Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 58: Anh uống say


5 tháng

trướctiếp

Editor: AI

Trong phòng bếp vô cùng yên tĩnh, canh trong nồi đang sôi lên bọt nhỏ. 

Thư Dao tốn mấy chục phần kiên nhẫn mới nấu được nồi canh này, tay nghề của cô vốn đã rất ngon, tỉ mỉ chuẩn bị nồi canh này làm nó càng thêm mỹ vị.

Nhưng có một chuyện khác càng thêm rõ ràng hơn -- Giờ phút này cô đứng trước mặt Lương Diễn, cô còn ngon hơn nồi canh gấp trăm ngàn lần.

Thư Dao nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của anh, ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp long lanh như chứa đầy sao trời.

Mà Lương Diễn lại nắm cổ tay của cô, giọng nói có chút như không kiềm chế được: “Ăn cơm trước.”

Thất bại. Thư Dao rầu rĩ hừ một tiếng, chuyện Lương Diễn có thể đứng vững trước sự cám dỗ hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô, rốt cuộc cô cũng đã biết quá rõ khả năng tự chủ cùng với sự nhẫn nại của người đàn ông này.

Thư Dao cũng không trông chờ vào việc chỉ bằng mấy câu nói của cô mà có thể làm cho anh thay đổi suy nghĩ. 

Lúc này Lương Diễn cũng không còn hứng thú đi ngắm nghía mấy con cua đang bị trói chặt. Sự dụ hoặc lúc nãy của Thư Dao đã rất thành công, bây giờ trong đầu anh đã hiện ra hình ảnh khốn đốn của cô nếu bị dây thừng trói lại, tay chân bị buộc chặt, dây thừng siết chặt trên làn da trắng như ngọc để lại vệt đỏ, có lẽ cô sẽ khóc lóc cầu xin anh nhẹ tay chút.

Vì muốn chặt đứt suy nghĩ của mình, Lương Diễn kéo tay Thư Dao rời khỏi phòng bếp.

Thư Dao kêu lên: “Canh của em --”

“Để những người khác lo,” Lương Diễn nghiêm túc nói cho cô, “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Thư Dao lập tức im bặt. Cô ngoan ngoãn đi theo Lương Diễn, một đường đi thẳng đến thư phòng của anh.

Lương Diễn đóng cửa lại, ý bảo cô ngồi xuống.

Giống như bị chủ nhiệm mời lên hỏi thăm, Thư Dao ngồi vô cùng ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc lắng nghe.

Lương Diễn nói: “Em bỏ đi lâu như vậy cũng không muốn liên hệ với người trong nhà?”

Thư Dao trầm mặc. Hai chữ người nhà này làm cho cô cảm thấy khó chịu, cô hơi dịch chân, ngón tay siết chặt góc áo, vô thức kéo kéo làm cho góc áo trở nên nhăn nhúm.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh muốn đuổi em đi sao?” 

Không khí rơi vào im lặng trong giây lát, thật lâu sau Lương Diễn mới nói: “Chỉ cần em không muốn đi thì vẫn luôn có thể ở lại đây.”

Thư Dao ngước mắt nhìn anh, trong mắt đong đầy vẻ vui mừng vì sống sót sau tai nạn.

“Em không cần phải dùng cách này để trao đổi,” Lương Diễn không ngồi xuống, anh đứng trước mặt cô, vẫn duy trì một khoảng cách thỏa đáng mà nhìn về phía cô, giống như đang nhìn một hậu bối ngây thơ nhưng vô số tội, “Em mới 18, con đường tương lai còn rất dài. Em còn sẽ trải qua rất nhiều chuyện đẹp đẽ trong đời, hoặc là có được một tình yêu vừa ngây ngô vừa tươi đẹp.”

Thư Dao không nói tiếng nào.

“Ở tuổi của em rất dễ dàng nảy sinh ra những quyết định sai lầm trong cơn bồng bột,” Lương Diễn nhìn cô, “Em biết anh được mấy ngày? Cứ vì sự xúc động trong nhất thời mà giao phó thì làm sao đảm bảo về sau em sẽ không hối hận?”

Thư Dao phản bác lại: “Thời gian quen biết dài hay ngắn không quan trọng. Hơn nữa anh chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Tình yêu mà không có tình d*c khác nào tình đồng chí.”

Lương Diễn cười, anh bẻ lái đề tài: “Đừng lo lắng anh sẽ đuổi em đi, cứ yên tâm ở lại. Anh không có kinh nghiệm chăm con nít nhưng nếu em gọi anh một tiếng ‘Anh’ thì anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của người anh lớn trong nhà, tuyệt đối không chạm vào em.”

Thư Dao không phục: “Vì cái gì mà em gọi anh là anh thì anh sẽ không chạm vào em?”

Lương Diễn không nén được mà bật cười: “Làm gì có chuyện anh trai em gái ở đây? Đó không phải là bi3n thái à?”

Thư Dao, cô gái tràn đầy nhiệt huyết mê muội ngôn tình hùng hồn nói với anh: “Nhưng em thích mấy anh trai đấy.”

Lương Diễn hiểu rõ mấy chữ thích anh trai này của cô, nhẹ nhàng phản bác lại: “Đó là vì em không có anh trai.”

Người có anh trai ruột hay em gái ruột thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện lại trở thành người đi thích anh trai hay thích em gái được. Phàm là những phần tử hô hào “Thế giới nợ tôi một người anh trai/ em gái” trên cơ bản là chưa trải qua chuyện bị thể loại sinh vật gọi là anh trai hay em gái này tàn phá và ức hiếp.

Bị Lương Diễn một lời nói trúng điểm chết, Thư Dao không cách nào phản bác lại được.

Giằng co một lát, Thư Dao mới nói: “Về sau em không gọi anh là anh nữa, vậy anh thích em gọi là gì nè? A Diễn? Quý ông? Hay là chủ --” 

Trước khi Thư Dao kịp nói ra cái chữ chết người còn lại thì Lương Diễn đã nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cô lại, trầm giọng: “Đừng có làm bậy.”

Thư Dao bị anh bịt miệng nên không nói được, chỉ đành ưm ưm a a kháng nghị.

Nỗi niềm đam mê thầm kín của Lương Diễn bị con nhóc này vạch trần, chỉ trong hai giây đó, anh thật sự nghi ngờ liệu mình còn có thể tiếp tục nhịn được nữa hay không.

Vừa lúc bên ngoài có người nhắc nhở ăn cơm, lúc này Lương Diễn mới kêu Thư Dao đi.

Bữa tối rất ngon miệng. Người hầu đã tỉ lỉ liệt kê lại cho Thư Dao những món Lương Diễn thích ăn và ghét ăn, đầy cả một trang giấy nhưng Thư Dao lại nhớ rõ như in.

Lương Diễn cho phép cô sử dụng máy tính bảng và điện thoại nhưng cả buổi chiều xem manga anime hồi lâu nên đôi mắt có hơi nhức mỏi. Thư Dao mới nhớ ra phải nấu cơm cho anh, nấu hết cả thời gian còn lại của buổi chiều.

Bữa tối có một phần cháo, trong cháo có bí đỏ được cắt nhỏ.

Thư Dao chủ động nói với Lương Diễn: “Trước đây em không thích ăn bí đỏ, mẹ liền cắt nhỏ bí đỏ ra nấu cháo cùng với những nguyên liệu khác, thay đổi cách nấu khác nhau nên dần dần em bắt đầu thích ăn trở lại.”

Lương Diễn nhìn phần cháo bí đỏ: “Trước kia anh cũng không thích ăn.”

Lấy muỗng nếm thử một chút, anh nhận xét: “Mùi vị không tệ.”

Thư Dao vô cùng tò mò: “Vậy là cũng có người chuyên môn làm món bí đỏ cho anh ăn sao?”

“Chuyện đó thì không có,” Lương Diễn hết sức thản nhiên, “Sau đó anh vì kén ăn mà bị ba đánh một trận, sau đó liền thích ăn.”

Thư Dao: “...”

Ngàn vạn lần cô không ngờ được vẻ mặt này của Lương Diễn lúc còn nhỏ.

Đêm nay tâm tình của Lương Diễn không tệ, nói không ít chuyện hay ho lúc còn nhỏ của anh cho cô nghe.

Thư Dao nghe được thì rất vui vẻ, biết được lúc còn nhỏ Lương Diễn đã bị ba của anh bắt đi học ngoại ngữ, cô xen vào: “Lúc em còn nhỏ, còn có người ép em phải học tiếng Ý kìa.”

Lương Diễn nhìn sườn mặt của cô, mỉm cười: “Em còn biết tiếng Ý?”

Thư Dao khiêm tốn mở miệng: “Hiểu chút chút.” 

“À?” Lương Diễn hơi nhướng mày, “Có thể nói thử hai câu cho anh nghe thử không?”

Thư Dao nhìn anh, mặt không đổi sắc: “Pizza.”

Lương Diễn chờ câu tiếp theo của cô nhưng chờ mãi lại không nghe được phần còn lại.

Thư Dao nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cô trong veo lấp lánh, đúng là to tròn như quả nhỏ, vừa chững chạc lại pha chút trong trẻo ngây thơ.

Lương Diễn dời tầm mắt: “Thứ em biết đúng là rất nhiều.”

Tiếp đó Thư Dao lại nói gì đó nhưng anh lại không nghe vào tai. Trong đầu anh toàn là hình ảnh phản chiếu sự xinh đẹp của cô. Không dứt ra được lại còn đi vào trong giấc mơ của anh.

Chẳng qua trong giấc mơ này lại không có chút sắc thái diễm tình nào, mà là hình ảnh Thư Dao mặc chiếc váy xinh đẹp gối đầu lên chân anh, đòi anh kể chuyện cổ tích.

Không có chút tình d*c nào, chỉ có duy nhất khuôn mặt thanh thuần của cô, cùng với nụ cười tươi làm lộ ra lúm đồng tiền bên má.

Được Lương Diễn cho phép, Thư Dao có thể quang minh chính đại ngủ lại trong phòng của anh. Nhưng Lương Diễn lại không chạm vào cô, chỉ là khi Thư Dao bị bóng đè làm cho thức giấc lại phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ôm ấp của anh. 

Anh sẽ an ủi cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô nhưng ngoại trừ cái này thì không có bất kỳ hành động vượt rào nào khác. Thật sự giống như một người anh lớn, có điều sự tiếp xúc của hai người hơi thân mật quá so với anh em bình thường nhưng lại không có bước ra khỏi ranh giới cuối cùng.

Thư Dao cũng chợt tỉnh giấc khỏi giấc mơ nên tạm thời không ngủ lại được, cô phát hiện Lương Diễn đang ở trong phòng tắm.

Lúc đi ra da thịt anh hơi lạnh, mùi hương thơm mát lạnh thoang thoảng khắp người.

Nhưng hai người cũng không phải ngày nào cũng ngủ chung, đôi khi Lương Diễn uống rượu say, anh sẽ bình tĩnh kiên quyết từ chối Thư Dao tới gần.

Ví dụ như hôm nay, Lương Diễn vô tình gặp lại Tiêu Tắc Duyên và Tiêu Tắc Niên, bị bắt lại uống một chầu. Bây giờ anh không đi thẳng nổi, dựa vào ý chí cuối cùng còn sót lại không dám chần chừ đem toàn bộ gối đầu và chăn cho Thư Dao.

“Anh uống quá nhiều,” Lương Diễn cúi đầu, nhìn Thư Dao đang không hiểu chuyện gì xảy ra, “Đêm nay tự mình em ngủ đi, đừng qua tìm anh.”

Thư Dao ôm gối, gật đầu.

Lương Diễn đóng cửa lại, anh chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy giống như đêm nay.

Anh nửa nằm trên giường, ngón tay day trán, nhắm mắt dưỡng thần.

Huyệt Thái Dương vẫn rất đau, giống như bị ai đó dùng sức đánh từng cái từng cái không chịu ngừng lại. May mà nhân cách sau khi say rượu của anh không tệ, không nôn mửa càng không mượn rượu làm chuyện xằng bậy gì. Cũng là vì sợ lỡ như nên mới đuổi Thư Dao ra khỏi phòng.

Chỉ nhờ vào chút ý chí còn sót lại, anh vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới quay trở lại giường nằm.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Lương Diễn nghe có tiếng mở cửa một cách nhẹ nhàng. Anh nhíu mày. Thư Dao hoàn toàn không nghe lọt tai lời cảnh cáo của anh, cô mặc váy ngủ, nhẹ tay nhẹ chân lại gần.

Lương Diễn nửa chống người ngồi dậy, híp mắt nhìn Thư Dao, giọng không vui: “Không phải đã nói đêm nay em không được qua đây sau?”

Sao cô nhóc này lại không nghe lời như vậy? Không biết hậu quả sao?

Ngoại trừ ngày đầu tiên thì Thư Dao chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng như vậy của anh, càng chưa từng nghe anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện.

Ngây ngẩn một lát, Thư Dao mới cẩn thận vươn tay về phía anh để anh nhìn thấy thứ ở trong tay cô: “Sau khi say rượu rất dễ đau đầu nên em cố ý rót cho anh một ly nước mật ong --”

Trong bàn tay nho nhỏ của cô có cầm một cái ly. Bên trong đựng đầy nước mật ong.

Thư Dao rót hơi nhiều nước, cô sợ làm đỗ nên dọc đường đi đều rất cẩn thận mang qua đây.

Cô nhìn Lương Diễn không nói lời nào nên cho rằng mình đã chọc giận anh, đặt cái ly lên bàn rồi đứng trong lo lắng, lập tức xin lỗi anh: “Rất xin lỗi, anh, em sẽ lập tức đi.”

Vừa dứt lời, mùi rượu thoang thoảng tiến lại gần, Lương Diễn giữ chặt váy của cô, giọng trầm trầm: “Vươn tay ra đây.”

Thư Dao không hiểu ý gì, vẫn ngoan ngoãn vươn tay ra cho anh xem. Mười đầu ngón tay mềm mượt căng bóng, đầu ngón tay bị nước ấm hun đỏ lên. Ly thủy tinh không dầy mà Thư Dao lại rót nước sôi, đi được nửa đường mới thấy không đúng nhưng lại không muốn ném xuống đất, cứ như vậy kiên trì bưng qua đây.

Lương Diễn nhẹ nhàng vuốt v e mấy đầu ngón tay bị ửng đỏ vì nước nóng của cô. Toàn bộ đầu ngón tay non mềm đều đỏ lên, giống như hoa mai đỏ nở trong trời tuyết.

Thư Dao không yên, muốn rút tay về nhưng Lương Diễn lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay rồi rời đi.

Chỉ vì một động tác nhỏ như này mà Thư Dao đã mụ mị đầu óc.

Lương Diễn đã thay áo sơ mi, anh chỉ mặc áo ngủ màu đen. Hôm nay anh uống rất nhiều rượu nên vừa nãy không buộc cẩn thận vạt áo, cũng vì lý do này mà Thư Dao có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh, còn có đường cong cơ bắp.

Đã từng có câu nói rằng “Mặc quần áo thì thấy gầy nhưng cởi ra lại có thịt” dùng để ám chỉ những người đàn ông có dáng người ưu tú. Lúc trước Thư Dao không hiểu được hết ý tứ trong đó nhưng mà hiện tại Lương Diễn đã thuyết minh một cách hoàn mỹ cho cô ý nghĩa của mấy chữ đó.

Lương Diễn thường ngày sau khi mặc áo sơ mi xong thì đoan chính nghiêm cẩn, lúc không cười có thể toát ra khí thế cấm người sống tới gần, nhưng nếu thay loại quần áo như vầy thì khí thế đó cũng bị xua đi không ít, lại thêm mấy phần lười biếng.

Một cô gái đã quen mắt với mấy anh soái ca trong truyện như Thư Dao mà lúc này cũng không thể đỡ được sắc đẹp của Lương Diễn. Còn có nốt ruồi lệ trước mắt kia của anh.

Lương Diễn nhẹ nhàng hôn lên tay cô, không tiếng động nào mà thở dài.

Anh phải làm sao bây giờ.

Anh vậy mà muốn say rượu loạn tính. Muốn làm cô khóc, muốn cô giãy giụa, muốn làm hư cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp