Thẩm Tuế Tri lo lắng nhìn về phía Yến Sở Hòa. Mãi một lúc sau, cô mới chầm chậm duỗi tay, dè dặt rút một tờ khăn giấy ra khỏi hộp, rồi cẩn thận lau bỏ cà phê trên mặt Yến Sở Hòa, sau đó nhẹ nhàng lau bỏ lớp hỗn hợp kem và cà phê trên áo anh.
Lần đầu tiên cô trải qua cảm giác nơm nớp lo sợ như vậy, nói cho cùng, Yến Sở Hòa là người ưa sạch sẽ, bình thường cúc áo sơ mi cài đến tận viên trên cùng, quần áo thẳng thớm không thấy một vết nhăn. Vậy mà lúc này, áo sơ mi của anh dính một vệt loang lớn, áo khoác cũng chung số phận, bộ dạng chỉ có thể dùng một từ tàn tạ để hình dung.
Thẩm Tuế Tri càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang, vừa thầm nghĩ cách giải quyết, vừa dùng khăn giấy lau áo cho Yến Sở Hòa, tay mất kiểm soát, đặt ở chỗ nào cũng không biết.
Bàn tay kia cứ dịch tới dịch lui trên người anh, mà chủ nhân của nó lại hồn nhiên chẳng phát hiện ra vấn đề gì. Yến Sở Hòa khẽ nhíu mày, vội vàng nắm lấy tay cô, đè cảm giác khô nóng khác thường trong người xuống, lại thầm nghĩ cô càng giúp càng rối thêm mà thôi.
“Được rồi.”, anh trầm giọng nói.
“Xin lỗi, xin lỗi!”, Thẩm Tuế Tri gom đống khăn giấy lộn xộn vào thùng rác rồi áy náy nói: “Hay là tôi đền cho anh bộ quần áo khác nhé?”
Lời vừa dứt, Yến Sở Hòa liền liếc cô, chẳng nói được hay không mà chỉ giơ tay cởi bỏ chiếc áo khoác dính bẩn, ném ra ghế sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT