Anh quay người lại, gọi người: “Tra xem nhân viên vệ sinh này đi đâu, lập tức chặn bà ta lại.”

Vừa dứt lời.

Di động reo lên.

Lương Diễn nhìn thông báo, Tiểu Anh Đào đang gửi lời mời gọi video với anh.

Chấp nhận.

Đầu bên kia di động, không phải là Thư Dao, mà là một khuôn mặt có tinh thần suy sụp trông có vẻ già nua.

Là Tô Oản Diễm. 

Bà ta đã cởi bỏ bộ quần áo kia của nhân viên vệ sinh, mặc vào bộ quần áo của y tá bệnh viện, chỉ có điều ngôi sao trên bộ quần áo kia có vết máu loang lổ ——

Tô Oản Diễm đả thương người y tá trẻ kia, những vết máu kia đều là của y tá trẻ.

Khung cảnh một mảnh đen kịt, không nhìn thấy rõ là ở đâu, chỉ có một cái đèn nhỏ, lộ ra ánh sáng lờ mờ ảm đạm.

Tô Oản Diễm nhìn kỹ màn hình, nhếch miệng cười: “Lương Diễn.”

Lương Diễn trầm giọng hỏi: “Bà có mục đích gì?”

“Tôi đoạt lại con gái của mình, còn cần có mục đích gì à?” Khi Tô Oản Diễm nói chuyện thì giọng điệu rất chậm, nhưng tươi cười trên mặt lại điên cuồng không tương xứng với ngữ điệu thong thả: “Nghe nói cậu rất thích Dao Dao, có phải không?”

Thư Minh Quân nghe thấy giọng nói kia, sấn lại đây muốn nhìn, che miệng, nước mắt sắp rơi xuống.

Hành động của Tô Oản Diễm rất cứng nhắc, bà ta ấn mấy cái, quay camera lại.

Cuối cùng Lương Diễn nhìn thấy Thư Dao.

Cô nằm trên mặt đất, trên váy toàn là vết rượu, mái tóc ẩm ướt, đang chìm vào ngủ say.

Sắc mặt tái nhợt, bên môi có vết máu do mảnh thủy tinh cứa vào.

Tô Oản Diễm duỗi tay, ngay trước mặt Lương Diễn, kéo khóa váy bên sườn của Thư Dao xuống.

Tiếng cười của bà ta có chút điên cuồng: “Lương Diễn, tôi phải kiểm tra thật kỹ xem, con gái của tôi có mang thai hay không. Như vậy, tôi mới có thể ngẫm lại, xem muốn tìm cậu đòi bồi thường cái gì, cậu nói có đúng không?”

Lương Diễn nói: “Bà muốn cái gì thì nói thẳng, đừng động vào cô ấy.”

Sau lưng, Hứa Thế Sở nâng Hứa Thuần Vi dậy.

Hứa Thuần Vi chảy rất nhiều máu mũi, cô ta lấy giấy bịt mũi lại, không ngừng lau.

Hứa Thế Sở bị dáng vẻ của cô ta dọa sợ, vội vàng đỡ cô ta rời đi.

Lương Diễn không muốn để những người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Thư Dao —— nếu bây giờ cô tỉnh táo, chắc chắn cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy.

Cô là một cô gái thích cái đẹp và nhát gan như vậy mà.

Anh cầm di động, vào một phòng riêng, đóng cửa lại.

Trên màn hình, Tô Oản Diễm đã duỗi tay kéo khóa kéo ra, lộ ra da thịt như ngọc của Thư Dao.

Bà ta cởi váy ra, thuận tay nhét vào một bên.

Trên da thịt trắng nõn có rất nhiều dấu vết hồng hồng, lớn nhỏ nông sâu không đồng nhất. Đó là khi hai người thân mật lúc trước, không thể khống chế được mà để lại dấu vết.

Tô Oản Diễm vạch đùi Thư Dao ra, nhìn thấy dấu dâu tây bên trong sườn.

Bà ta chợt hét lên chói tai: “Dao Dao, con không nghe lời mẹ nói!”

Ngay trước mặt Lương Diễn, Tô Oản Diễm duỗi tay, cầm lấy một mảnh thủy tinh, giống như phát điên, cắt qua da thịt cô: “Mẹ thương con như vậy, sao con có thể tùy tiện lên giường với đàn ông thối? Con là đồ không biết xấu hổ!”

Lương Diễn lạnh lùng gọi bà ta: “Tô Oản Diễm!”

Anh gắt gao cầm chặt bút trên bàn, bút đã bị anh bóp gãy, đoạn gãy đâm sâu vào trong da thịt, anh vẫn không phát hiện, nhìn chằm chằm vào màn hình, hỏi: “Bà muốn cái gì?”

Tô Oản Diễm ném mảnh thủy tinh vỡ dính máu sang một bên.

Thư Dao nằm trên mặt đất, bởi vì đau đớn k1ch thích mà khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng không mở mắt.

Tô Oản Diễm lại không cho Lương Diễn tiếp tục có cơ hội nhìn cô nữa, khuôn mặt bà ta như đâm thủng camera.

Bà ta chăm chú nhìn vào Lương Diễn ở đầu kia màn hình, mở miệng gằn từng chữ một: “Tôi muốn cậu giao hết chứng cứ trên tay ra đây, về ba tôi, còn có mặt khác, đưa hết tất cả cho tôi.”

Tô Oản Diễm uy hiếp: “Hiện tại, tự cậu đi một người, đi nghĩa trang Đông Sơn, đặt đồ vật ở đó. Buổi tối, chờ tôi và con gái của tôi thân thiết đủ rồi, đương nhiên sẽ đưa nó về. Cậu tốt nhất mang hết tất cả bản sao tới đây, nếu không, cứ chờ nó bị người đùa chết đi.” 

Đầu Thư Dao vẫn lơ mơ nặng nề. 

Giống như có người rót vào trong đầu cô một bình rượu lớn, lúc này cô đã hoàn toàn mất ý thức không biết mình đang làm gì; nhưng rất nhanh, đau đớn bén nhọn khiến cô phải mở to mắt, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.

Đùi đang chảy máu không ngừng, cô rụt rụt chân, nhìn thấy người phụ nữ điên trước mặt.

Quần áo màu trắng, tóc dùng dây da cột lên lung tung, nhìn cô chằm chằm.

Cuối cùng Thư Dao đã nhận ra bà ta là ai.

Người phụ nữ năm đó đột nhập vào trong nhà cô.

Nhưng Thư Dao lúc này không thể động đậy, người phụ nữ điên kia trói cô lại, tay chân đều bị trói chặt.

Loại cảm giác này không tốt chút nào, đặc biệt là bây giờ người phụ nữ điên này còn đang vuốt v e cái chân chảy máu kia của cô.

Bà ta đè mạnh miệng vết thương lại, dùng sức ép xuống.

Đau đớn kịch liệt, hàm răng của Thư Dao run lập cập, mất máu không ngừng khiến cái đầu bị rượu làm cho mê mang của cô vẫn duy trì một tia tỉnh táo.

Thư Dao cố hết sức hỏi: “Bà muốn làm cái gì?”

“Muốn làm cái gì?” Tô Oản Diễm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Con còn chưa trưởng thành đã chạy đi ngủ với đàn ông, để đàn ông thối chơi con. Mẹ là mẹ của con, con làm loại việc sai lầm này, khiến mẹ cũng mất mặt, mẹ phải quản con cho tốt.”

Người phụ nữ điên nói linh tinh lộn xộn, không hề có chút logic nào.

Thư Dao khó khăn thở hồng hộc: “Bà câm miệng.”

Bị bà ta đụng vào, loại cảm giác ghê tởm này lại trào dâng, Thư Dao muốn nôn khan, lại không thể nôn ra cái gì

Quá khó chấp nhận.

Đầu đau không ngừng, những mảnh nhỏ ký ức lúc trước không chịu khống chế mà cuồn cuộn dâng lên, điên cuồng đè ép, dường như muốn xâm chiếm toàn bộ đại não của cô, cảm giác đau đớn kịch liệt lôi kéo qua lại——

Ba năm trước.

Cũng là người phụ nữ này, cùng với Thư Thiển Thiển, nhốt cô ở giữa phòng ngủ của ba mẹ.

Người phụ nữ này không ngừng lấy kim châm sắc nhọn đâm xuyên da thịt cô, ép buộc cô phải gọi mẹ.

Hoặc là véo cánh tay cô hoặc là thịt trên đùi cô, véo da thịt thành một mảng xanh, một mảng tím.

Thư Dao chán ghét bà ta đụng vào, cuối cùng tốn rất nhiều thời gian mới có thể hoạt động chân, miễn cưỡng chạy thoát khỏi bàn tay bà ta.

Chút kháng cự này chưa khiến Tô Oản Diễm phản ứng kịch liệt, bà ta chỉ nhìn chằm chằm Thư Dao, ánh mắt âm u và lạnh lẽo: “Tốt nhất con nên nghe lời, mẹ chỉ có một đứa con gái là con như vậy, con phải ngoan một chút, có biết không?”

Thư Dao không muốn nói chuyện với bà ta.

Ngực phập phồng kịch liệt, Thư Dao chỉ cảm thấy dưỡng khí trong không khí loãng đi. Máu trên đùi vẫn đang chảy, vốn dĩ sức đề kháng của Thư Dao đã không tốt, hơn nữa chức năng đông máu cũng kém, lúc này chỉ cảm thấy toàn bộ chân đã hơi tê rần, lạnh căm căm, một luồng khí lạnh.

Tô Oản Diễm ngồi ở bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên đùi cô, hơi có chút thất thần.

Thật lâu sau, bà ta mới quỳ gối trước mặt Thư Dao, duỗi tay sờ sờ máu dưới chân, lẩm bẩm nói nhỏ: “Nhìn dòng máu này xem, giống y như đúc với mẹ năm đó.”

Thư Dao khó khăn thở phì phò, cô nhìn xung quanh thùng xe, cảm nhận được dưới người hơi hơi xóc nảy, cùng với âm thanh hỗn tạp khi gần khi xa ở bên ngoài.

Cô biết, khả năng cao là bây giờ bản thân mình đang ở trong thùng xe vận tải.

Đầu vẫn đau, giống như nứt ra vậy.

Cái trán chống lên đáy thùng xe, ở trong xóc nảy như vậy, đại não bởi vì không thể thừa nhận ký ức mãnh liệt nên đau đớn đến mức dường như giây tiếp theo sẽ lập tức vỡ nứt ra.

Thư Dao nhớ lại tất cả.

Cô đã sớm biết tới Lương Diễn.

__________________

Khi học tiểu học, cô nhìn thấy tin tức về Lương Diễn trên báo chí, tin tức ngày đó hết lời khen ngợi anh đấu trí đấu dũng với bọn bắt cóc. Tuy rằng khi đó Lương Diễn mới vừa lên cấp hai nhưng đã có thể khiến bọn bắt bóc nổi lên nội chiến, anh nhân cơ hội chạy thoát cũng làm một người trong số chúng bị thương.

Đối với một cô gái ngoan ngoãn như Thư Dao mà nói, Lương Diễn trên tin tức giống như là một vị thần.

Thư Dao cực kì cẩn thận cắt tấm ảnh của anh trên báo chí xuống, năn nỉ mẹ đóng khung.

Tổng cộng có hai bức ảnh, một bức kẹp trong nhật ký, mà một bức khác ở trong túi, cô có thể mang theo bất cứ lúc nào.

Ngày mẹ bị sát hại, Thư Dao còn nhỏ tuổi trốn dưới gầm giường, cầm chắc tấm ảnh của Lương Diễn trong tay, sợ đến run rẩy.

Trong lòng nhắc đi nhắc lại tên của Lương Diễn, hy vọng người anh trai này có thể phù hộ cho mình.

Quả thật có trời cao phù hộ.

Tô Oản Diễm không phát hiện cô trốn dưới gầm giường.

Khi Tô Oản Diễm cầm dao nhọn đi phòng khác tìm cô, Thư Dao chạy ra khỏi phòng.

Đi qua mẹ và ba.

Bọn họ đều nằm trong vũng máu.

Cô không dám nhìn, thậm chí cũng không dám khóc, chỉ có thể chạy ra bên ngoài.

Thư Dao vẫn luôn cất giấu ảnh của Lương Diễn, cho dù là dọn đến nhà bác cả, cô cũng lén kẹp ảnh của anh ở giữa trang sách.

Thư Dao không theo đuổi thần tượng.

So sánh với thế giới thật, cô đắm chìm trong thế giới ảo trên mạng. Cô thích nhóm nhân vật hoặc cường đại hoặc nhỏ yếu ở trong đó, bọn họ đều có mục tiêu của bản thân, vì điều này mà dũng cảm phấn đấu, trăm lần bẻ cũng không cong.

Mà Lương Diễn, là người duy nhất mà Thư Dao sùng bái và tôn kính trong thế giới thật.

Cô lén lút mua báo chí và tạp chí có nhắc đến anh, sưu tập tin tức và tư liệu có liên quan đến anh.

Kiểu tình cảm này không liên quan tới thích, chỉ có kính ngưỡng.

Thư Dao thờ phụng anh như là thần, nghiêm túc nỗ lực đi về phía anh.

Cô cũng chưa từng nghĩ rằng muốn tiếp xúc chân thật với Lương Diễn, cho dù vô tình nghe thấy bác cả nhắc tới địa chỉ hiện tại của Lương Diễn, Thư Thế Minh muốn mua một khu bất động sản ở bên kia, nhưng bị Quý Nam Thu quả quyết bác bỏ.

Quý Nam Thu cho rằng Lương Diễn chính là nhân vật mà nhà mình không thể trèo cao.

Thư Dao mới đầu cũng không muốn đi gặp Lương Diễn.

Ngôi sao chỉ có khi ở trên trời mới là ngôi sao, thần tượng cũng như vậy.

Đó là mục tiêu cũng như vị thần của mình, nếu duỗi tay là có thể chạm vào thì sao có thể tính là thần chứ?

Mãi cho đến khi thi đại học xong, ở trong chung cư của mẹ, cô bị Tô Oản Diễm tra tấn đến đau đớn muốn chết.

Chỉ có nhẩm tên Lương Diễn, mới có thể khiến Thư Dao giảm bớt đau đớn. Sau khi thành công trốn thoát khỏi Tô Oản Diễm, Thư Dao tinh thần hoảng loạn, cũng không dám trở về nhà bác cả.

—— Thư Thiển Thiển dẫn Tô Oản Diễm tới, mà Thư Thiển Thiển là con nuôi của bác cả; khi đó đầu óc cô đã không còn tỉnh táo, cứ cảm giác nhà bác cả cũng không an toàn.

Cô chỉ muốn đi gặp vị thần của mình.

Cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng được.

Nhưng sau khi thật sự gặp Lương Diễn, khát khao trong lòng Thư Dao dâng lên.

Cô muốn anh.

……

Cuối cùng quyết liệt với Lương Diễn, Thư Dao về đến nhà, sốt cao không giảm.

Cô mới quên hết tất cả mọi việc có liên quan tới Lương Diễn.

Những ký ức thống khổ kia, bao gồm vị thần của cô, đều bị khóa chặt ở chiếc hộp nhỏ trong đầu.

Mãi cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc có chìa khóa để mở nó ra -

Rất nhanh đã tìm được tung tích của Tô Oản Diễm. 

Sau khi chạy thoát khỏi hội trường, bà ta lên một chiếc xe tải chuyên dùng để vận chuyển thực phẩm, trốn ở trong thùng xe.

Thân phận của tài xế được điều tra ra, chính là một người chạy vận chuyển đường dài quanh năm, tạm thời không phát hiện ra điểm đặc thù gì.

Sau khi cảnh sát nhận được tin báo án, lập tức phái người tới, chặt chẽ cố định mục tiêu.

Bây giờ xe tải đang dừng ở trong một kho hàng, khi Lương Diễn đuổi tới, tài xế đang ngủ gật, ngồi ngủ gật gà gật gù ở trên ghế, hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cửa thùng xe mở rộng ra, bên trong kho hàng một mảnh yên tĩnh, tối tăm không ánh sáng, lại không có động tĩnh gì khác.

Lương Diễn nhặt được chiếc váy bị Tô Oản Diễm vứt bỏ.

Đó là váy của Thư Dao.

Khóa kéo bị kéo ra một cách thô bạo, bên trên tất cả đều là vết bẩn do rượu vang đỏ để lại.

Lại đi về phía trước.

Là nội y của Thư Dao.

Qu@n lót.

Còn có vết máu dính trên qu@n lót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play