Ngày mười bốn tháng ba, trời nắng.
Ngu Tuệ Tuệ dậy rất sớm, hôm qua sau khi đưa đồ cho Tạ Dung Cảnh xong, cô liền suy nghĩ: Có nên gặp mặt đối phương một lần hay không.
Mặc dù những ngày làm biếng rất sảng khoái, nhưng dựa theo cốt truyện, không đến một năm nữa cô sẽ lãnh cơm hộp rồi offline, vì vậy cô cảm thấy nên có một chút cảm giác tồn tại hay tương tự gì đó.
Xét cho công bằng, Ngu Tuệ Tuệ còn xem là một người có thái độ đoan chính, chủ yếu là đối tượng của nhiệm vụ này không quá thích hợp, khiến cô không dám một lòng một dạ vào sự nghiệp, dù sao cũng phải chia một ít tinh thần và thể lực để đề phòng hắn, bởi vậy khiến người ta trở nên thụ động hơn, chỉ cần nhìn thấy là chăm sóc liền, tâm lý sẽ buông bỏ nếu không nhìn thấy thứ mong muốn.
Nếu làm bạch nguyệt quang cho nam chủ chính phái hay gì đó, khẳng định cô sẽ tích cực hơn bây giờ nhiều.
Nói là nói như vậy, dù sao thì cũng tới rồi, vẫn phải có sự bắt đầu và kết thúc.
Ngu Tuệ Tuệ chọn trong tủ quần áo một chiếc váy màu hồng phấn có viền trắng bên ngoài, hiện tại khuôn mặt của cô là một tiểu mỹ nhân thanh thuần, mặc kiểu trang phục này rất xinh đẹp, cũng phù hợp với thiết lập "Tiểu bạch hoa chính nghĩa", quả thực rất hoàn mỹ.
Khi đang do dự không biết nên đi đôi giày nào, thì có một thị nữ ở ngoài cửa tới bẩm báo: "Đại tiểu thư, có chấp sự đại nhân muốn gặp ngài."
Thị nữ bên cạnh Ngu Tuệ Tuệ này là người mới được bổ nhiệm vào hôm qua, tính tình thật thà cần mẫn, quan trọng hơn là, từ lúc bắt đầu đối phương chưa từng báo tin gì cho chưởng môn là cha cô cả, nên cô rất hài lòng.
Đứng ngoài cửa viện là một tu sĩ trung niên mặc trang phục chấp sự màu trắng, mặt tròn vai rộng, nhìn có chút quen mắt.
Ngu Tuệ Tuệ nhớ lại, khi ở Bắc Phong với Tạ Dung Cảnh có gặp qua một lần, thanh kiếm cầm tay này cũng do đối phương cống hiến mới có.
Cô cũng có phi hành khí, nhưng đều là mấy thứ linh tinh như phi kiệu phi vân, rất ấn tượng nhưng lại bất tiện khi di chuyển. Cô thích kiểu chỉ cần bước lên là có thể đi luôn, hơn nữa không được quá cầu kì phi hành khí đơn giản thôi, loại phi kiếm được chấp sự và các đệ tử nội môn dùng rất phù hợp với yêu cầu.
Nhìn người đang ở trên phi kiếm, thái độ Ngu Tuệ Tuệ đối với anh ta còn tính lịch sự: "Ngưu chấp sự, xảy ra chuyện gì à?"
Bạch y chấp sự:...... Ta họ Mã.
Mã chấp sự hành lễ, cố tình thừa nước đục thả câu: "Đại tiểu thư, hôm nay có hai người từ ngoài sơn môn trở về, ngài đoán là ai?"
Ngu Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, không hiểu sao lại nói chuyện với cô về việc điều tra người ở Thiên Chiếu Môn.
"Là Lục Thịnh và Triệu Lôi!" Mặc dù không có ai pha trò cùng, nhưng Mã chấp sự vẫn thần bí này kia rồi nói tiếp.
Ngu Tuệ Tuệ: "Cái đó...... Chuyện này liên quan gì đến ta à?"
"Không sai, đó chính là hai đệ tử ngoại mộn Tạ Dung Cảnh giết chết!" Mã chấp sự chủ động giải thích.
Ngu Tuệ Tuệ:!?
Cô thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu nhớ không lầm, thì đây là thế giới tiên hiệp, chứ không phải thế giới khủng bố kinh dị.
"Bọn họ căn bản không có chết, hiện tại mọi người đang ở Bắc Phong, thuộc hạ vừa đi xác nhận thử, quả thực là hai người bọn họ." Mã chấp sự vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Ngu Tuệ Tuệ.
Mấy ngày trước sau khi đụng phải đại tiểu thư, hắn ta vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn luôn tìm một cơ hội để hòa hoãn lại cục diện một chút. làm gì đó để bình tĩnh lại. Chuyện này vừa xảy ra, bởi vì hắn ta từng chứng kiến cảnh đại tiểu thư che chở cho ma chủng, đoán chừng cô đã có cảm giác hứng thú, cho nên điều đầu tiên là làm chân chó chạy tới đem những chuyện bát quái nói cho Ngu Tuệ Tuệ biết.
"Đều là hiểu lầm, hiểu lầm ha ha." Trên mặt Mã chấp sự đầy ý cười.
Không phải chứ, vậy cũng được.
Ngu Tuệ Tuệ sửng sốt, vô thức hỏi: "Còn Tạ Dung Cảnh thì sao? Xử lý hắn thế nào?"
Hỏi Mã chấp sự như vậy thôi, còn có thể làm sao bây giờ......... Dù sao cũng chưa chết, vậy cứ bỏ qua như thế thôi.
Ở Bắc Phong đông đảo đệ tử, có chuyện gì tin tức đều nhanh chóng truyền đi, lúc đầu còn tưởng ma chủng giết người, rất nhiều đệ tử trong lòng tràn đầy phẫn nộ, hiện tại người bị hại còn sống, các đệ tử ngoại môn đều rất vui mừng.
Trong lúc Mã chấp sự tuần tra, còn nghe được vài đôi lời người ta muốn làm tiệc chúc mừng gì đó, cũng cảnh cáo từng người bọn họ, không được uống quá nhiều rượu trong môn phái.
...... Căn bản không ai nhắc đến ma chủng cả.
Đừng nói là các đệ tử không nhắc, ngay cả Chấp Pháp Đường bọn họ cũng không nhắc -- đương nhiên, những lời này trăm triệu lần không thể nói trước mặt đại tiểu thư.
"Xem ra lúc trước hiểu lầm rồi." Mã chấp sự cười gượng gạo hai tiếng: "Theo ý kiến của ngài, bây giờ nên làm cái gì mới tốt?"
Trong lúc nhất thời Ngu Tuệ Tuệ cũng không biết phải làm thế nào: "Hỏi hai người bọn họ trước đi."
"Hỏi hỏi rồi!"
"Bọn họ nói như thế nào?"
"Hình như...... Hình như ở dưới chân núi lưu lại một thời gian uống rượu mua vui. vui đùa vui vẻ." Mã chấp sự dừng một chút, giả vờ lòng đầy căm phẫn: "Hai người này thật sự rất quá đáng, không tuân theo môn vậy mà ở bên ngoài, không sao rồi, nháo một hồi thì ra là hiểu lầm!"
Thật sự đơn giản chỉ là hiểu lầm như vậy sao? Ngu Tuệ Tuệ xem xét lại tiền căn hậu quả, không nguyên ý tin tưởng hoàn toàn.
Vừa văn hai người cùng nhau đi xuống núi với Tạ Dung Cảnh;
Vừa vặn sau khi mất tích trong môn phái đã lan truyền tin đồn bọn họ bị sát hại;
Vừa vặn hai người bọn họ đều không liên lạc với bất kỳ một người đồng môn nào, thế cho nên tin đồn lại lên men;
Vừa vặn bọn họ sớm không quay muộn không quay lại, kinh mạch Tạ Dung Cảnh vừa mới nghiền nát chưa đến một tuần, bọn họ liền quay trở lại.
Mọi người đều biết: Trùng hợp liên tục như vậy, căn bản không phải trùng hợp nữa rồi.
Ở chỗ này cùng chấp sự mắt to trừng mắt nhỏ cũng không phải biện pháp, vì vậy cô quyết định tự mình đi xem tình huống như thế nào.
Bất kể thời gian bao lâu cầu Ngưng Nguyệt đều rất đẹp, hôm nay trời không mây, ánh nắng mặt trời trên mặt băng phản chiếu ra vầng sáng bay màu rực rỡ, giống như một cầu vồng đang treo lơ lửng, cùng với làn sương trắng nhẹ nhàng bay lên, cây cầu vốn là tuyết trắng nay càng trong suốt tựa như đang ở trong tiên cảnh.
Khoảng khắc tuyệt mỹ như thế, thế mà Ngu Tuệ Tuệ cũng không hề để ý tới.
Ân...... Tạ Dung Cảnh không có chém người ta, có phải cô nên cảm thấy cao hứng không?
Thành thật mà nói, cô thật sự không thích nhiệm vụ này lắm -- về sau còn làm vai ác cũng được, dù sao khi đó cô cũng không thể nhìn thấy, nếu hiện tại trên tay hắn đã từng nhuốm máu, ở chung với hắn ít nhiều sẽ có chút không được tự nhiên.
Chỉ là không biết vì lý do gì, hình như không được vui vẻ cho lắm.
Mang theo tâm trạng phức tạp khó nói thành lời, cô bay qua cầu Nguyệt Ngưng, một đường đi thẳng vào Bắc Phong. Lúc đi theo Ngưu chấp sự bước vào Chấp Pháp Đường, thấy hai gã đệ tử ngoại môn một cao một thấp đang đứng trong phòng thẩm vấn thứ hai đếm từ trái sang.
Ngu Tuệ Tuệ đại khái liếc mắt một cái, sắc mặt hai người này hồng hào, đàn ông có nước da hồng hào, đôi mắt sáng ngời có hồn, trên người không có bất kỳ vết thương nào cả.
Xem ra lời Ngưu chấp sự nói không sai, quả nhiên bọn họ ở dưới chân núi ba tháng rất ung dung tự tại.
Người của Chấp Pháp Đường với Ngưu chấp sự rõ ràng đang rất tức giận, nhìn thấy cô bước vào phòng, giọng của một vị chấp sự lập tức cao lên tám quãng: "Đệ tử ngoại môn nếu không thể về đúng hạn phải thông báo cho môn phái liền, các ngươi có biết không?"
Lục Thịnh và Triệu Lôi giật mình đột nhiên bị chấp sự trách mắng một phen sợ tới phát run: "Đại nhân, chúng ta biết sai rồi, sai rồi."
"Biết thì tốt." Chấp sự phụ trách thẩm vấn hừ lạnh: "Kết án! Dựa theo môn quy, các ngươi sẽ bị cấm túc trong ba tháng, và đi lãnh phạt mười roi--"
"Đợi đã."
Ngu Tuệ Tuệ mở miệng.
Quá nhẹ nhàng.
Ngay cả cô cũng có thể nhìn ra hai người này có vấn đề, không tin những chấp sự chuyên về vụ việc này lại không phát hiện được gì.
Người thẩm vấn tuyên án thì bị gián đoạn, quay đầu lại như đang cầu cứu, nhìn về phía một nam tu sĩ trẻ tuổi mặc áo lam.
"Chuyện là như này, đại tiểu thư." Nam tu áo lam rõ ràng có tu vi cao hơn các chấp sự khác, giọng điệu khi nói chuyện với Ngu Tuệ Tuệ không hề kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: "Bọn họ chỉ làm trái một môn quy là《Không được ở bên ngoài trong thời gian dài》thôi."
Nghe được ba chữ "Đại tiểu thư" này, Lục Thịnh và Triệu Lôi càng thêm sợ hãi, run rẩy như hai con chim cút to xác.
"Các ngươi không cảm thấy chuyện này quá khéo sao?" Cô liệt kê những phân tích lúc trước của mình từng cái một: "Cần phải điều tra kỹ càng."
Trong nháy mắt lam y nhân bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, Người mặc áo xanh làm bộ cẩn thận nghe, khẽ gật đầu: "Có đạo lý."
"Nhưng đây chỉ là suy đoán của ngài."
"Có câu nói rằng 'dũng cảm suy đoán, cẩn thận xác minh'." Ngu Tuệ Tuệ đề nghị: "Có thể bắt đầu điều tra từ những đệ tử ngoại môn bọn họ từng tiếp xúc qua."
"Đã kết án, đại tiểu thư."
Nói như vậy, ý tứ chính là không muốn điều tra?
Cô dự định dựa theo lý lẽ tranh luận một chút, thì bỗng nhiên có người chạm vào chân cô.
Ngu Tuệ Tuệ quay đầu lại, thấy Ngưu chấp sự đang ra sức làm mặt quỷ với cô.
Kể từ khi mang đại tiểu thư vào Chấp Pháp Đường, tâm tình của hắn ta tựa như lần đầu tiên luyện tập phi kiếm vậy, lúc cao lúc thấp.
Vốn dĩ, Ngưu chấp sự cho rằng đại tiểu thư chỉ nhất thời tò mò mà thôi, hơn nữa tiểu nữ tu tràn đầy sự đồng cảm, mới có thể che chở ma chủng đang bị thương.
Mãi đến bây giờ, hắn ta mới nhận ra: Vị chủ nhân này không phải tùy tiện nói chơi, ma chủng có vấn đề gì là nàng giúp liền.
Cô cũng không nghĩ tới, liệ chuyện này có thể tiếp tục điều tra được không?
Trước hết không nói điều ta các đệ tử ngoại môn có quen biết với Lục Thịnh và Triệu Lôi, để kiểm tra xem nhóm người này trong ba tháng qua có hành động dị thường gì không thì phiền toái bao nhiêu, một ma chủng thôi không đáng phải hao tốn nhiều nhân lực như vậy...... Mặc kệ lui một vạn bước, cho dù cuối cùng tra được cái gì, thì có thể làm gì chứ?
Nếu người bị phế kinh mạch không phải ma chủng, Chấp Pháp Đường cũng có thể hoàn toàn phế đi Lục Thịnh và Triệu Lôi, khiến đại tiểu thư bớt giận -- dù sao đệ tử ngoại môn chỉ có cái mạng quèn, chết cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng mấu chốt là, cố tình người bị hại này lại là ma chủng.
Ma chủng gặp xui xẻo, mục đích chung cả.
Nhắc đến Ma tộc, không có tu sĩ nào không hận đến nghiến răng nghiến lợi chứ? Mặc kệ chân tướng là cái gì, nếu Chấp Pháp Đường thật sự vì ma chủng mà truy cứu về việc này, hoặc bởi vì ma chủng trừng phạt nghiêm khắc hai người Lục Triệu, sẽ xảy ra chuyện lớn, dẫn đến bạo động.
Chấp Pháp Đường không quan tâm đến một hai đệ tử ngoại môn, nhưng nếu bọn họ đi theo nhóm... thì thật sự phải suy nghĩ kỹ. là một lớn
Một hai người đệ tử ngoại môn, Chấp Pháp Đường không để bụng, nhưng nếu là một nhóm...... Phải cân nhắc lại thật kỹ lưỡng.
Ngưu chấp sự hối hận: Sớm biết như vậy không nên mang theo tiểu tổ tông này tới Chấp Pháp Đường.
Nhưng hối hận cũng vô dụng, hắn ta đã bị các chấp sự khác coi là 【Người của đại tiểu thư người】...... Tuy rằng ý định ban đầu của hắn ta quả thực là lợi dụng Ngu Tuệ Tuệ cáo mượn oai hùm một chút, nhưng ai mà biết cô sẽ tuyên bố những lời kỳ lạ đó chứ!
Để cặp đùi cứng cáp này có thể che chở cho mình lâu dài, Ngưu chấp sự đành phải bí mật nhắc nhở đại tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng làm điều ngu ngốc.
......
Ngu Tuệ Tuệ nghiêng đầu, nhìn biểu cảm của người phụ trách Ngưu chấp sự rối tinh rối mù, rồi nhìn lại người tay đang cầm quạt xếp, tu sĩ áo lam không hề thay đổi sắc mặt.
Cô dường như đã hiểu ra cái gì đó.
Cho tới bây giờ, cô mới hoàn toàn nhận ra: Tại sao vừa rồi lại có tâm trạng không mấy vui vẻ đến thế.
Ngày đó khi ở Bắc Phong với Tạ Dung Cảnh, cô có thể nhìn ra mọi người ở đây không thích hắn, thậm chí có thể gọi là chán ghét cùng cực, giống như thế giới nơi cô sống có bạo lực học đường, chắc hẳn xem như một loại bạo bực được nâng cấp của môn phái trở nên cực đoan hơn.
【Bị bắt nạt thì phản kháng, phản kháng không được thì nói cho lão sư, nói cho gia trưởng, nếu còn không được thì cảnh sát.】từ nhỏ Ngu Tuệ Tuệ đã được giáo dục về điều này -- vấn đề tới rồi, nếu một người bị tất cả bạn bè, và lão sư cùng nhau chán ghét, hắn không có gia trưởng, cho dù báo khẩn cấp, cảnh sát cũng sẽ không bao giờ đứng về phía hắn.
Thời điểm lúc này, hắn nên làm gì bây giờ?
Cho dù hắn bị oan uổng, ngoại trừ Ngu Tuệ Tuệ là người xuyên việt lúc trước chó ngáp phải ruồi an ủi vài câu, thì không có ai nói giúp hắn một lời công bằng.
Tâm trạng Ngu Tuệ Tuệ không tốt, một chân lỡ giẫm lên Ngưu chấp sự khi nãy chạm vào chân cô.
Đau đau đau!
Biểu cảm Ngưu chấp lập tức trở nên vặn vẹo hơn.
"Chấp Pháp Đường sẽ bồi thường cho Tạ Dung Cảnh." Tu sĩ áo lam lại lần nữa mở lời, với giọng điệu hết sức bình thản không màng đến điều gì.
Hắn ta duỗi tay ra bỗng từ không trung xuất hiện hai văn phù màu ánh kim, dán lên người Lục Thịnh và Triệu Lôi.
"Bắt đầu từ ngày cấm túc đến khi kết thúc, toàn bộ linh thạch và tài nguyên tu luyện mà hai người các ngươi có được, đều phải bồi thường cho Tạ Dung Cảnh, liên tục trong một năm."
Tu sĩ áo lam nhìn về phía Ngu Tuệ Tuệ: "Ngài không cần lo lắng, hai tấm phù chú này có thể trói buộc bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hoàn thành ước định."
Ồ, hóa ra là một phù tu.
Thật là ý tưởng thiên tài.
Kinh mạch của người ta đều bị chặt đứt, đưa tài nguyên tu luyện thì có ích gì.
Ngu Tuệ Tuệ cảm thấy khối bông chắn trước lòng ngực ngày càng lớn: "Đúng vậy, với những khoản bồi thường này, Tạ Vinh Cảnh nhất định sớm ngày có thể tu luyện đến cửu trọng."
"Hy vọng là vậy." Phù tu áo lam cười cho qua chuyện, không để ý đến lời nói mang tính công kích của cô. "Nhưng mà ngài biết không? Chỉ có y tu lục trọng trở lên mới có năng lực tái tạo lại mạch."
Y tu là một trong hai chi nhánh của dược tu, hiện nay trên thế giới y tu lợi hại nhất cũng mới ở thất trọng, muốn tìm lục trọng quả thật *lông phượng sừng lân, ngay cả môn phái lớn như Thiên Chiếu Môn cũng chỉ chiêu mộ được một y tu ngũ trọng thôi.
(*) Lông phượng sừng lân - 凤毛麟角: Theo nghĩa đen, có nghĩa là "lông của phượng hoàng và sừng của kỳ lân." Còn nói một cách thông tục, dùng để chỉ "những thứ hiếm hoi hoặc những người đặc biệt."
Ngu Tuệ Tuệ bĩu môi: Ngươi cũng biết người ta bị đứt kính mạch à, còn cho rằng ngươi không biết chứ.
"Nếu đại tiểu thư cảm thấy không thích hợp, tại hạ cũng có thể bảo bọn họ không cần cung cấp tài nguyên tu luyện nữa."
Ngu Tuệ Tuệ:?
Cô chán ghét người phù tu này thể loại giả vờ đoan chính thật khó ưa, nếu so với hắn ta, Tạ Dung Cảnh còn tốt hơn hắn ta nhiều.
Ngay lúc đang suy nghĩ, thì một vị chấp sự trẻ tuổi gõ cửa nói: "Đã mang ma chủng tới."
"Không được gọi hắn như thế."
"Vị này chính là đại tiểu thư của chúng ta Ngu Tuệ Tuệ." Phó tù áo lam giới thiệu với chấp sự mới tới: "Không nên đặt biệt danh cho người khác, đại tiểu thư không thích."
"Gặp qua đại tiểu thư." Tiểu chấp sự không nghĩ nhiều: "Công Tôn đại nhân, ta đã đưa Tạ Dung Cảnh đến đây, hắn hiện tại đang đứng ở cửa."
Ngu Tuệ Tuệ nhìn về phía Tạ Dung Cảnh, không giống với vẻ ngoài chật vật trước đó, hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, mái tóc đen được buộc lỏng lẻo phía sau đầu bằng dải băng, giống như tiểu công tử cao quý bước ra từ trong thoại bản.
Ban đầu hắn bày ra khuôn mặt có chút đùa cợt và bi quan chán đời, khi nhìn thấy cô, ánh mắt thờ ơ bỗng chốc phát ra một loại ánh sáng kỳ lạ.
Loại ánh mắt này rất khó hình dung, có thể hình dung, thoạt nhìn giống như đất đai khô cằn hạn hán kéo dài chợt gặp phải cơn mưa, hoặc là thế giờ tăm tối bỗng có ánh sáng chiếu vào. Nhìn kỹ hơn một chút thì không giống như vậy, nếu nhất định phải lấy một ví dụ, có chút giống như người bạn nhỏ luôn ở nhà một mình, cuối cùng cũng nhìn thấy một món đồ chơi yêu thích.
Xem ra hắn rất cao hứng, ngay cả tiểu chấp sự bên cạnh cũng phát hiện có gì đó không đúng, trầm giọng hét lên: "Uy, ngươi làm gì đó!"
Tạ Dung Cảnh không thèm để ý đến bất kỳ kẻ nào, khóe miệng hắn lặng lẽ nhếch lên càng lúc càng cao, cuối cùng hình ảnh dừng lại là một nụ cười xáng lạn.
"Đã lâu không gặp, đại tiểu thư."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT