Editor: AI

Con bướm nhỏ đậu lại trên ô cửa kính, vẫn luôn chờ mưa tạnh, lúc này nó mới thấy người đàn ông cúi người hôn cô gái đang dựa trên cửa kính. Cô gái đồng thời cũng đáp lại nụ hôn của anh, gọi anh ta là anh trai.

Thư Dao nằm trên giường, trên người đắp chăn, một chân vẫn lộ ra bên ngoài như cũ. Gan bàn chân có hơi ửng đỏ, mới vừa nãy Lương Diễn xoa xoa cho cô một lúc lâu cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Bây giờ ngón tay cái còn vô thức cuộn chặt lại.

Chờ sau khi cô ngủ say, Lương Diễn mới đứng dậy đi sang phòng kế bên. Đặng Giác đang chờ anh ở bên đó.

Điều tra theo thông tin của hai tên y tá trong bệnh viện tâm thần, tìm hiểu nguồn căn, thật đúng là để cho Đặng Giác với được một tin oanh tạc.

Ông Tô đã không nói dối, lần này đúng là không phải ông ta sai khiến Tô Oản Diễm hành sự. Ông ta không có cái can đảm này, cũng không có năng lực này.

Lương Diễn ngồi trong thư phòng, nghe Đặng Giác báo cáo tên của người đó, nhưng thật ra không có chuyện gì ngoài dự tính của anh.

Anh niết cây bút máy Thư Dao tặng cho, xoay hai vòng: “Không ngờ lại thiếu kiên nhẫn đến vậy.”

Người hỗ trợ cho Tô Oản Diễm vượt ngục chính là thượng cấp của ông Tô.

“Đừng quên trên tay anh còn có những chứng cứ có thể làm cho ông ta ngồi tù mọt gông, ông ta còn phải dè chừng anh mà. Mấy năm nay ông ta sắp phải về vườn nên mới bí quá hóa liều chơi lá bài lớn này,” Đặng Giác bật cười, “Tuần trước ông ta mới vừa đi Thụy Sĩ về, nghe nói con trai con gái gì cũng đều đưa ra nước ngoài hết.”

Sắc mặt Lương Diễn lãnh đạm: “Đi rồi cũng có thể quay trở về.”

Lúc trước Lương Diễn qua lại với ông Tô đã thu thập được rất nhiều bí mật đáng xấu hổ của đối phương, không có cái bí mật nào là trong sạch.

Lương Diễn buông bút máy: “Tư liệu đã giao cho chú Ba bên kia, đối với loại người này thì không cần phải có lòng dạ đàn bà.”

Đặng Giác gật gù tán đồng: “Chính xác.”

Anh ta bưng chén trà lên uống một ngụm giải khát, lúc này mới hỏi Lương Diễn: “Tô Oản Diễm bên kia nên giải quyết như thế nào?”

“Cứ theo trình tự pháp luật, chắc sẽ cưỡng chế giam giữ.”

Đặng Giác nói: “Tô Oản Diễm lần này vậy mà lại chủ động thừa nhận, lần này phạm tội trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa còn đánh lén y tá để trốn đi, còn có tiền án, phỏng chừng cả đời này cô ta cũng không thể ra được.”

Nói tới đây, Đặng Giác lắc đầu: “Nói thêm nữa cô gái này cũng rất đáng thương, em nghe ông già mình nói lúc trước Tô Oản Diễm cũng là một cô gái thông minh xinh đẹp. Chỉ tiếc gặp phải một người cha súc sinh như vậy, một cô gái tốt đẹp như vậy vừa mới thành niên đã bị cống cho thượng cấp, một người sống sờ sờ bị tra tấn đến mức tinh thần không được bình thường.”

Những người liên quan đến chuyện năm đó quá nhiều, tuy rằng đều kín miệng không nói ra nhưng mấy ngày nay tra xét vẫn ra được. Ông Tô đem cô con gái xinh đẹp của mình như lễ vật đưa đến trên giường của từng tên thượng cấp hết người này đến người khác, mượn chuyện lấy lòng này mà tiếp diễn đến mấy năm. Thậm chí Tô Oản Diễm còn từng mang thai, cũng không biết cha của đứa trẻ là ai, nhưng đứa trẻ đó cuối cùng cũng không đến được với thế giới này. Sau đó rõ ràng cô ta đã chịu đả kích rất lớn. 

Trong một buổi tiệc rượu, Tô Oản Diễm bị người ta khi dễ, ba Thư giải vây cho cô ta. Bất quá chuyện nhỏ không tốn mấy sức nhưng ai ngờ Tô Oản Diễm lại mê đắm ông ấy, mặc kệ ba Thư là người đã có gia đình; nhiều lần bày tỏ không thành, lần thứ hai cô ta bị người khác sỉ nhục nặng nề, trong cơn điên cuồng đã mang súng đến nhà họ Thư. Tuy rằng đáng thương nhưng Đặng Giác lại không cách nào nảy sinh sự đồng tình nào với cô ta. Có những người chịu tổn thương cũng sẽ không đi tổn thương lại người vô tội.

Đặng Giác tóm tắt sơ lại chuyện quá khứ, không nhịn được hỏi Lương Diễn: “Đúng rồi, nghe nói chiều nay anh tát Hứa Thuần Vi một cái?”

“Ừ.”

Đặng Giác không thể tưởng tượng được: “Anh vậy mà còn đánh phụ nữ?”

Lương Diễn lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút máy viết vài chữ ở mặt trên, ngước mắt lên nhìn anh ta: “Giới tính của cô ta không ảnh hưởng trong chuyện này.”

Đặng Giác vuốt cằm, bỗng nhiên nghe Lương Diễn nói tiếp: “Cậu và ba của Hứa Thuần Vi qua lại khá mật thiết vậy phiền cậu chuyển lời tới cho ông ta, phiền ông ta quản giáo con gái mình chặt chẽ một chút. Đất Tây Kinh này nhỏ hẹp, không chứa nổi vị Phật lớn như Hứa Thuần Vi.”

Đặng Giác buồn cười: “Chẳng lẽ anh còn không cho người ta trở về Tây Kinh?”

“Cậu chỉ cần chuyển lời,” Lương Diễn nói, “Cụ thể muốn lựa chọn như thế nào cho bản thân ông ấy, tôi không can thiệp.”

Đặng Giác muốn văng tục: “Anh đã nói như vậy thì sao ông ta còn chứa chấp Hứa Thuần Vi ở đây nữa? Ông ấy không phải tên ngốc.”

Trong lúc nói chuyện, chỉ có tiếng màn đêm yên tĩnh bỗng có tiếng mèo khẽ kêu meo meo.

“Đúng rồi, chuyện con mèo chết đó --”

“Đã bắt được.”

Cũng là do người phía sau lưng Tô Oản Diễm làm ra. Trước tiên lấy xác mèo chết đe dọa, sau đó cướp người đi, người đó tự cho là đã một tay khai phá nên Tô Oản Diễm của hôm nay, nuôi nấng cô ta nhiều năm, cho rằng Tô Oản Diễm đối với ông ta sẽ còn chút nhiệt tình. Thật ra là ông ta đã sai rồi, chính miệng Tô Oản Diễm đã khai báo toàn bộ với cảnh sát, nói thẳng ra là hận người đó không thể chết đi. Ông ta không chỉ đã đánh giá cao lòng trung thành của Tô Oản Diễm, cũng đã đánh giá cao phạm vi quyền lực của ông ta rồi. Chỉ dựa vào ba vợ của mình mà mấy năm nay chưa trải qua sóng gió nào, vậy mà ông ta cho rằng bản thân có thể một tay che trời, đúng là vớ vẩn.

“Được rồi, đã đến giờ em cũng nên về nhà rồi,” Đặng Giác nhìn đồng hồ, đứng lên, “Trễ chút nữa vợ nhà em lại lo.”

Lương Diễn tiễn anh ta đi khỏi, một lần nữa trở lại phòng ngủ.

Thư Dao còn đang ngủ, một người nho nhỏ cuộn trong chăn, nghiêng người, tay nhỏ đặt bên mặt, hơi thở đều đều.

Không biết cô mơ thấy gì mà nỉ non, nhỏ giọng kêu anh trai.

Thư Dao lại bắt đầu từ chối ra cửa. Cô không muốn phơi nắng, không muốn gặp người khác, chỉ muốn bàn tay mình và manga anime vĩnh viễn không chia lìa.

Cô có thể nói chuyện với bạn bè thông qua ứng dụng nhưng lại không muốn gặp mặt, cũng không muốn gọi điện thoại hay là video call. Chỉ có thể chấp nhận tin nhắn văn bản.

Tốc độ đánh chữ còn rất nhanh, gửi liên tiếp ha ha ha hay là a a a, chỉ xem xét từ lịch sử trò chuyện có thể nhận ra không có điều gì khác thường.

Thư Dao đem chuyện của mình nói ngắn gọn cho Ngải Lam và Tần Dương biết. Đương nhiên là lược bỏ bớt những phần có khả năng bị báo cáo kiểm duyệt.

Phản ứng của hai người kia rất nhanh nhạy.

Ngải Lam: [Vãi]

Tần Dương: [Điêu]

Chỉ cần nhìn từ ngữ bản năng của hai người Thư Dao có thể nhìn ra Tần Dương thuộc thế hệ lướt internet đời đầu còn Ngải Lam vĩnh viễn là tay lướt sóng trên tuyến đầu của cách mạng.

Thư Dao: [Ấy, thật ra cũng đâu cần ngạc nhiên như vậy]

Thư Dao: [Hơn nữa, hai người cũng phát hiện ra kể từ ‘lần đầu tiên’ mình gặp Lương Diễn thì đã không nảy sinh tâm lý bài xích với anh ấy rồi]

Thư Dao: [Mình nhớ còn từng cùng Ngải Lam khen Lương Diễn rất đẹp trai mà, nói thật lòng đi, hai người từng thấy mình khen ai đẹp trai bao giờ chưa?]

Tần Dương gửi qua một hàng dấu ba chấm.

Ngải Lam: [Trâu bò is real]

Tần Dương: [Mình cảm thấy lần hy hữu trước đó là có người lên kịch bản sẵn]

Tần Dương: [Có chút hoài nghi cuộc đời]

Trong giây tiếp theo, Ngải Lam lén nhắn riêng cho Thư Dao, lén lút hỏi: [Dao Dao, ấy ấy có phải giống như trong sách nói rất đau không? Mình siêu tò mò, có một bạn nhỏ sắp ngủm rồi, trước khi ngủm còn muốn biết đó là cảm giác gì]

Thư Dao chép miệng cười: [Nói thật mình cũng chưa trải qua chuyện này]

Ngải Lam gửi qua mấy cái biểu cảm không thể tin được.

Ngải Lam: [Không thể nào?]

Ngải Lam: [Vậy bồ và Lương Diễn đắp chăn nói cái gì? Đan vòng tay? Hay là xem đồng hồ dạ quang?]

Ngải Lam: [Chị em à, đây là chuyện đại sự đó]

Ngải Lam: [Mình từng nghe nói có loại đàn ông không muốn chơi bạch bạch bạch, chỉ vì muốn che giấu cái cục tokbokki của mình hay giấu diếm chuyện bao quy đ@u chưa cắt, để lừa con gái nhà lành kết hôn]

Thư Dao kiên nhẫn trả lời sự quan tâm của bạn mình: [Không có chuyện đó đâu, Lương Diễn rất bình thường, anh ấy rất tôn trọng mình]

Ngải Lam lo lắng cô bạn ngây thơ của mình sẽ bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, chìm trong cơn lốc của tình yêu, do đó không phân biệt được đông nam tây bắc. Do đó Ngải Lam đem trang web đen tuyệt mật của mình đào lên cho Thư Dao xem, còn có tài liệu học tập hoặc là phi học tập trình lên, trịnh trọng nghiêm trang truyền bá cho Thư Dao.

Ngải Lam: [Thật sự là mình moi hết vốn liếng ra cho cậu rồi, tự mình xem đi rồi đính chính lại bản thân]

Thư Dao đưa ra một kiến nghị vô cùng ngây thơ: [Có phiên bản manga anime không? Mình không thích xem bản người thật.]

Ngải Lam chỉ cho cô: [Bồ mở thư mục lớn nhất ra]

Thư Dao mở ra đã bị tiêu đề dọa cho sợ hãi. “Tập hợp từ năm 1969 đến năm 2020”

Cô thật sự muốn quỳ với Ngải Lam luôn rồi.

Ngải Lam: [Mình đã tra luật liên quan rồi, gửi mấy cái này cho bạn bè với nhau không có vị phạm pháp luật]

Ngải Lam: [Hãy mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới đi hỡi cô thiếu nữ ngây thơ vô số tội!]

Ngải Lam: [Còn nữa, mấy cái đó hơi bị làm lố, nhìn thôi thì được chứ đừng có làm thật nhá!]

Trong lúc Thư Dao đang cố gắng mở ra cánh cửa của thế giới mới thì Lương Diễn đang đến làm khách trong nhà của Thư Thế Minh.

Hôm nay Thư Thế Minh nghỉ phép nên hoàn toàn không ngờ tới Lương Diễn sẽ mang lễ vật đến nhà bái phỏng, kinh sợ, ông cẩn thận dò hỏi ý đồ của anh đến đây.

Quý Nam Thu rót trà, cũng kinh ngạc không thôi mà ngồi bên cạnh Thư Thế Minh. Bà vươn tay chỉnh lại áo choàng trên vai, chần chừ hỏi: “Lần này anh Lương đến đây là vì Dao Dao sao?”

‘Đúng vậy,” Lương Diễn gật đầu, “Tôi muốn cưới cô ấy.”

Thư Thế Minh suýt chút nữa trượt tay rơi mất chén trà. Ông do dự: “Nhưng mà năm nay Dao Dao còn đang đi học, tuy rằng tôi là người giám hộ của con bé nhưng cũng không thể ép buộc con bé --”

“Bác hiểu lầm rồi,” Lương Diễn vẫn chưa chạm vào chén trà, nhìn ông chăm chú, “Tôi không yêu cầu Dao Dao phải kết hôn lúc này.”

Thư Thế Minh vô cùng khó hiểu: “Vậy ý tứ của cậu là?”

“Lấy thân phận là bạn trai của cô ấy đến bái phỏng với hai người,” Lương Diễn nói, “Chuyện kết hôn tôi không vội, tôi có thể chờ.”

Thư Thế Minh hiểu ra ý tứ của Lương Diễn.

Anh ngồi thẳng lưng, nắm chén trà trong tay: “Hiện tại tôi và cô ấy qua lại với nhau trên tiền đề là hôn nhân,” Lương Diễn từ tốn nói, “Hy vọng hai bác có thể chấp nhận tôi.”

Thư Thế Minh làm sao mà dám không chấp nhận? Gật gù nói được.

Quý Nam Thu bên cạnh cũng nghe hiểu mấy lời này, cũng rất vui mừng. Quý Nam Thu tối qua còn không yên tâm, lén hỏi Thư Minh Quân, Lương Diễn đối xử với Dao Dao như vậy là có ý gì. Là người yên chính thức hay là nói, chỉ là nuôi dưỡng tình nhân nhỏ bé.

Tuy rằng Thư Minh Quân đã cho bà câu trả lời khẳng định nhưng Quý Nam Thu vẫn thấp thỏm bất an, có một nỗi lo lắng cứ chập chờn.

Bây giờ đính thân Lương Diễn tới cửa cũng đã cho thấy tâm ý của anh, không thể chối cãi được rằng đây chính là liều thuốc trợ tim cho bà.

Quý Nam Thu nhiệt tình mới Lương Diễn ở lại ăn cơm chiều nhưng Lương Diễn từ chối. Anh nói với hai người: “Dao Dao còn đang ở nhà chờ tôi.”

Thư Dao trốn trong phòng ngủ, lang thang tìm kiếm trong hộp thư, lén xem mấy tập phim. Khẩu vị của cô rất kén ăn, đúng là một con người nhan khống không sai đi đâu được, phàm là nam nữ chính nhìn không hợp gu của cô thì nhất định cô sẽ không xem.

Mặc dù mấy cái này đều là vì mục đích ấy ấy mà cho dù là ấy ấy thì cũng không được, cần phải có xúc tác tình cảm.

Thư Dao thích nhất là đọc mấy cảnh thịt thà trong truyện có cốt truyện sau đó lại từ mấy cảnh thịt thà đó mới theo dõi tới cốt truyện. Nhưng mà mấy tập phim đó thượng vàng hạ cám, Thư Dao chỉ có thể nhờ tới công cụ tìm kiếm, chăm chỉ tìm kiếm trong mấy mục đề cử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play