Về phần nhạc nền của trò chơi “Hồng Hoang”, cho dù Lương Diễn ghen tuông muốn mọc mấy con giấm trên đầu, nhưng anh sẽ không can thiệp thêm vào công việc của Thư Dao. 

Cho dù anh rất muốn Thư Dao mãi mãi chỉ ở bên cạnh mình, để trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy mình, cũng để cô chỉ có thể gọi tên của chính mình.

Nhưng so với ba năm trước, Lương Diễn của bây giờ đã học được cách kiềm chế. 

Lương Diễn đã nhìn thấy bệnh phụ thuộc của Thư Dao vào anh, anh cũng thấy cô khi cô suy sụp, bất lực không biết làm gì.

Hiện tại Lương Diễn chỉ mong cô có thể khỏe mạnh. 

Thư Dao vui vẻ tiếp tục giao tiếp với diễn viên lồ ng tiếng ở Nhật Bản, nhưng cô rất hiểu sự nhạy cảm đến bi3n thái của Lương Diễn. 

Nên đến tối, cô sẽ chủ động cho anh xem mình ghi lại được thông tin gì từ cuộc nói chuyện để trấn an người đàn ông hay ghen này.

“Nhìn đi,” Thư Dao tự tin chứng minh cho anh, chủ động để anh đọc thông tin trên điện thoại di động của cô, “Em thực sự chỉ quan hệ bình thường với anh ta.”

Lương Diễn để cô nhảy vào trong lòng mình ngồi, anh rũ mắt xuống, cầm điện thoại của cô lướt lướt để xem toàn bộ.

Anh hôn lên mắt cô như một phần thưởng và nhẹ nhàng nói: “Ngoan lắm.”

Kể từ khi có người phiên dịch, giao tiếp của Thư Dao với người kia không còn trở ngại nữa do không cần phần mềm dịch.

Mọi thứ thuận lợi hơn nhiều. 

Thư Dao là một dân ‘thanh khống’ điển hình,  đây cũng là điều thường thấy ở tất cả các trạch nữ. Sở thích của cô cũng tương đối đơn giản. Cô không thích giọng nói của trẻ vị thành niên trong sáng hoặc giọng quá yêu ớt. Cô thích âm thanh siêu trầm của sự  trưởng thành và chín chắn hơn là một giọng nói hung hăng, thô lỗ.

Thật là bất ngờ khi người phối âm cùng lần này là người có giọng nói mang cấp bậc đại boss, biết kìm nén, giọng trầm ổn nhưng dễ gây áp lực cho đối phương.

Dù chỉ vài câu thoại bằng tiếng Nhật, cũng đủ để Thư Dao mất ăn mất ngủ cả ngày. 

Lời kịch chính thức đã có, Thư Dao ngồi một mình trong phòng ghi âm.

Đàn tranh thẳng đứng đặt bên cạnh, Thư Dao cũng lười đi cất. Cô ngồi trên mặt thảm,  đặt máy tính trên đầu gối, bật lại bản nhạc và lắng nghe một cách cẩn thận.

Thật tuyệt vời!

Lão sư thần tiên phối âm!

Thư Dao rất muốn quỳ lạy bái thầy làm sư.

Đang nghe, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Thư Dao vẫn chưa hết nhập tâm khỏi bản lồ ng tiếng, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Diễn.

Câu thoại của lão sư lồ ng tiếng được phát lặp lại trên máy tính: “Nếu tôi biết rằng ngày hôm đó là ngày cuối cùng, tôi sẽ ôm chặt em hơn...”

Thư Dao lập tức thanh minh với anh: “Em đang làm việc!”

Để chứng minh độ đáng tin cậy của câu nói này, cô còn chỉ cho Lương Diễn xem đàn tranh bên cạnh với tờ giấy viết tay được viết lộn xộn bên cạnh. 

Lương Diễn bật cười: “Anh biết rồi.”

Anh đang cởi cà vạt thì tiện nhặt mấy tờ giấy cô vứt lung tung, sắp xếp cẩn thận rồi đặt lên bàn.

Vì sợ lần sau cô không thể tìm thấy lại lo lắng cả ngày. 

Lương Diễn hỏi: “Dao Dao, em có muốn đến Akihabara* chơi không?” 

*: Akihabara - khu vực ở Tokyo được mệnh danh là thánh địa dành cho giới otaku ở Nhật. Nơi đây cũng được biết đến như là khu phố điện tử nổi tiếng nhất ở Nhật với rất nhiều cửa hàng bán đồ điện tử gia dụng cho tới các linh kiện máy tính, trò chơi điện tử, hoạt hình,

“Akihabara?” Mắt Thư Dao lập tức tỏa sáng, “Đây là thiên đường cho mấy trạch nữ Otaku nha!!”

“Vậy thì hãy chấp nhận sự điều trị của bác sĩ tâm lý”, Lương Diễn đi đến chỗ cô, cúi người cọ mũi với cô, “Người giúp việc nói, hôm nay em không uống thuốc.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Dao lập tức suy sụp.

“Thuốc đắng quá,” Thư Dao nói, “Em không uống được.”

Cô chủ động đi tới trước mặt Lương Diễn, giật mạnh cà vạt của anh, ra hiệu cho Lương Diễn cúi người xuống. 

Thư Dao kiễng chân, nhẹ hôn trên môi anh một cái: “Em muốn anh hôn em thật nhiều, hôn xong em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc mà.”

Nụ hôn của Lương Diễn thật ngọt ngào.

Chỉ cần thoáng một phát cũng có thể khiến trái tim nhỏ bé của cô nổ thành vô quả số pháo hoa.  

Hôn xong, kết hợp với việc Lương Diễn dùng Akihabara làm mồi nhử, Thư Dao cuối cùng cũng gật đầu sẵn sàng tích cực hợp tác điều trị, đồng thời hứa sẽ không bỏ uống thuốc nữa. 

Thực ra, việc uống thuốc sẽ gây ra một số khó chịu về thể chất cho Thư Dao, đây là tác dụng phụ của thuốc.

Cô không nói với Lương Diễn. 

Thư Dao nghĩ rằng cô đã gây đủ lo lắng cho Lương Diễn mà cũng chỉ khó chịu một chút thôi, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được. 

Vào ngày tuyết rơi đầu tiên, cuối cùng Thư Dao cũng ra khỏi nhà và theo Lương Diễn lên máy bay đến Akihabara.

Trước đó, Thư Dao chưa từng khỏi biệt thự trong vòng ba tháng.  

Sau khi tiếp nhận điều trị, Thư Dao giờ đã có thể giao tiếp đơn giản với mọi người – nhưng thực tế, cô vẫn đang cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi bên trong, cố gắng không để lộ ra ngoài. 

Nơi họ ở ở Nhật Bản là một ngôi nhà gỗ hai tầng với khoảng sân nhỏ sạch đẹp, là đặc trưng của phong cách Nhật Bản.

Chỉ tiếc rằng bây giờ đang là mùa đông nên cô không thể thưởng thức hình ảnh những cây cỏ cành lá trong sân nở xum xuê.

Thư Dao nhìn thấy căn phòng làm việc nhỏ trên tầng hai với phong cách trang trí rất cổ tích. 

Chuyện là Lương Diễn có chuyện cần giải quyết nên Thư Dao ở lại một mình trong phòng đọc sách. 

――Tiếng Nhật của cô không tốt, cô đã dùng công cụ phiên dịch để đọc “Gối đầu”* 

*:Cuốn sách này là kiệt tác tối cao của Khoa chữa bệnh Nhật Bản, một tác phẩm kinh điển mang tính cột mốc văn học đã được bán hàng nghìn năm

Đang đọc dở, cô chợt nghe thấy tiếng va chạm nhẹ. 

Thư Dao đặt cuốn sách xuống, cô thấy một v@t cứng nhỏ trên cửa sổ. 

Ô cửa sổ được làm rất đẹp, mang nhiều màu sắc, như được dát một lớp kẹo đường óng ánh óng ánh vậy. Thư Dao đến gần, nhìn xuống mới nhận ra đó là một chú ‘gấu con’ đang ném đá cuội vào lớp thủy tinh. 

Thư Dao cau mày. 

Cô bước đến, dùng tiếng Nhật ‘kém chất lượng’ của mình để thuyết phục đứa bé rời đi. 

Ai ngờ đứa bé kia nói lèo lèo một hồi, không hề có phép tắc gì, vẫn tiếp tục đập phá.

Vừa ném đá, vừa cười hì hì nói một từ ‘baka’*

*: Paga là phiên âm của từ "Red Deer" trong tiếng Nhật. Nó được viết thành ば か và バ カ trong tiếng Nhật tương ứng là hiragana và katakana. Cả ba đều được phát âm là baka và ý nghĩa của nó thường được dùng để biểu thị những từ xúc phạm như ngu ngốc, ngốc nghếch,.

Máu nóng của Thư Dao nổi lên, cô ghét nhất là mấy đứa nhít tí tuổi đã không biết lễ độ.

Quay mặt lại thấy có một cốc nước ở bên cạnh, Thư Dao không kiêng dè gì, cầm cốc lên, thẳng tay dội xuống.

Nhưng không dội vào người thằng bé kia. 

Đứa trẻ kia quả nhiên nổi giận đùng đùng, mắng mỏ gì đó mà Thư Dao nghe không hiểu, rồi giận dữ bỏ đi. 

Thư Dao đặt cốc xuống, ngồi lại trên ghế tiếp tục đọc sách. Chưa đọc được vài trang, cô lại nghe thấy tiếng ‘cạch cạch’ trên lớp thủy tinh không dứt. 

Cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy thằng bé lần nữa.

Đứa trẻ mang một mớ củ cải có kích thước gần bằng nhau đến, cười toét miệng, thích thú ném vào lớp thủy tinh.

Đang lúc tức giận muốn cháy đầu, cô nghe thấy giọng nói của Lương Diễn: “Tiểu Anh Đào, em làm gì ở đó vậy?”

Quay đầu lại, nhìn Lương Diễn, cô bỗng thấy có chút xấu hổ. 

Lương Diễn tiến lại gần, anh nghe thấy tiếng ríu rít của đứa trẻ bên dưới, sắc mặt chợt trầm xuống.

Anh hỏi: “Làm sao vậy?”

Thư Dao vốn dĩ muốn giấu anh, nhìn vẻ mặt của anh, sợ nếu cô nói dối có khi kết cục còn thảm hơn, vì vậy cô thành thật nói với anh: “Vừa rồi có một đứa nhóc ném đá cửa sổ. Em nóng giận quá nên…, dội cho nó một cốc nước.”

Lớn bằng này rồi con đi so đo với một đứa trẻ, liệu Lương Diễn có nghĩ cô nông cạn không nhỉ?

Lương Diễn trầm mặc không nói, xoay người rời đi, một lúc sau không biết mang theo một cái bể cá rỗng, bên trong còn có nước.

Anh ra hiệu cho Thư Dao đi theo anh: “Lại đây.”

Thư Dao thấy khó hiểu nhưng vẫn  đi theo anh.  

Đến bên cửa sổ, đã thấy mấy đứa trẻ gọi nhau ra rồi,chúng ngẩng mặt lên, không ngừng nói gì đó.

Tiếng Nhật của Thư Dao không đủ để cho cô hiểu.  

Ngay trước mặt Thư Dao, Lương Diễn trực tiếp đổ cả bể nước xuống, dội chúng mấy đứa nhóc ‘đầu gấu’ kia.

Thư Dao: “...”  

Đang giữa mùa đông đấy! Còn dội nước lạnh!

Mấy chú ‘gấu con’ ngây người, cả lũ ướt đẫm nước, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lương Diễn. 

Lương Diễn từ trên cao nhìn xuống mấy thằng nhóc con, không chút khoan dung và nhẫn nại của một người lớn, và nói bằng tiếng Nhật: “Rời đi ngay lập tức, nếu không muốn mất đầu.”

Thư Dao không hiểu Lương Diễn đang nói gì, nhưng cô thấy rõ ràng có vài chú ‘gấu con’ đã bật khóc, có đứa còn hét lên “Thật đáng sợ” rồi quay đầu bỏ chạy.

Có đứa bị vấp, ngã nằm trên cỏ, giày còn bị tuột, vội vàng nhặt giày xong thì khập khiễng chạy vội, toàn thân dính đầy bùn đất.

Thư Dao: “... Này?”

Thư Dao tò mò hỏi, đến tột anh mới vừa nói gì vậy?!?. Sau khi nhận được câu trả lời, cô bàng hoàng: “Trời ơi, anh cũng thô lỗ quá đấy?”

Thảo nào những đứa trẻ này bị anh làm cho sợ đến phát khóc. 

Lương Diễn nhàn nhạt mở miệng: “Cha mẹ chúng nó không dạy thì ăn khổ tí cũng không sao hết.”

Song anh còn nói tiếp:”Có trẻ con thật là phiền phức.”

Thư Dao suy nghĩ một hồi, mới thận trọng hỏi Lương Diễn: “Anh, anh rất ghét trẻ con sao?”

Lương Ngạn mang đặt lại bể cá vào chỗ cũ, Thư Dao đi theo sau anh.

Giống như một cái đuôi nhỏ, một tấc cũng không rời.

Sàn nhà bằng gỗ, giày của cô màu trắng có phủ một lớp lông mịn, phía trước còn đính  một cái đầu thỏ bông, dễ thương cực kì. 

Trong phòng tràn ngập một mùi hương thoang thoảng, thanh mát trong lành, Thư Dao ngửi thử mấy lần, nhưng vẫn không thể nhận ra đó là thứ gì. 

Lương Diễn đột ngột dừng lại, Thư Dao không kịp ‘phanh gấp’ trực tiếp cục đầu vào lưng anh. 

“Tiểu Anh Đào”, Lương Diễn nói, “Nói thẳng ra, anh không thích có một đứa nhóc thu hút sự chú ý của em.”

Thư Dao sửng sốt. 

Lương Diễn lại đặt thùng cá trống vào bếp, sắn tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay cường tráng.

Dưới ánh nắng ấm áp, khuôn mặt tuấn tú ngay thẳng của anh khiến Thư Dao mê mẩn. 

“Sinh con không phải chuyện đơn giản”, Lương Diễn dịu dàng và bình tĩnh nói, “Nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể của em, sẽ đủ thứ khó chịu, đau đớn xảy ra nữa”

Vốn lá gan của Thư Dao đã nhỏ, nghe anh nói vậy cô sợ đến mức lập tức ngừng nói.

Tất nhiên cô biết rằng sinh con là một điều khủng khiếp, cô đã xem một số báo cáo khoa học trước đây.

Sau khi xem xong, cô thậm chí còn gặp rất nhiều ác mộng. 

Thư Dao nghĩ, nếu không vì tình yêu, cô sẽ không bao giờ chọn sinh con.

Bạn phải thích một người đến mức nào mới có thể mạo hiểm chịu những đau đớn như vậy để sinh ra em bé. 

“Nhưng,” Thư Dao ngập ngừng, “Nhất định phải có em bé để còn thừa kế nha.”

Mặc dù Lương Diễn có em gái nhưng sở thích của Lương Khước Qùy rõ ràng không phải ở đây, cô ấy có đam mê và sự nghiệp riêng.

Tuy nhiên, nếu Khước Qùy với Sở Quân có con, con họ cũng có thể thừa kế. 

“Đừng quan tâm đ ến những yếu tố bên ngoài này”, Lương Diễn đứng thẳng dậy để rửa tay, nước chảy ra từ kẽ tay rồi dần tụ lại xuống một chỗ, “Nếu em thích, chúng ta có thể sinh con; nếu em không thích,anh sẽ đi giải phẫu.”

Thư Dao choáng váng. 

Chủ đề về em bé đột ngột kết thúc ở đây, nhưng Thư Dao không biết mình có thích nó hay không.

Nhưng Lương Diễn đã tỏ rõ thái độ rồi. 

Nếu như có thể sinh ra một đứa trẻ mang dòng máu của hai người...thì cũng khá tốt.

Khả năng cao là đứa trẻ này sẽ thừa hưởng chiều cao của Lương Diễn. 

Thư Dao khó có thể tưởng tượng đứa trẻ này trông như thế nào.

Cô hơi rung động.

Buổi tối lúc thân mật, Thư Dao vẫn còn đang suy nghĩ miên man, cô choàng tay qua cổ Lương Diễn, hỏi một cách không chắc chắn: “Anh thực sự sẽ không phiền nếu có con chứ?”

“Nuôi em là đủ rồi”, Lương Diễn mỉm cười hôn lên má cô, nhẹ nhàng nói với cô: “Tiểu Anh Đào của chúng ta vẫn còn nhỏ, không cần thiết sinh thêm em bé.”

Trán của Thư Dao áp vào ngực anh, thật lâu sau cô mới lên tiếng.

Theo lịch trình, Lương Diễn sẽ cùng cô đến Akihabara vào ngày hôm sau. Thư Dao đeo một chiếc mũ và khẩu trang lớn, chuyện này hoàn toàn bình thường khi ở đây.

Bản thân các cô gái Nhật Bản cũng thích đeo khẩu trang.

Thư Dao rất háo hức muốn thử quán cà phê hầu gái*, và sau khi nói với Lương Diễn, cô trốn sau lưng anh và thận trọng bước vào quán. 

*: Nơi uống cà phê, còn có những cô gái dễ thương có thể cùng bạn chơi trò chơi điện tử

Những người làm trong quán rất nhiệt tình, nhất là sau khi nhìn thấy Lương Diễn.

Có rất nhiều khách đến đây, nhưng ít người cao ráo và đẹp trai như vậy. Cả Thư Dao ở bên cạnh anh cũng liên tục nhận được những lời khen như “kawaii”*.

*:mang ý nghĩa là dễ thương, đáng yêu. 

Quán cà phê cung cấp dịch vụ ăn uống tại phòng riêng. Để thỏa mãn sự tò mò của Thư Dao, Lương Diễn để cô tự chọn một người hầu gái, đồng thời dùng tiếng Nhật giải thích với người phục vụ là chỉ cần phục vụ chu đáo cho một mình Thư Dao, còn anh không thích bị quấy rầy. Nữ hầu gái kia sững sờ hồi lâu mới nhận ra cặp đôi xinh đẹp trước mặt hóa ra là đang yêu nhau. 

Nhìn Lương Diễn cẩn thận chăm sóc Thư Dao, cô ấy cứ tưởng họ là anh em. 

Tranh thủ lúc người hầu gái đang vẽ trang trí trên cốc Latte, Lương Diễn nhìn hướng phía Thư Dao, giúp cô cầm lấy khẩu trang, cười hỏi: “Có vẻ em rất thích thú với nữ hầu gái này?”

Một câu nói đâm trúng suy nghĩ của cô, Thư Dao mãnh liệt gật đầu, “Anh không cảm thấy khi được phục vụ bởi một cô gái xinh đẹp thì mang lại cảm giác rất thỏa mãn sao?Chính là loại cảm giác có một cô gái xinh đẹp như vậy toàn tâm toàn ý đến đối tốt với em, là loại cảm giác này.”

Lương Diễn một tay chống trán, mỉm cười nhìn cô: “Vậy ra là em thích loại này.”

Chủ đề nói chuyện đến đây kết thúc, cô hầu gái mỉm cười mang Latte đã trang trí xong lên, đã thế còn cố ý làm một hình trái tim thật đẹp nữa chứ.

Tuy nhiên, cả hai chiếc cốc đều được cho Thư Dao chứ Lương Diễn cũng không đụng vào.

Sau đó, trừ lúc họ nói chuyện, những lúc khác, Lương Diễn đều chưa từng nhìn qua người hầu gái lần nào. 

Họ cùng đi mua đủ các thiết bị khác nhau và truyện tranh manga mà cô thích, Thư Dao cũng là lần đầu tiên được nếm trải niềm vui khi đi mua sắm.

Ở nhà quá lâu, ngẫu nhiên đi ra ngoài chơi một chuyện, cảm giác khá là tuyệt.

Cuối cùng thể lực của cô đã cạn kiệt, sau khi trở về nhà, Thư Dao cởi luôn giày với tất, chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm.

Đôi bàn chân trắng nõn non mịn dẫm trên sàn nhà, Lương Diễn xoay người, cất gọn giày thể thao cho cô.

Chân Thư Dao cũng nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với anh. Trong lúc thân mật, Lương Diễn cũng thích xoa xoa lòng bàn chân của cô, nhìn thấy cô buồn không chịu nổi muốn thoát ra nhưng lại bị anh kéo lại. 

Thư Dao nằm trong bồn tắm, vui vẻ tắm rửa, sau khi tắm xong cô mới nhớ ra mình không mang theo áo choàng tắm.

Cô gọi cho Lương Diễn: “Anh lấy giúp em lấy áo choàng tắm được không?”

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Một lúc sau, Lương Diễn đứng ở cửa đưa cho cô một bộ quần áo. 

Thư Dao không thèm để ý, cầm khăn tắm quấn quanh người, khi cầm được đồ trong tay, cả người cô cứng đờ. 

Đây là trang phục hầu gái mà! ! ! 

Lương Diễn nhìn cô, ánh mắt tối sầm: “Không phải em rất thích nữ hầu gái sao? Mặc vào đi.”  

Gò má Thư Dao có chút ửng hồng, cô ngoan ngoãn mặc bộ đồ vào, có chút mất tự nhiên khi đứng trước mặt anh, tay cô túm chặt lấy mép váy.

Váy hầu gái chuẩn là một bộ đồ rất nghiêm túc, váy rất dài, có thể che đến đầu gối.

Cô trông mong ngẩng mặt lên nhìn Lương Diễn: “Anh.”

“Đổi xưng hô đi.” Lương Diễn vuốt v e mái tóc ướt đẫm của Thư Dao, ngón tay anh ấm áp k1ch thích làn da Thư Dao run lên từng cơn, anh đặt một nụ hôn trên trán cô, trầm giọng hỏi: “Mèo Kitty nhỏ, em có muốn chủ nhân cho em bú sữa mẹ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play