Editor: AI

Bây giờ Thư Dao chỉ có điện thoại và ipad, không có máy tính, cũng không có wifi.

Trong lúc cô đang thầm oán trách Lương Diễn cộng thêm nỗi niềm uất ức dâng trào trong lòng thì bỗng nghe được có người đang cẩn thận gõ cửa bên ngoài, run giọng gọi cô: “Cô Thư.”

Thư Dao ngồi dậy, ngày hôm qua cô phải liên tục đáp trả lại Lương Diễn nên thể lực tiêu hao hơn nửa, làm cho bụng cô không chịu được mà co rút một đợt đau đớn. Cô giữ nguyên tư thế ngồi trên giường như vậy, xoa bụng hỏi: “Làm sao vậy?”

Không cách nào đi lấy giấy viết mà cô cũng không thể lớn tiếng gọi lên được. Chỉ là cổ họng có hơi đau, giọng nói có hơi khàn. Ngày hôm qua cô đã rên quá lâu rồi.

Giọng nói bên kia cửa vọng vào, có phần mơ hồ không rõ: “Cô Thư, cậu ấy nói chỉ cần cô nghiêm túc ăn cơm sáng và cơm trưa thì sẽ mở internet lại cho cô.”

Cái đầu nhỏ của Thư Dao hơi lắc lư, cô dễ dàng đoán ra được mục đích của Lương Diễn. 

Người đàn ông này đúng là rất giảo hoạt, anh biết nếu anh không ở đây thì cô sẽ không ăn cơm đàng hoàng nên cố ý dùng cách này khiến cô ngoan ngoãn ăn cơm.

Thư Dao trả lời: “Tôi biết rồi.” 

Trong lòng còn tức tối, cô xốc chăn lên bước xuống giường, còn không quên đưa tay xoa xoa cái bụng nhỏ, đây đúng là kết quả của việc phóng túng quá mức.

Sợ rằng cho dù đã tắm rửa sạch sẽ, cô quan ngại trên người mình vẫn còn dính mùi của Lương Diễn.

Lắc đầu, Thư Dao chống tay vào vách tường, cẩn thận bước đi.

Thành thật ăn xong bữa sáng, cô đi súc miệng rồi cầm lấy điện thoại, quả nhiên thấy được góc trái màn hình có biểu tượng sóng wifi đáng yêu đang nhấp nháp.

Đối với một con người nghiện mạng wifi như Thư Dao trong nháy mắt cảm thấy như kẻ mắc bệnh mãn tính tìm được thuốc chữa.

A a a, wifi đúng là phát minh vĩ đại nhất của con người mà.

Thư Dao sau khi có được mạng wifi lại vui vẻ hào hứng cầm điện thoại trở về phòng ngủ, tiếp tục luyện bộ manga anime cô yêu thích. 

Vốn dĩ buổi sáng cô sẽ chơi lego một lát -- sau khi Lương Diễn biết cô thích món này còn đi mua một đống về để cô tùy ý chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi cùng cô.

Bây giờ sống trong tình thế có thể mất mạng bất cứ lúc nào nên Thư Dao đêm toàn bộ video có thể tải về được đều tải hết.

- - Mà trùng hợp là mấy ngày nay trang web đang trong quá trình bảo trì nên xóa nút tạm lưu video.

Dựa theo yêu cầu của Lương Diễn, hôm nay cô còn cần phải ăn một bữa nhẹ trước bữa trưa, còn có phần thể dục được thiết kế dành cho cô.

Cái phía sau Thư Dao không làm. Cô  chạy tới thư phòng dùng điện thoại bàn gọi cho Lương Diễn. Người nhận điện thoại là trợ lý theo bên cạnh anh, đối mặt với người xa lạ, Thư Dao dễ dàng bị căng thẳng, cố gắng sắp xếp từ ngữ một hồi lâu mới run rẩy nói ra yêu cầu chuyển điện thoại cho Lương Diễn.

Lương Diễn rất nhanh đã tiếp điện thoại: “Sao vậy?”

Thư Dao ngồi trên sô pha, kể hết ấm ức cho anh nghe: “Bụng em đau mà anh còn bắt em tập thể dục. Trên cánh tay, trên đùi còn có dấu do anh nhéo, anh không đau lòng em một chút nào sao?”

Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mềm, Lương Diễn nghe vào tai không khỏi cảm thấy lòng mềm hẳn đi, anh nói: “Vậy không tập.”

“Anh làm gì cũng được nhưng đừng cắt mạng của em mà,”  Thư Dao tiếp tục lên án, “Anh còn như vậy thì tối em sẽ không thèm ngủ với anh nữa.”

Uy hiếp như vậy đúng là không có tác dụng gì mấy, vốn dĩ Thư Dao đã không thể rời khỏi anh, cũng tham lam sự ấm áp mà anh dành cho cô.

Cô có thể nghe được tiếng lật giấy từ đầu bên kia, anh dịu dàng nói: “Vậy chỉ cần em nghiêm túc ăn cơm thì anh sẽ giữ mạng internet cho em, được không?”

Thư Dao rầu rĩ: “Vậy có khác gì nhau đâu.”

“Anh đọc một dãy số em nhớ kỹ đi, lần sau có tìm anh thì cứ gọi thẳng vào số này,” Lương Diễn nói, “Không cần phải nhờ người chuyển hộ nữa.”

Đây là sơ sót của anh, trước đây Thư Dao sẽ không gọi cho anh vào ban ngày nên anh quên mất còn sẽ có trường hợp ngoài ý muốn này.

Thư Dao nhớ kỹ số điện thoại của anh.

“Tối nay anh sẽ về sớm với em,” Lương Diễn nói, “Chúng ta sẽ nghiêm túc bàn bạc về vấn đề nguyện vọng đại học của em.”

Thư Dao bày tỏ thái độ của mình: “Em sẽ không sửa.”

Lương Diễn không tiếp tục tranh luận về đề tài này với cô nữa, anh mỉm cười tán gẫu vài câu với cô rồi cúp điện thoại.

Điện thoại vừa buông xuống đã nghe thấy trợ lý Lâm ngập ngừng hỏi: “Giám đốc Tiêu đã đến, bây giờ anh có muốn qua luôn không?”

Lương Diễn gật đầu rồi cất bước đi qua.

Mới vừa rồi anh mới biết được một chuyện từ phía Đặng Giác, nói rằng tên nhóc Tần Dương kia lúc học cấp 3 không có yêu đương sớm. Nhưng thật ra bạn bè của Thư Dao lúc học trung học đã không nhiều, ngoại trừ Tần Dương còn có một Ngải Lam quan hệ khá thân thiết với cô.

Lần này nguyện vọng đại học của Ngải Lam cũng là trường đại học đó. Nếu nói rằng ba người bạn cùng nhau hứa hẹn thi vào cùng một trường thì đúng là anh đã ghen tuông vô cớ rồi.

Lương Diễn chỉ cảm thấy từ sau khi anh gặp Thư Dao thì bản thân đã trở nên lo được lo mất.

D*c vọng chiếm hữu của anh giống như dây leo không ngừng sinh trưởng, lúc trước chỉ là một cái mầm cây nhỏ nhoi thì bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành, không ngừng vươn nhánh chặt chẽ quấn lấy.

Buổi tối, Thư Dao kiên quyết giữ vững lập trường của mình, theo sự cố gắng của cô thì Lương Diễn rốt cuộc cũng nhượng bộ, cho phép cô ghi danh vào ngôi trường kia.

“Bất quá em cũng phải nhân nhượng với anh một chút,” Lương Diễn vuốt tóc cô, đôi mắt sâu thẳm, “Sau khi lên đại học thì phải xin ngoại trú, ở lại chỗ của anh.”

Thật ra Thư Dao còn không có cân nhắc đến chuyện đi ra ngoài học đại học, rốt cuộc vì tình trạng hiện tại của cô hoàn toàn không thích hợp tiếp xúc với người khác. Càng đừng nói là đi học bình thường.

Cô không chút do dự đồng ý với anh nhưng vẫn đưa ra nghi vấn của mình: “Vậy có tiện hay không vậy anh?”

“Nếu như có lớp học buổi sáng thì anh cho tài xế đưa em đi, học xong thì về,” Lương Diễn nói với cô, “Hay là khi họp mặt bạn bè hoặc là các hoạt động khác, em buộc phải gọi báo cho anh biết trước, chuyện này em có thể làm được không?”

Thư Dao gật đầu.

Những chuyện Lương Diễn nhắc tới cũng không phải là chuyện gì khó, đương nhiên không có vấn đề.

Lương Diễn cười, hôn nhẹ lên má cô một cái, cọ cọ lên chóp mũi của cô, hỏi: “Còn đau không?”

Thư Dao lắc đầu.

Buổi tối đó Lương Diễn thể nghiệm một cách rất nhẹ nhàng với Thư Dao, tuy rằng không có bước đến bước cuối cùng nhưng cô vẫn rất thích.

Bất kể là sự mạnh mẽ của ngày hôm qua hay là vẻ dịu dàng của ngày hôm nay, anh vẫn rất để tâm đ ến cảm nhận của cô, sẽ không xúc phạm cảm giác của cô.

Mà hiện tại Lương Diễn dường như đã không còn để ý chuyện có làm được hay không nữa, anh biết Thư Dao yêu kiều nên cũng không muốn miễn cưỡng, chỉ là hôn thắm thiết lên vành tai cô, nói cho cô biết anh có thể chờ cô lớn thêm chút nữa.

Thư Dao đã trở nên càng ngày càng ỷ lại Lương Diễn. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không ý thức được chuyện này. Lúc trước khi cô đi bên cạnh Lương Diễn còn có thể miễn cưỡng nói chuyện vào câu với người khác. Mà hiện tại cô chỉ rúc người trong khu vực an toàn của mình, không muốn đi bất kỳ chỗ nào, uể oải trốn trong nhà.

Lúc Lương Diễn không ở bên, cô trốn người trong phòng ngủ để đọc truyện tranh, chơi lego, đàn tranh, thỉnh thoảng còn làm cơm tối cho anh.

Lúc Lương Diễn ở bên, khi anh hứng thú còn sẽ hòa tấu cùng với cô -- Lương Diễn không chơi đàn tranh nhưng ngón đàn piano của anh rất điêu luyện.

Hai người quấn quýt nhau trong phòng đàn, ngay ở trên cây đàn piano, lúc Thư Dao bước xuống đàn đã không đứng vững chân. Có khi hai người cũng ở trong thư phòng, Thư Dao có một sở thích đen tối, cô thích nhìn Lương Diễn mặc trang phục đứng đắn vì cô mà mất khống chế.

Mà cô còn tìm cách quyến rũ anh, chọn những lúc anh đang đọc sách. Thỉnh thoảng Lương Diễn sẽ ôm cô, cùng cô đọc sách, anh kiên nhẫn chỉ cho cô một số từ đơn.

Trong hầu hết tình huống anh sẽ không khống chế được mà ôm cô lên, trên sô pha trong thư phòng hay là trên bàn sách, hoặc là về phòng ngủ. Thư Dao muốn giao phó tất cả cho anh nhưng trước sau vẫn không thành công.

Cô rất sợ đau, sau đó lại cố ý không nói với anh mà cắn môi chịu đựng, nhưng Lương Diễn sẽ dừng lại, nhẫn nại hôn lên nước mắt cô, hôn lên cổ cô.

Những lúc không tìm được hứng thú, Thư Dao thậm chí còn tự mình viết truyện, dùng hình ảnh hắc long và thiếu nữ, viết một đoạn ngắn. Vốn dĩ đây là cách tự giải trí của cô nhưng không ngờ lại bị Lương Diễn nhìn thấy, mỉm cười khen cô. Anh khen đến mức Thư Dao mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng bịt hai tai lại.

Chẳng qua khi những tình tiết trong truyện của cô vẫn chưa được hợp lý thì Lương Diễn sẽ cẩn thận tham mưu cho cô những ý tưởng thực tiễn, giúp cô chỉnh sửa những chi tiết trở nên sống động hơn.

Thư Dao không thích chơi trò chơi, cô nói với anh phần lớn trò chơi trên thị trường hiện tại đầu theo đuổi motip và kỹ xảo đánh đấm, có rất ít trò chơi thích hợp với những người thích ru rú trong nhà như cô.

Lương Diễn nghe vậy thì mang một trò chơi thử nghiệm của một công ty sản xuất trò chơi nào đó lấy ra, hỏi Thư Dao: “Vậy em cảm thấy cái này thế nào?”

Thư Dao chơi thử một lần, rất vừa lòng. Cô còn cố ý dùng ID tình nhân với Lương Diễn, trò con bò của cô khi tự mình đặt tên là “Thành Xuân”, một hai bắt Lương Diễn phải lấy tên là “Mộc Thâm”*

*城春草木深 (Thành xuân thảo mộc thâm/ Thành xuân quạnh quẽ um tùm cỏ gai; Khương Hữu Du.ng dịch) trích trong bài thơ Vọng Xuân của Đỗ Phủ

Lương Diễn dung túng cho cô.

“Trò này tên là Hồng Hoang,” Lương Diễn nói, “Anh rất đề cao ý tưởng sản xuất và cơ chế trong trò chơi của bọn họ, chẳng qua bây giờ còn đang trong giai đoạn phát triển.”

Thư Dao hỏi: “Vậy phải mất bao lâu mới sản xuất xong được?”

“Nếu có đủ tài chính và nhân lực thì còn cần phải qua giai đoạn thử nghiệm trong hai năm sau đó mới đưa đi kiểm duyệt, lấy giấy kiểm định,” Lương Diễn x0a nắn mặt cô, “Muốn chơi sao?”

Thư Dao gật đầu ngay tắp lự.

Một tay Lương Diễn ôm cô, tay còn lại ký tên anh trên công văn phê duyệt. Lương Diễn tham khảo đề xuất của Thư Dao, đơn giản chỉnh sửa lại một số ý kiến.

Nếu như trên thị trường không có trò chơi cô thích thì anh có thể sáng tạo ra một trò chơi dành riêng cho cô.

Vốn dĩ ý tưởng sản xuất ban đầu của “Hồng Hoang” chính là bao quát trên vạn vật, rất tự do. Những người chơi ru rú trong nhà có thể lựa chọn ở trong game cày ruộng để thăng cấp, mà người chơi hệ long nhong có thể trải nghiệm lạc thú của việc đánh pk.

Ngày Thư Dao thuận lợi điền nguyện vọng thi đại học xong xuôi, cô vô cùng kích động ôm Lương Diễn, hôn chóc chóc lên má của anh, từ sâu trong đáy lòng nịnh nọt anh: “Anh à, anh thật tốt!”

Lương Diễn nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, sờ sờ đầu cô rồi bỗng mở miệng: “Có muốn ra ngoài ăn cơm không?”

Thư Dao nghe được một câu này của Lương Diễn thì gương mặt lập tức sa sầm lại, gượng ép: “Sao lại muốn ra ngoài ăn vậy anh?”

Bây giờ cô vô cùng bào xích chuyện ra khỏi cửa.

Lương Diễn hỏi: “Em không muốn đi học sao?”

Thư Dao trầm mặc.

Nộp xong nguyện vọng còn phải chờ kết quả trúng tuyển, thời gian đến lúc phải nhập học còn thừa không được bao nhiêu, nhưng mà cô càng ngày càng mâu thuẫn trong chuyện phải gặp gỡ với người khác.

“Có anh ở bên em, em cứ thử trò chuyện với người khác một ngày thôi thì thế nào?” Lương Diễn hỏi, “Có khi tốt hơn được chút?”

Thư Dao miễn cưỡng gật đầu. 

Chiêu này của anh có phần làm khó cho cô, dưới sự dẫn dắt của Lương Diễn thì rốt cuộc Thư Dao cũng có thể đối mặt bày tỏ yêu cầu của mình mà không cần phải mượn tới giấy bút hay là thiết bị điện tử khác.

Lương Diễn thấy nhà hàng có một ít khách mà Thư Dao cũng ở sát bên anh. Vóc người cô nhỏ nhắn, mềm mại mảnh mai giống con gấu koala bám dính trên người anh.

Có điều có rất ít người khác phải, nếu như những người khách ở đây là nam thì Lương Diễn sẽ có ý thức che mặt cô lại, anh không muốn ánh mắt tò mò của đàn ông khác dán lên người cô.

Mà cũng có rất ít người như vậy. Bọn họ sợ Lương Diễn, cũng cần phải chạy vạy ở anh nên tuyệt đối không dám nhìn bảo bối trong ngực anh quá nhiều.

Chỉ duy nhất có một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người đó muốn cầu cạnh Lương Diễn thu mua lại một cái công viên âm nhạc đã hoang phế của hắn, lúc trước Lương Diễn cũng không xem trọng vị trí địa lý của cái công viên đó nhưng không ngờ rằng Thư Dao lại có hứng thú.

Những thứ bên ngoài có khả năng làm cho cô thấy hứng thú không có nhiều, cộng thêm Thư Dao đã nói tới việc nơi đó chính là chỗ mà lúc nhỏ cô yêu thích nhất, Lương Diễn ghi nhận.

Có điều đây là tài sản anh thu mua cá nhân.

Trên trang cuối cùng của hợp đồng thu mua, Lương Diễn để Thư Dao ký tên -- Cái công viên âm nhạc này là dành tặng cho cô.

Việc trùng tu công viên cần tốn một khoảng thời gian, Lương Diễn hỏi Thư Dao muốn thế nào, cô ngẫm nghĩ rồi nói cho anh: “Tại sao mình không xây dựng một cái công viên giải trí chủ đề âm nhạc? Giống như “Hồng Hoang”, bên trong có nhiều bối cảnh giống trong game cũng rất thú vị? Giống như Disneyland, chúng ta cũng có thể xây một công viên chủ đề âm nhạc vậy.”

Lương Diễn ghi nhận ý kiến của cô. Đây là nơi của cô, cô muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy.

Trước khi công viên được trùng tu, rốt cuộc Lương Diễn cũng có thể dẫn Thư dao ra ngoài một chuyến -- cho tới hôm nay đã có hơn 2 tháng Thư Dao chưa rời khỏi nhà anh.

Cô vẫn sợ hãi người sống như trước, không muốn chào hỏi với họ, còn mang nón rộng vành và khẩu trang.

Lương Diễn nắm tay cô, đi dạo trong công viên yên tĩnh.

Thư Dao hào hứng chỉ cho anh xem hẻm núi mà cô thích nhất, đình nghỉ mát, còn có vườn mộc phù dung thật lớn.

Cô nói: “Bây giờ em nghĩ, nếu trong hẻm núi này có thể xây dựng thêm hạng mục phiêu lưu giải trí là được rồi, chính là kiểu một chiếc thuyền nan hai người cùng ngồi.”

Đi đến chỗ mà trước đây cô vứt bình ước nguyện, Lương Diễn còn giúp cô tìm một hồi lâu nhưng vẫn không tìm được cái bình mà Thư Dao bỏ lại hồi nhỏ.

Buổi tối hai người ở bên ngoài ăn cơm, Thư Dao mặc một cái váy xanh, cô có chút mệt nên ăn không mấy ngon miệng, không muốn ăn.

Lương Diễn đặt cô ngồi trên đùi anh, từng muỗng từng muỗng đút cho cô, kiên nhẫn đút cô ăn cơm xong.

Lương Diễn không ngờ được sẽ bị chụp lén. Chờ sau khi video bị tuồn ra, anh cho người dìm xuống, tìm hiểu nguồn gốc của người quay. Sau khi biết được người sai khiến sau lưng là Hứa Thuần Vi, anh gọi một cuộc điện thoại cho ba của cô ta, ngày đó Hứa Thuần Vi ở nhà của cô ta quỳ cả một buổi chiều, quỳ đến mức hai cái đầu gối sưng lên trông vô cùng đáng sợ, có lẽ mất một tuần mới tiêu sưng được.

Sau khi tin tức trên mạng được rửa sạch sẽ, đảm bảo không có tin tức cá nhân nào của Thư Dao bị lộ ra ngoài, Lương Diễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư Dao hoàn toàn không hay biết gì mà Lương Diễn cũng không hy vọng cô biết được.

Ngày thứ 8 sau khi video bị tuồn ra, lúc Thư Dao áp mặt đang ngủ trong lồ ng ngực anh thì người hầu gõ cửa thư phòng, nhỏ giọng nói cho Lương Diễn.

“Bên ngoài có một cô gái yêu cầu gặp cậu, cô ấy nói mình tên Thư Minh Quân, là chị gái của cô Thư Dao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play