*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không đợi Thư Dao trả lời, Đặng Giới đã khó tin bùng nổ: “Cái gì?”

Cuối cùng Lương Diễn cũng nghiêng người không cười nhìn anh ta.

Đặng Giới vẫn bị mắc kẹt trong hành động đột nhiên đoạt người của Lương Diễn, khiếp sợ đặt câu hỏi: “Sao anh có thể ở chung với Dao Dao chứ? Này ---”

“Cô ấy không ở chung với tôi, chẳng lẽ phải ở chung với cậu sao?” Lương Diễn hỏi, “Cậu có thân phận gì?”

Đặng Giới không có lý cũng không có lẽ, lúng ta lúng túng: "... Dù sao đã từng có hôn ước mà.”

Mặc dù nó đã thất bại.

- - tệ hơn một chút.

Lương Diễn cười lạnh một tiếng: “Cậu thật có triển vọng, ngay cả chiêu này cũng đã mang ra.”

Đặng Giới biết Lương Diễn cực kỳ chướng mắt dáng vẻ này của mình, má đột nhiên đỏ bừng: “Anh cả.”

Kiêu ngạo cũng giảm đi một nửa.

Nếu Lương Diễn nói toạc ra ở trước mặt Thư Dao, vậy anh ta thật sự không còn mặt mũi để gặp người khác rồi.

Đặng Giới đoán, quan hệ giữa anh cả và Thư Minh Quân không tệ, bây giờ lại có dự án chung, phần lớn là vì điều này, mới không trơ mắt nhìn anh ta “ức hiếp” Thư Dao, do đó tiến hành ngăn cản và can thiệp.

Nhưng loại chuyện tình cảm này, con người muốn can thiệp cũng không can thiệp được.

Thư Dao không muốn ở chung với anh ta, chẳng lẽ sẽ chấp nhận ở chung với Lương Diễn sao?

Dù sao Thư Dao và Lương Diễn cũng không thân thiết chút nào.

Nghĩ đến điều này, Đặng Giới nói: “Chuyện thế này, chúng ta nên hỏi ý kiến con gái trước --”

“Tôi đồng ý!”Thư Dao buột miệng nói, ánh mắt cô lấp lánh nhìn về phía Lương Diễn, kiên định không đổi nói, “Không uất ức, là vinh hạnh của em.”

Đặng Giới: "..."

Chết tiệt.

Cho nên lần này anh ta cực khổ, tốn tiền tốn sức chuẩn bị như vậy, kết quả cuối cùng anh ta lại không may mắn gì cả.

Trong lòng Đặng Giới bực tức, nhưng Lương Diễn hoàn toàn coi như không thấy sự tức giận của anh ta, không thể tự nhiên hơn mà cúi người, nhận lấy chiếc túi nhỏ từ tay Thư Dao, thuận tay cầm chiếc vali nhỏ của cô, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Đặng Giới càng tức điên hơn.

Câu này rõ ràng nên do anh ta nói!

Anh ta ôm một bụng tức giận, trơ mắt nhìn Lương Diễn và Thư Dao đi đến lấy thẻ phòng, kéo hành lý vào thang máy.

Mơ hồ nhìn thấy Lương Diễn và Thư Dao đang nói chuyện với nhau.

Đặng Giới tức giận đập xuống bàn gỗ, chiếc cốc sứ trên bàn cũng bị lung lay, dọa cô gái ngồi quầy lễ tân lấy tay chặn lại, phòng ngừa nó bị vỡ.

Nhân viên lễ tân nhìn Đặng Giới bằng vẻ mặt hoảng sợ, cân nhắc có nên gọi nhân viên an ninh đến một chuyến, đưa vị khách cáu kỉnh này ra ngoài không.

Đặng Giới nhìn về phía luật sư Mạnh.

Sắc mặt luật sư Mạnh tự nhiên, bắt đầu trò chuyện với trợ lý của Lương Diễn.

Hiển nhiên hai người quen biết đã lâu, Đặng Giới nghe không rõ, càng nghĩ càng tức giận, nhưng không có chỗ nào để trút.

Lúc trước buông thả không giới hạn, trên cơ bản đều dễ như trở bàn tay, chưa nếm qua loại khổ cực như vậy. Hiện tại anh ta muốn theo đuổi một cô gái, bắt đầu học tiết chế. Chỉ là một khi đã ăn thịt, thì đâu dễ bỏ như vậy.

Đặng Giới mang một bụng tức giận không có chỗ xả rời đi.

Mà trong phòng, Lương Diễn đặt chiếc vali nhỏ của Thư Dao ở cửa phòng ngủ chính, nhưng không có ý định đi vào: “Nếu cần gì thì gọi anh.”

Anh mới đi được vài bước, Thư Dao đã nhịn không được kêu: "Lương Diễn."

Không gọi là Lương tiên sinh nữa rồi.

Lương diễn dừng bước lại, xoay người: "Làm sao vậy?"

“Bữa tiệc trung thu của trường,” Thư Dao nhìn vào mắt anh, chân thành giải thích, “Em xin lỗi, em không cố ý nói dối anh, thật ra ngay từ đầu em cũng không định đi. Anh cũng biết tình huống lúc trước, Triệu Thăng Bỉnh lấy thành tích của em uy hiếp, em mới đi mời anh."

"Anh biết."

Biện pháp cách âm của khách sạn cực kỳ tuyệt vời, một chút tạp âm cũng không nghe thấy. Rèm cửa ngoài ban công được đóng chặt, cách ly hoàn toàn tiếng ồn ào bên ngoài, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người cách nhau chưa đầy hai bước.

Thư Dao thật cẩn thận hỏi: "Vậy hình như hôm nay anh không vui lắm - - "

Cuối cùng Lương Diễn cũng hiểu được tại sao vừa rồi cô lại lộ ra bộ dạng như vậy, anh cũng không giấu giếm chuyện này: “Có một chút, nhưng là vì chuyện khác, không phải với em, thật xin lỗi.”

Thư Dao ngớ ra.

Những ngón chân giấu trong giày lén lút giãn ra.

“Đừng ký hợp đồng với công ty văn hóa Cảnh Ngộ,” Lương Diễn mở miệng, "Đặng Giới phong lưu thành tánh, em cách nó càng xa càng tốt."

Thư Dao vô cùng đồng ý, liều mạng gật đầu.

Cô ngại ngùng nói cho Lương Diễn biết, ban đầu cô chọn công ty văn hóa Cảnh Ngộ, còn do nguyên nhân là Diễn Mộ có một số lượng cổ phần nhất định.

Thư Dao muốn đến gần Lương Diễn hơn một chút.

Lén lút cũng được.

“Đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe,” Lương Diễn dặn dò: “Đừng lo lắng chuyện ký hợp đồng, anh sẽ giúp em liên lạc.”

Thư Dao bị lời nói của anh làm cho giật mình, liên tục xua tay: “Sao có thể làm phiền anh như vậy chứ.”

Bình thường Lương Diễn làm việc đã mệt muốn chết rồi, cô không muốn anh phân tâm vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

“Không phiền,” Lương Diễn mỉm cười, nốt ruồi lệ dưới mắt phải cũng dịu dàng hơn rất nhiều, “Không cần khách sáo với anh như vậy, ngoan, ngủ đi.”

Lúc anh nói chữ “Ngoan” kia, giọng nói trầm xuống, giọng nói dịu dàng mà dung túng.

Thư Dao cảm thấy lỗ tai mình muốn mang thai rồi.

Thư Dao xê dịch chân: "Vậy, chúc ngủ ngon, anh trai."

Sau khi nói xong hai chữ này, cô không dám nhìn mặt Lương Diễn, giống như một con mèo nhỏ bị sư tử dọa sợ, xoay người bỏ chạy.

Lương Diễn đứng ở chỗ cũ, nhìn Thư Dao xông vào phòng ngủ, đóng mạnh cánh cửa.

Phản ứng giống hệt như lần trước hôn trộm anh bị anh bắt gặp.

Lương Diễn không mang theo nhiều đồ, vừa cất máy tính đi, điện thoại đã vang lên.

Anh liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, mới vừa nghe máy, trước khi anh có nói, giọng nói tức giận của Thư Minh Quân đã truyền đến, “Lương Diễn! Sao anh vẫn đi tìm em gái tôi!"

Lương Diễn lời ít mà ý nhiều: "Đêm nay Đặng Giới cũng ở đây.”

Sáu chữ, lập tức dập tắt sự kiêu ngạo của Thư Minh Quân.

Lương Diễn yêu cầu Thư Minh Quân từ bỏ kế hoạch của mình với Đặng Giới, anh kêu người đưa cho Thư Minh Quân một phần tài liệu.

Đó là lý lịch của những người bạn gái trước của Đặng Giới, thậm chí cả những lần ân ái cũng có, trong đó có chi tiết về thời điểm gặp Đặng Giới và khi bị Đặng Giới tha lên giường.

Một xấp dày.

Những mặt tối mà Thư Minh Quân không thể phát hiện ra, Lương Diễn trực tiếp vạch trần, bắt cô xem.

Thư minh quân lặng im vài giây, mới tức giận mở miệng: “Anh so với Đặng Giới cũng chẳng tốt hơn chút nào. Đừng quên, Dao Dao vừa mới trưởng thành, anh đã nhẫn tâm xuống tay. Khi đó đầu óc con bé không tỉnh táo, tuổi tác cũng nhỏ, tuổi anh không nhỏ, tôi không tin là anh không biết hậu quả.”

Lương Diễn hờ hững nói: “Hậu quả gì? Dao Dao đồng ý lời cầu hôn của tôi, ngày cưới của chúng tôi vốn được định vào năm sau.”

“Đó là vì Dao Dao vừa mới biết chuyện của mẹ, chịu không nổi k1ch thích, đầu óc không tỉnh táo!” Thư Minh Quân nghẹn ngào, “Bây giờ trên cơ bản con bé giống người bình thường, cầu xin cậu đừng có quấy rầy con bé nữa được không?!”

“Cô cho rằng Dao Dao hiện tại cực kỳ bình thường à? Cô định nghĩa thế nào là bình thường?” Lương Diễn giận quá hóa cười, hỏi, “Ép bản thân giao tiếp, dù có sợ cũng không thể nói với cô, cố gắng sống một cuộc sống mà cô ấy không thích, có phải là bình thường trong mắt cô không?"

Hô hấp của Thư Minh Quân bị trì trệ.

“Cô không biết Dao Dao muốn cái gì," Lương Diễn vô cùng bình tĩnh, “Đừng đem giá trị quan của mình áp đặt lên người cô ấy.”

Thư Minh Quân nói: “Anh cũng từng gặp qua dáng vẻ khi đó của Dao Dao, tôi nhìn con bé từ nhỏ tới lớn, anh muốn tôi làm sao chấp nhận được em gái mình biến thành như vậy?”

“Một vừa hai phải thôi, Thư Minh Quân, đừng có làm chuyện gì ngu ngốc nữa,” Lương Diễn đùa bỡn cành hoa lan dài, “Dao Dao cực kỳ kính trọng người chị gái là cô, tôi không hy vọng cô ấy phải đau lòng.”

Giọng Thư Minh Quân khô khốc, rệu rã: “Vậy anh đừng cho con bé biết những chuyện này, nó mà biết, nhất định sẽ lại sụp đổ --”

Lương Diễn cắt ngang Thư Minh Quân: “Tôi biết.”

Thư Minh Quân yên lặng cúp điện thoại.

Lương Diễn đặt điện thoại di động lên bàn, nhắm mắt lại.

Trong lúc ngẩn ngơ, lại nghĩ tới lúc trước, anh đào nhỏ sẽ lén chạy tới, mềm nhẹ đặt lên trán anh một nụ hôn, hôn nhẹ mặt anh, gọi anh là anh trai.

Lúc cô vừa mới đến chỗ anh, Thư Dao vô cùng dính anh, thích khóc, nhát gan, không muốn gặp ai.

Nếu không phải Lương Diễn là người theo chủ nghĩa duy vật, anh cũng phải tự nghi ngờ rằng có phải mình nhặt được một tiểu yêu quái về nhà không.

Sau khi ở chung một tuần, anh mới phát hiện, không phải nhặt được tiểu yêu quái, mà là tiểu yêu tinh có vị anh đào vừa ngọt ngào vừa ngon miệng.

Tiểu Anh Đào thích anh đến mức thái quá, mê mẩn những nụ hôn và động chạm của anh.

Buổi tối cũng không thể tách nhau, nhất định phải được anh ôm, nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ dành mới chịu đi ngủ.

Thỉnh thoảng, ban đêm gặp ác mộng, cô khóc rối tinh rối mù, cũng là Lương Diễn ôm cô, kiên nhẫn dỗ dành.

Anh chăm sóc chu đáo cho Tiểu Anh Đào ba tháng.

Cô quên anh không sót chút nào.

Thư Dao lặng lẽ meomeo trốn trong chăn, đỏ mặt gởi tin nhắn cho Ngải Lam.

Thư Dao: [Lam Lam, tớ gặp được chuyện lớn]

Thư Dao: [Tình hình cụ thể quá phức tạp, tạm thời không tiện giải thích]

Thư Dao: [Nói ngắn gọn, vì bây giờ khách sạn đã hết phòng, tớ và Lương Diễn cùng ở chung một phòng]

Cuối cùng còn gởi một gói biểu tượng cảm xúc mèo con xấu hổ che mặt và cái đuôi lắc lư.

Ngải Lam hiểu lầm ý cô, kích động không thôi: [Phòng tiêu chuẩn tốt nha, chị em, phòng tiêu chuẩn có hai giường, nếu chơi ướt có thể đổi cái khác]

Thư Dao nghĩ nửa ngày, mới hiểu được từ chơi ướt trong miệng Ngải Lam có nghĩa gì.

Sau đó yên lặng gởi cho Ngải Lam một gói biểu tượng cảm xúc bột tẩy vết bẩn.



Thư Dao: [Tớ ở trong một căn hộ tiêu chuẩn có hai phòng ngủ]

Thư Dao: [Tớ với anh ấy ở hai phòng khác nhau]

Ngải Lam: [Sao tớ có cảm thấy mỗi từ cậu nhắn đều để lộ sự mất mát]

Thư Dao: [Không có]

Ngải Lam: [Ôi chao, đừng có xấu hổ như vậy chứ]

Ngải Lam: [Lại đây nào, để chị gái dạy cho cho em]

Ngải Lam: [Nếu cậu có bất kỳ suy nghĩ kỳ lạ nào với anh ta, hãy tìm một lý do làm dơ giường mình đi]

Thư Dao không hiểu Ngải Lam muốn chỉ gì, gởi lại vào dấu chấm hỏi, tỏ vẻ bây giờ mình cực kỳ hoang mang.

Ngải Lam: [Sau đó tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc váy ngủ khêu gợi nhất của cậu]

Ngải Lam: [Dịu dàng gõ cửa phòng Lương Diễn, nói giường cậu không cẩn thận bị dơ rồi, không thể ngủ, hi vọng anh ấy có thể tạm thời thu nhận, giúp đỡ cậu]

Ngải Lam: [Hahaha chẳng qua tớ chỉ là gợi ý thế thôi, tự cậu nghĩ rồi hãy làm]

Thư Dao: [Mỗi ngày đều có một kỹ xảo lái xe nhỏ]

Thư Dao: [Cậu thật sự là một tiểu yêu tinh dễ thương]

Dựa vào lời đề nghị của Ngải Lam, không khoa trương chút nào khi nói, Thư Dao cảm thấy mình có thể ba năm hai đứa, năm năm ba đứa.

Nhưng tạm thời Thư Dao vẫn chưa chuẩn bị kế hoạch 80 dặm/giờ. (~125km/h)

Vừa mới nghỉ nhắn tin với Ngải Lam, để điện thoại di động xuống, Thư Dao vẫn chưa kịp lau ngực, đã nghe thấy có người gõ cửa phòng.

Không nhanh không chậm ba tiếng.

Lúc này, Lương Diễn tới làm cái gì?

Tóc Thư Dao còn chưa khô, ướt sũng xõa trên vai, vừa mới chuẩn bị mở cửa, lại chợt nghĩ đến lời dặn dò của Ngải Lam, nắm bắt thời gian lấy váy hai dây, thay bộ váy ngủ mèo con, thuận tiện xịt chút nước hoa lên người.

Làm một mạch lưu loát.

Trong không khí, lập tức tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

Thư Dao căng thẳng lo lắng mở cửa phòng.

Lương Diễn mặc quần áo chỉnh tề đứng bên ngoài.

dáng người đàn ông cao lớn, áo sơ mi đen dưới ánh đèn tĩnh mịch như mực, cúc cái được cài cẩn thận, tỉ mỉ.

Nét mặt Lương Diễn bình tĩnh nói với Thư Dao: “Vừa rồi anh uống trà trên giường, không cẩn thận làm đổ nước xuống giường rồi.”

Thư Dao: "..."

Chu choa lý do của Lương Diễn nghe sao quen quá?

“Bây giờ khăn trải giường đều bị ướt đẫm, không có cách nào nghỉ ngơi,” Lương Diễn hạ tầm mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói, “Có thể thu nhận anh một đêm không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play