy củ.”
Tô Lan nghe thấy cũng không nói gì, không ai biết, lúc này trong mắt nàng đã ngấn lệ, nhắm mắt không cho nước mắt chảy ra ngoài.
Vừa rồi Tô lão phu nhân đưa bùa bình an nàng đã cảm thấy không bình thường, quả nhiên, lá bùa của nàng dày hơn người khác một chút, bên trong hình như có bỏ thêm thứ gì đó.
Sau khi lên xe ngựa, nàng đã lén mở ra, bên trong giấu một tờ giấy, là chữ viết của Tô lão phu nhân, nhưng nội dung trên giấy lại khiến nàng không thể khống chế nổi bản thân, chỉ có thể chớp mắt che giấu.
Bên trên có một hàng chữ:
Đây là mẫu thân ngươi xin, giữ cẩn thận.
Tô Lan biết mấy hôm trước Tô lão phu nhân đi chùa cầu Phật, nhưng không biết bà lại đi cùng mẫu thân. Lão phu nhân có thể lấy được tấm bùa bình an này cho nàng, chỉ sợ là không dễ.
Tấm bùa bình an này nặng đến mức khiến lòng nàng không ngừng rung động.
Mẫu thân, đợi con bình an trở về là lúc đất nước quốc thái dân an.
……
Để tránh cho xảy ra sai lầm, các phủ đều tập trung ở cửa thành, đợi sau khi Hoàng Thượng rời khỏi thành mới cùng nhau xuất phát.
Tô Hành không thể ở lại lâu hơn, nhảy xuống xe ngựa, tìm mấy đứa trẻ nhà khác chơi đùa:
“Các ngươi nhìn đi, đây là cung mới của ta.” Tô Hành đắc ý lấy cung tên của mình ra.
“Oa, đẹp quá, cha ngươi làm cho ngươi sao?” Nhóc con thứ nhất kinh ngạc cảm thán.
“Cô cô cho ta!”
“Còn mũi tên thì sao?” Nhóc con số hai hỏi.
Tô Hành càng đắc ý: “Cũng là cô cô cho ta.”
“Vậy túi thơm này của ngươi thì sao?”
Cái đuôi Tô Hành sắp vểnh lên trời: “Cũng là cô cô ta cho.”
Xung quanh kinh ngạc cảm thán: “Oa, cô cô ngươi thật tốt, có thể nói cô cô ngươi cho ta một cái hay không?”
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”
“Các ngươi không có cô sao? Đó là cô cô của ta!”
……
Bọn nhỏ bên này cười đùa vui vẻ, xe ngựa bên kia lại có vẻ hơi lạnh lẽo.
Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng gõ cửa: “Chủ tử.”
“Chuyện gì?” Lý Thừa Quân lật cuốn sách trong tay, cũng không ngước mắt lên.
“Thuộc hạ thấy cung tên chủ tử tặng Tô ngũ cô nương trong tay Tô Hành.”
“Vậy thì sao?” Lý Thừa Quân đóng sách lại, nhắm mắt lại, xoa nhẹ huyệt vị.
“Chủ tử, cây cung kia là——”
“Dù sao cũng đã tặng rồi, còn sợ cái gì?” Lý Thừa Quân đặt sách sang một bên: “Lý Dịch Vân có tới không?”
“Sắp tới rồi, còn năm dặm nữa sẽ đến.”
“Ngươi phái mấy người để ý xe ngựa Tô gia, hộ tống bọn họ tới Lạc thành.” Lý Thừa Quân vuốt lông cáo: “Ẩn nấp cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Vâng.” Sao Vô Nam có thể không biết, nói là hộ tống, thật ra là theo dõi.
……
Sau một nén nhang, xe của hoàng đế rời khỏi thành, mọi người xuống ngựa hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng.
“Được rồi, còn làm nghi thức xã giao này làm gì.” Hoàng đế lười biếng vẫy tay: “Nhanh chóng xuất phát, còn tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ một ngày cũng không đến được.”
“Vâng.” Tiểu thái giám cao giọng “Khởi ——”
Mọi người lần lượt lên xe ngựa, đoàn người mênh mông rời khỏi thành, thu hút không ít bá tánh vây xem, cổng thành chật kín người.
Tô Lan nhìn cổng thành, ánh mắt tối sầm, bảy ngày này không biết trong triều đình sẽ xảy ra biến hóa thế nào.
“Tô ngũ tiểu thư.” Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Tô Lan, nàng nhìn qua, là Vương công công bên cạnh Lý Dịch Vân đang chạy tới đây.
Phía sau còn những xe khác, không thể dừng lại, Vương công công chỉ có thể đi theo suốt đoạn đường.
“Công công.”
“Vương công công.” Tô Vạn Châu thấy Vương công công tới đây, lập tức kéo rèm ra.
“Thái tử điện hạ bảo ta tới đây, nói Tô ngũ cô nương thân thể yếu đuối, đi đường mệt nhọc, mong cô nương tự chăm sóc tốt bản thân.”
Vương công công mang theo một hộp gấm tới: “Đây là Thái tử điện hạ tặng Tô ngũ cô nương, cô nương không nên trách nhà ta nói nhiều, chuyện ngày đó Tấn vương tặng cung cho cô nương, Thái tử điện hạ đã biết, Thái Tử điện hạ nói, cung của Tấn Vương không thích hợp với tiểu cô nương, ngài ấy đã cố ý làm một bộ mới, cũng trùng hợp, hôm nay làm xong, nếu không chỉ sợ không thể đến tay cô nương.”
Giọng nói the thé chói tai của Vương công công khiến Tô Lan khó chịu, nàng không nhịn được nhíu mày, ý này của Lý Dịch Vân là sao?
Muốn mượn tay nàng tiếp cận Tô gia hay đơn thuần muốn phân cao thấp với Lý Thừa Quân?
“Lan Nhi, còn không cảm tạ công công.” Tô Vạn Châu thấy Tô Lan sững người tại chỗ, không khỏi oán trách: “Công công chớ có để trong lòng, đứa trẻ này quen sống ở nông thôn, gặp người khác có chút rụt rè, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ cẩn thận.”
“Sao Tô đại nhân có thể nói như vậy được, Thái tử ưu ái Tô ngũ cô nương như vậy, đương nhiên là do Tô ngũ cô nương có điểm khác biệt.” Vương công công cười nói: “Được rồi, ta cũng nên trở về rồi, Tô đại nhân tiếp tục lên đường đi.”
“Đa tạ Vương công công.” Tô Lan nói xong đột nhiên ho dữ dội.
Lần này nàng căn bản không phải diễn trò, vội vàng cầm khăn che lại, mùi máu tươi trong miệng dâng lên, nàng sợ bị người khác phát hiện kỳ lạ, vội vàng kìm nén.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thừa Quân: Nhóc con, ngươi lấy cung của ta đi có hỏi ý của ta không?
Tô Hành: Đây là cô cô cho ta!
Lý Thừa Quân: Vậy cũng không được, đây là đồ ta tặng nàng.
Tô Hành: Ta tặng cô cô cho người.
Lý Thừa Quân: Muốn bao nhiêu cung? Dượng tự mình làm cho ngươi.
Tô Lan:…… Các ngươi có hỏi ý kiến của ta chưa?