1.
Ta là một nha hoàn vừa bất hạnh vừa may mắn.

Bất hạnh chính là, chẳng bằng nổi một con gà.

Đã ăn ở không bằng gà rồi đã thế còn phải hầu hạ nó nữa chứ.

May mắn là chủ nhân của con gà này, cũng là thiếu gia của nhà bọn ta, là một đứa ngốc.

Khuôn mặt tuấn lãng ngốc nghếch, là một đứa ngốc rất dễ bị lừa.

“Vãn Vãn, có phải đã đến giờ đút cơm cho Tướng Quân ăn rồi không?”

Ta cầm quả táo từ trong nhà bếp ra, đang định đưa lên miệng thì âm thanh của vị thiếu gia ngốc bỗng chốc truyền từ trong phòng ra, như đang cố ý đánh gãy ta vậy, thúc giục ta mau cho con gà chọi của hắn ăn.

“Đúng vậy thưa thiếu gia, Vãn Vãn lập tức đi cho Tướng Quân dùng bữa!”

Ngoài miệng thì ta đồng ý vô cùng nhiệt tình nhưng dáng vẻ đi tới chuồng gà lại chậm rì rì, vẻ mặt đầy sự kháng cự.

“Cả ngày ngoại trừ cho gà ăn thì chẳng có việc gì khác, đúng là phiền phức! Hơn nữa, ta đã được ăn cơm đâu sao lại phải cho gà ăn trước…”

Ta cầm chén ngũ cốc trộn với thức ăn chăn nuôi, đi vào cái chuồng còn tốt hơn cả phòng mình.

Đánh giá bảng hiệu ‘Phủ Tướng quân’ mà đại thiếu gia làm cho con gà bảo bối của mình, sau lưng ta lạnh toát mồ hôi.

Nếu ngày nào đó bị tướng quân nhìn thấy, có lẽ người ta dưới sự giận dữ mà diệt môn cả Thạch gia hay không?

Mặc dù, chủ tử của Thạch gia cũng đã đi chầu trời rồi.

Chỉ còn lại vị phu nhân tục huyền* ma quỷ, cùng với huyết mạch duy nhất của ông ta chính là đại nhi tử ngốc nghếch này.

*Tục huyền: Trong từ “tục huyền”, “tục” thuộc bộ “mịch” (sợi tơ), mang nghĩa gốc “nối liền”, rồi phái sinh các nghĩa “tiếp tục, tiếp nối, nối dõi” (như trong tục bản, tục biên, liên tục, kế tục). Còn “huyền” là “dây đàn”, rồi mở rộng nghĩa chỉ các loại “nhạc khí có dây”. Như vậy, “tục huyền” có nghĩa “nối lại dây đàn”. Trong văn hóa Hán, vợ chồng được ví với đàn cầm, đàn sắt (cho nên mới có ví von “duyên cầm sắt” - duyên vợ chồng). Do đó, khi người vợ qua đời, người ta gọi bằng cách ví von “đoạn huyền” (đứt dây đàn), khi lấy vợ lần nữa, người ta ví von là “tục huyền” (nối lại dây đàn).

“Nào nào, ăn cơm đi con gà chọi thối tha!”

“Gà chọi thối tha?”

Cả đường chỉ lo nóng giận nên ta không phát hiện ra Thạch Cẩm Thước cũng đang đi theo.

Bị giọng nói của hắn truyền từ đằng sau ra đằng trước khiến ta hoảng sợ tới mức run lên, suýt chút nữa đã ném đồ ăn cho gà rơi đầy đất.

Nhưng cũng may là hắn ngu dại cho nên ta cũng không cần lo lắng hắn sẽ tức giận làm khó dễ.

“Bái kiến thiếu gia.”

Ta lễ phép chắp tay hành lễ với hắn, vẻ mặt tuấn tú nghiêm túc lập tức nở nụ cười.

Hai mắt cong cong thành hình lưỡi liềm, vẫy vẫy tay: “Đừng lãng phí thời gian, mau cho Tướng Quân ăn đi, nó đói đến mức chẳng đánh được ai nữa rồi.”

“...........”

Ta lén liếc mắt lên, nghĩ thầm, có con gà nào có thể đánh nhau suốt cả ngày không?

Mấy ngàn năm sau chắc chưa có chứ nói gì đến bây giờ?

Có điều mắng thì mắng nhưng ta khi ta giương mắt đối diện với ánh mắt của thiếu gia, trái tim không có tiền đồ mà như có con nai chạy loạn trong đó.

Không còn cách nào khác, thực sự là Thạch Cẩm Thước cực kỳ đẹp!

Đẹp đến mức khi ta dẫn hắn ra cửa thì suýt chút nữa đã bị hai quả phụ bắt cóc đi.

Tam gian đi theo ngũ quan, ngay tức khắc ta cảm thấy đáng thương thay cho hắn.

Thật ra khi Thạch Cẩm Thước được sinh ra đã sở hữu trong tay kịch bản thiên chi kiều tử.

Phụ thân có tài lực hùng hậu, phường nhuộm trải rộng khắp cả nước.

Thê tử đầu tiên của ông ta lại sinh ra được đứa nhi tử duy nhất, lớn lên vừa soái vừa ngoan, người cũng rất thông minh.

Cho dù ngày đó khi bị kéo đi kết thân với công chúa, người khác cũng không dám dị nghị hắn đang trèo cao.

Nhưng tám năm trước, mẫu thân của hắn bị bệnh rồi chết.

Hình như hắn bị kích thích, bắt đầu trở nên im lặng, không thích nói chuyện.

Sau đó, khi phụ thân hắn cưới thêm người nữa, hắn lại xui xẻo bị mắc phong hàn cực kỳ nghiêm trọng, nóng đến mức hỏng cả đầu óc rồi biến thành như bây giờ, dáng vẻ chỉ có mỗi chú gà mà thôi.

Có điều nếu nói đến xui xẻo thì Thạch lão gia càng xui xẻo hơn.

Hai tháng trước ông ta bị mắc dịch bệnh xong qua đời.

Mà hắn, người đã đi, tiền không tốn.

Để vợ tục huyền trẻ tuổi quyến rũ….

2.
Nhưng mà, Thạch phu nhân vẫn chưa nắm được đồ quan trọng vào trong tay.

Cho nên nàng ta cũng không dám đi ra ngoài làm càn với nam nhân khác.

Cho dù ngày qua ngày hút điếu thuốc, hoặc mang theo nha hoàn đi tới chê cười ta với Thạch Cẩm Thước.

Hôm nay, khi nàng ta đi tới đây, ta vừa mới chui vào chuồng gà.

Không biết con gà chọi này ăn phải thuốc gì đột nhiên cuồng loạn vùng vẫy cái cánh chạy như điên về phía ta sau đó mổ hai cái lên bàn tay trắng nõn nho nhỏ.

Ta đau đến mức kêu lên, nước mắt cũng chảy ra ngoài.

Thạch Cẩm Thước đứng bên ngoài chuồng gà nhìn, vẻ mặt sững sờ, cũng la to theo: “Người đâu mau tới đây, Vãn Vãn bị gà chọi mổ chết rồi!”

“............” Ta cảm thấy hơi mất mặt.

Thầm nói, không phải đâu sao ta có thể bị gà chọi mổ chết được cơ chứ?

“A.” Thạch phu nhân đang xem kịch lặng lẽ nở nụ cười lạnh.

Nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng nhanh chóng lấy lòng, cười nhạo theo: “Đại thiếu gia đúng là ngu ngốc muốn chết!”

Thạch Cẩm Thước nghe thấy đằng sau có tiếng nói chuyện quay đầu đã thấy là kế mẫu của hắn.

Giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, chạy tới cầm chặt tay nàng ta: “Nương, nương mau giúp ta cứu Vãn Vãn đi! Nếu không nàng ấy sẽ chết mất!”

“........” Ta ở trong chuồng gà không còn gì để nói.

Vì thế, để chứng minh mình còn sống, rốt cuộc ta hạ quyết tâm, tranh chấp với gà một hồi.

Một quyền đi lên, con gà chọi cứ thế ngã xuống đất.

Ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Đại thiếu gia, ta không sao.”

Thạch Cẩm Thước nghe tiếng bèn quay đầu lại, nhìn về phía ta.

Thấy ta thực sự không có việc gì mới yên tâm, sau đó bỗng dưng khóc lóc chạy vào chuồng gà, bế con gà chọi đang ngất xỉu.

“Tướng Quân của ta! Ngươi đừng chết mà!”

Ta đang muốn giải thích nhưng mới ghé sát vào Thạch Cẩm Thước, hắn đã mạnh mẽ đẩy ta ra.

Hắn tức muốn hộc máu, duỗi tay chỉ vào ta nói: “Ngươi là hung thủ giết người!”

“Đại thiếu gia….”

Ngươi làm ơn dùng từ cho chuẩn một chút!

Đúng hơn là hung thủ giết gà….

Ồ, không đúng, nó căn bản không chết, chỉ ngất đi mà thôi.

“Im miệng, đừng nói chuyện với ta! Ngươi đã giết Tướng Quân của ta! Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!”

“Đại thiếu gia, ta không giết nó…”

“Còn dám giảo biện?”

“Được rồi, một vừa hai phải thôi.” Thạch phu nhân lạnh mắt nhìn qua, khinh thường ra mặt, sau đó căn dặn: “Nhanh chóng chạy ra ngoài đi sau đó đưa thiếu gia về phòng thay y phục sạch sẽ, rồi đi dâng hương cho lão gia ở từ đường.”

Dứt lời, nàng ta và nha hoàn liền phất tay áo rời đi.

Ta nhận lệnh, sau đó mang theo Thạch Cẩm Thước đang nước mắt nước mũi đầy mặt về phòng.

Mặc dù ta hầu hạ hắn nhưng hai quai hàm trước sau đều là cổ, rõ ràng là đang tức giận việc ta đánh gà của hắn.

Ta là kẻ ăn nhờ ở đậu, suy nghĩ nên nói lời mềm mại gì mà dỗ dành đại thiếu gia này.

Nhưng đang muốn mở miệng, đã bị hắn giành trước một bước.

“Vãn Vãn đáng ghét, hôm nay không cho ngươi ăn cơm!”

“Được được được, là lỗi của ta lỗi của ta, thiếu gia người nói gì cũng đúng.”

Dù sao cơm của ta cũng không phải là do ngươi thưởng cho nên ngươi không đưa thì ta bèn chạy đi tìm chủ khác đưa vậy.

3.
Vào đêm, ta hầu hạ Thạch Cẩm Thước ngủ xong, liền rón ra rón rén đi vào sân của Thạch phu nhân.

Không phải ta có tình ý khó giấu, cũng không phải ăn trộm.

Ta là một mật thám.

Thạch phu nhân đặt mật thám ở bên cạnh người con riêng ngu ngốc.

“Mấy ngày nay có phát hiện ra điều gì khác không?”

Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng Thạch phu nhân hỏi ta.

Ta vùi đầu vào ngực, không dám nhìn dung nhan kia vì sợ bị run: “Hồi phu nhân, không có ạ.”

“Không có? Ngươi làm ăn cái gì thế không biết? Đã phái ngươi đến chăm sóc cho Thạch Cẩm Thước lâu như thế mà ngươi vẫn không tìm được đồ ở trên người hắn ta à?”

Lòng ta cười ha hả vài tiếng.

Ngươi giỏi thì ngươi đi làm đi.

Ta chỉ là một nha hoàn không quyền không thế, ngươi tốt xấu gì cũng là đương gia chủ mẫu của Thạch gia, không phải bản lĩnh mạnh hơn ta sao?

Vậy ngươi tự đi mà tìm, dựa vào cái gì còn sai bảo ta?

Mặc dù ý nghĩ chân thực là thế nhưng ở nơi này ta chỉ là người ăn nhờ ở đậu cho nên không thể trở mặt.

“Phu nhân bớt giận, ta cảm thấy đồ ngài muốn tìm của phường vải nhuộm thực sự không ở trên người thiếu gia. Thiếu gia chỉ là kẻ ngốc, sao lão gia có thể giao đồ quan trọng như thế vào tay đứa ngốc được chứ?”

Thạch phu nhân cười lạnh: “Ngươi cảm thấy Thạch Cẩm Thước khờ thật ư?”

Ta nhớ lại một chút, gật đầu: “Ta cảm thấy thiếu gia sống y như quả trứng gà.”

Thạch phu nhân quát lớn: “Ta thấy ngươi mới là quả trứng gà đó!”

Ấch…

Lời này nói như thế hình như không đúng lắm nha!

Nhưng ta cũng chẳng quan tâm mấy cái này lắm.

“Phu nhân không cần chấp nhặt với ta, là ta ngu dốt. Có điều…” Nói đến đây, đôi tay của ta che đi cái bụng lẹp dép, giải thích nói: “Buổi tối đại thiếu gia không cho ta ăn cơm, có lẽ ta quá đói bụng cho nên đầu óc mới không được ổn… Vì phu nhân cầm quyền nghiệp lớn, hay là, phu nhân cho ta ăn trước có đuọc không?”

“À, chuyện chính làm không tốt còn có mặt dày xin cơm à? Ngươi cứ bị đói đi, bị đói một hai bữa cũng không chết được, khi nào làm xong chuyện cho ta thì lại đưa mặt tới đây đòi thức ăn.”

“.........”

Đói đến mức chẳng còn sức để mắng nữa rồi, a chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nhìn một thân màu trắng khí chất như nữ quỷ của Thạch phu nhân khi rời đi.

Một đêm không ăn cơm thì không ăn cơm, đúng là không chết người được.

Nhưng mà ta vẫn thấy buồn bực.

Đến tột cùng Thạch phu nhân đã đọc qua sách hay chưa? Có biết cái gì gọi là nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền không?

Ta chính là ngươi của nàng ta, nàng ta đối xử với ta tệ như thế là không sợ ta bỏ gian tà theo chính nghĩa à? Nói hết tất cả hành động của nàng ta cho Thạch Cẩm Thước thì sao?

Vừa nghĩ vừa quay về, ta đi ngang qua chuồng gà chọi, tên nhóc đó bất tỉnh một buổi chiều rồi tỉnh, lúc này đang vênh váo tự đắc mà nhìn ta, giống như đang nói: Ngươi là cái đồ không bằng con gà, ngươi là cái đồ không bằng con gà.

“Ta đúng là không bằng ngươi, cho nên, ngươi có muốn nếm thử tư vị không được ăn cơm hay không?”

Nói xong, ta thăm dò xung quanh rồi đi vào chuồng gà, chuẩn bị lấy ra thức ăn tối của nó.

Nhưng ai biết, sau khi cái đồ tham ăn này tỉnh, rất nhanh đã ăn sạch sẽ đồ ăn.

Dù kế hoạch chỉnh gà thất bại nhưng lúc này bỗng có ánh sáng xuất hiện ở trong đầu tôi.

Tôi nghĩ tới một ý kiến rất hay, nhân lúc kéo thức ăn lại về miệng sao không thử Thạch Cẩm Thước xem có bị khờ thật hay không?

Đêm hôm khuya khoắt, ta mở cửa chuồng gà ra, cẩn thận đi vào.

Tướng Quân biết mình không phải là đối thủ của ta nên lúc này cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, chỉ liên tiếp chạy vòng vòng.

Ta: “Ha ha ha ha, cục tác cục tác…”

“????” Tướng Quân không hiểu gì, đột nhiên bị ngôn ngữ gà này của ta dọa cho sợ.

Nhưng nó chỉ sững sờ ba giây sau đó lập tức phản ứng lại: “Cục tác cục tác, cục cục cục tác!”

Tiếng kêu này của Tướng Quân đã thành công kéo người dậy bởi vì dù Thạch Cẩm Thước có ngủ thì khi nghe hắn cũng sẽ tỉnh dậy ngay, mưa mặc mưa, gió mặc gió.

Quả đúng là như thế, vừa kêu xong, Thạch Cẩm Thước đã mặc áo choàng đi tới.

“Vãn Vãn đáng ghét, ngươi lại làm gì với nó rồi?”

Ta nhanh chóng giải thích: “Thiếu gia, ta không làm gì nó hết, ta cũng đâu phải gà mái, chẳng lẽ còn có thể phi lễ với nó sao?”

Thạch Cẩm Thước liếc qua.

Rất có lý, gật đầu hỏi lại: “Vậy ngươi chui vào chuồng gà làm cái gì?”

Ta tỏ vẻ nghiêm túc: “Nói chuyện phiếm đó, vừa nãy khi ta đi ngang qua nơi này nó gọi ta lại, bảo có chuyện muốn nói với ta!”

“.......... Thật không hả?”

“Thật. Không tin thì ngài nhìn đi.”

Nói xong, tôi lại kêu lên vài tiếng với Tướng Quân.

Tướng Quân cũng rất có ngộ tính, nhanh nhẹn khanh khách vài tiếng đáp lại ta.

Bên ngoài chuồng gà, Thạch Cẩm Thước như hóa đá.

Vẻ mặt hắn không thể tưởng tượng nổi, mấp máy môi vài cái, lúc này mới đưa ra lời khen ngợi với ta: “Không ngờ ngươi còn nói được tiếng của gà, thật là lợi hại!”

“Đại thiếu gia quá khen quá khen!”

“Mau nói cho ta biết nó nói cái gì?”

“Đại thiếu gia, Tướng Quân lão gia nói nó đói bụng muốn ăn đùi gà.”

“Đùi gà? Từ trước đến nay nó chỉ ăn lương thực sao lại muốn ăn đùi gà?”

“Nó nói thật ra bản thân rất thích ăn đùi gà, chỉ là ngươi chưa từng hỏi cho nên chỉ lo ăn lương thực của mình, vì bảo toàn tính mạng mà nhẫn nhục chịu đựng.”

Vẻ mặt của Thạch Cẩm Thước ăn năn sâu sắc, than ngắn thở dài ‘Là ta khiến nó phải chịu tủi thân’ sau đó xoay người chạy vào phòng bếp.

Nhìn bóng dáng vội vã của Thạch Cẩm Thước, ta đắc ý chậc chậc hai tiếng.

Quả nhiên, nhi tử của địa chủ khờ thật.

4.
Sau khi thăm dò Thạch Cẩm Thước rõ ràng, thấy được tình cảm của hắn đối với Tướng Quân thì ta bắt đầu dựa theo con gà, giả danh lừa bịp hắn.

Cái gì mà hôm nay Tướng Quân muốn ra ngoài đi dạo phố.

Cái gì mà Tướng Quân nói trên đầu nên có một cái trâm nếu không sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc ăn uống.

Tướng Quân nói cảm ơn ta đã chăm sóc nó, muốn nhờ thiếu gia mua hộp phấn tặng cho ta.

Dù sao chỉ cần nghĩ được cái gì là ta sẽ nói nên lời.

Đương nhiên, chỉ cần có thể làm được thì Thạch Cẩm Thước cũng không từ chối.

Hôm nay, ta dựa vào hơi của con gà, nghĩ ra được phong tục sưu tầm.

Vì thế Thạch Cẩm Thước bảo hạ nhân đi chuẩn bị xe, mang theo ta và gà chọi đi ra cửa.

Vì hôm nay là ngày mười lăm nên trên đường có rất nhiều người đi lại, bàn tính cứ kêu lách tách không ngừng.

Bọn ta đi tới quầy bán đồ tranh chữ cổ, chọn cả nửa ngày thì tìm thấy bên trong có một chén sứ khá xinh đẹp.

“Chén này bao nhiêu tiền?”

“Ánh mắt của cô nương thật tốt, chén này ở thời tiền triều. Nếu ngươi thật sự muốn vậy ta cũng không lấy giá cao, ba mươi lượng bạc là được!”

Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó quay đầu mỉm cười nhìn về phía Thạch Cẩm Thước.

“Thiếu gia, Tướng Quân nói chén này rất đẹp, nó biết gần đến sinh thần của ta nên muốn mượn tay ngươi tặng quà chúc mừng.”

“Mua nó!” Hắn như binh lính nghe lệnh, vừa cất tiếng lập tức móc túi trả tiền.

“Khoan đã!” Ai ngờ lúc này xuất hiện một Trình Giảo Kim.

Người đến là nhị công tử của Lý gia giàu có số một huyện thành, hắn ta duỗi tay đè người bán hàng rong lại: “Chén này ta ra giá năm mươi lượng!”

Ta không còn gì để nói.

Lý gia nhị công tử, ngươi đang cướp bát cơm à?

Chẳng lẽ ngươi muốn làm nha hoàn hầu hạ vị thiếu gia ngốc nghếch này của bọn ta?

“Nhìn ta làm gì? Ngươi đang nghĩ bản công tử sẽ không cướp được sao?” Lý Nhị nghiêng đầu nhìn ta.

Ta chỉ là một nha hoàn, sống không bằng con gà, ở Thạch phủ đều phải khom lưng uốn gối, bên ngoài cũng không dám xuất khẩu cuồng ngôn vì thế nhanh chóng làm ra thế ‘mời công tử’.

Không ngờ Thạch Cẩm Thước ở bên cạnh lại bỗng dưng nổi nóng.

Hắn vén tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh người.

“Ngươi dựa vào cái gì mà dám cướp với Tướng Quân của ta? Chén này là bọn ta nhìn thấy trước.”

Lý Nhị có tiếng ngang ngược bá đạo không nói lý, thấy Thạch Cẩm Thước muốn đánh nhau, hắn ta lập tức hứng thú bừng bừng, so với khi cướp chén thì cao không biết bao nhiêu lần.

Hắn ta khinh thường đánh giá Thạch Cẩm Thước một phen, phe phẩy chiếc quạt trong tay, khẽ hừ: “Tên ngốc này đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Tùy tùng của Lý gia phối hợp phát ra âm thanh châm biếm, tiến lên vài bước vây quanh Thạch Cẩm Thước và ta.

“Để ta dạy dỗ ngươi một chút, để cho tên này biết ai mới là đại gia ở chỗ này!”

Lý Nhị hạ lệnh xong ta liền kéo tay Thạch Cẩm Thước.

Hắn vẫn ngốc nghếch không biết trốn, nhưng ta không muốn bị đánh chung với hắn đâu!

Nghe nói trước đó không lâu, tên Lý Nhị mới đánh cho một người nào đó bị tàn phế.

Ta không muốn làm người thứ ba trong chuỗi danh sách đó!

Tiện thể cầm theo tay cũng không muốn Thạch Cẩm Thước là người thứ hai.

Một tay bế Tướng Quân, một tay kéo Thạch Cẩm Thước chạy xuyên qua dòng người.

Hôm nay dòng người chen chúc, nhiều người chướng ngại nhiều nên người của Lý Nhị không đuổi theo bọn ta.

Sau khi xác nhận đã an toàn, khi dừng lại, ta đã chạy đến chỗ rừng hoang núi vắng không biết ở đâu.

Lúc này hoàng hôn dần xa khuất.

“Thiếu gia, chỗ này là chỗ nào?”

Thạch Cẩm Thước giận dỗi liếc ta một cái: “Ta không biết!”

Thấy hắn thở phì phò, ta khó hiểu: “Ngươi tức cái gì?”

“Tức cái gì? Đương nhiên là tức việc ngươi lôi kéo ta chạy rồi! Ta vẫn chưa đánh tên khốn đó một trận!”

“Ai da da, ngươi còn định đánh người ta? Nói cho mọi người biết gà chọi của ngươi là đệ nhất toàn huyện thì được, nhưng đánh nhau thì ngươi căn bản không phải là đối thủ của người ta! Có biết không hả? Trước mặt ngươi là Lý Nhị đó, trước kia hắn ta từng đánh tàn phế một người, việc này nháo đến tận nha môn nhưng không biết Lý lão gia đã tặng biết bao nhiêu tiền mới bảo lãnh tên đó ra được. Vừa nãy nếu ngươi đánh nhau với hắn ta, ngươi biến thành tàn tật thì sau này ta phải vất vả chăm sóc ngươi thêm nữa!”

“....... Cũng phải.”

Thực sự quá đơn giản.

Đơn giản dỗ dành Thạch Cẩm Thước xong, ta càng cảm thấy hắn khờ thật.

Sau khi giải hòa với ta, bắt đầu muốn chạy đến đường lớn nhưng xung quanh toàn là cây cao, căn bản không tìm được đường ra.

Thấy trời càng lúc càng tối, bốn phía tĩnh lặng ta không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Vãn Vãn ngươi có lạnh không?”

Nói xong, Thạch Cẩm Thước liền cởi áo ngoài của mình ra choàng lên người ta.

Nam nữ thụ thụ bất thân, ta muốn từ chối.

Nhưng hắn đè tay ta lại: “Trước kia nương ta từng nói là một nam tử hán phải biết chăm sóc người bên cạnh mình cho tốt!”

“...........”

Một câu của kẻ ngốc nói ra kết hợp với ánh mắt dịu dàng.

Đã lâu rồi chưa có ai quan tâm ta như thế…..

Hơn nữa, hắn còn sở hữu vẻ ngoài phạm quy như vậy!

Ta không có tiền đồ, con nai trong lòng lại chạy lung tung nữa rồi.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT🦊🦊🦊🦊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play