Xuyên Thành Người Chồng Nhỏ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 6: Tôi Là Chồng Của Anh!


2 tháng

trướctiếp

Trước khi vào cậu có bấm chuông cửa vài lần nhưng đợi một lúc vẫn không có động tĩnh gì, thế nên cậu đã lôi điện thoại ra coi mật khẩu mà ông cụ Lục đã gửi cho nguyên chủ từ trước.

Bước vào trong thì cậu chỉ thấy một màu xám xịt vì trong nhà không mở đèn.

Trái với bầu khí yên bình bên ngoài thì bên trong đây có vẻ âm u và lạnh lẽo hơn bên ngoài rất nhiều.

Sao mà trông cậu giống như đang đi thám hiểm mấy căn biệt thự bỏ hoang vậy nhỉ…

Chu Hòa Thanh hơi lớn giọng cất tiếng gọi: “Cho hỏi nhà có ai không ạ?”

“…”

Không có ai hết à.

Đợi một lúc mà vẫn không thấy ai đáp lại nên Chu Hòa Thanh quyết định đi vào sâu hơn bên trong để tìm xem thử Lục Khải Phong có ở đây không.

Ngay lúc này đèn trong nhà bất ngờ thắp lên, ngôi nhà cuối cùng cũng đã có lấy một tý ánh sáng.

Bất ngờ có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Cậu là ai? Ai cho phép cậu tự tiện vào nhà người khác vậy hả?” Lục Khải phong lạnh lùng lên tiếng.

Lúc trước ông cụ Lục có nói với Lục Khải Phong là trong khoảng thời gian này người chồng nhỏ của anh sẽ chuyển đến đây ở.

Lúc ấy hắn dường như chả có tâm trạng gì để quan tâm đến những lời ông nói cả dù sao cũng chỉ là kết hôn thương mại thôi thì dù là ai đi nữa đối với hắn không quan trọng.

Đây chắc hẳn là người chồng nhỏ mà ông đã từng nhắc đến với hắn rồi.

Lục Khải Phong liếc nhìn sơ lượt nhìn từ trên xuống dưới của Chu Hòa Thanh.

Hắn cảm thấy chàng trai trước mặt này nhìn chung thì cũng có đôi chút nét thanh tú đó chứ, chiếc mũi cao kết hợp với đôi mắt to tròn có phần long lanh, cộng thêm đó là làn da trắng không tỳ vết.

Nhìn thì cũng có chút tư sắc nhưng đối với hắn thì nhan sắc của chàng trai trước mặt này chỉ ở mức tầm thường thôi.

Dù sao thì Lục Khải Phong cũng từng ở đỉnh cao nhân sinh nên người đẹp mà hắn nhìn thấy thì nhiều vô số kể.

Thình thịch, thình thịch

Tim của Chu Hòa Thanh không khỏi đập nhanh một nhịp.

Trước mắt của cậu giờ đây thực sự là Lục Khải Phong bằng xương bằng thịt.

Cuối cùng thì cậu cũng được tận mắt nhìn thấy nhân vật mà mình yêu thích rồi, trong lòng không khỏi có chút phấn khích khó tả. Lục Khải Phong ngoài đời còn đẹp hơn những gì được miêu tả trong sách nữa.

Cánh mũi cao thẳng tấp thêm vào đó là đôi môi mỏng kết hợp với đó gương mặt cực kỳ giống mấy vị nam chính trong tiểu thuyết mà hắn hay coi à không, phải là đẹp hơn trong tiểu thuyết mới đúng.

Chu Hòa Thanh không khỏi nuốt nước miếng trước vẻ đẹp này, sau đó cậu ngước mắt lên bất ngờ chạm mắt với Lục Khải Phong.

Trong đôi mắt ấy cậu thấy nó chứa đầy khí tức lạnh lẽo người sống chớ gần của hắn, khiến cho tâm trạng của cậu bình tĩnh lại không ít không dám tiếp tục làm những việc vô bổ.

Tuy nhìn vào đôi mắt ấy cậu cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn cố gắng dõng dạc trả lời câu hỏi lúc nãy Lục Khải Phong đã hỏi cậu: “Xin lỗi vì đã tự ý vào nhà ạ, x…xin tự giới thiệu tôi là... là người chồng đã được ông anh chọn để tới chăm sóc cho anh ạ!"

Khi nói ra những lời này Chu Hòa Thành không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng không ngờ câu này nói ra lại khiến cậu cảm thấy ngại ngùng tới như vậy.

Lục Khải Phong không khỏi lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không cần chồng nhỏ chồng lớn gì hết cậu mau cút đi đi.”

Nghe thấy những lời đó Chu Hòa Thanh luống cuống nói nhanh hơn: “Không được đâu tôi và anh đã kết hôn với nhau theo mong muốn của ông anh rồi nên tôi không thể đi được đâu, tôi còn phải chăm sóc cho anh nữa chứ”.

Lục khải Phong hừ lạnh một tiếng, thì ra là thích đóng vai người chồng nhỏ biết nghe lời à.

“Tôi biết cậu muốn gì, nói đi bao nhiêu tiền thì cậu mới chịu khuất khỏi mắt tôi đây, hửm?”

Lời nói không nhanh không chậm nhưng âm thanh trầm thấp ở cuối câu vẫn khiến con người ta không khỏi cảm thấy áp lực.

Nghe tới đây Chu Hòa Thanh nuốt ực một cái, bây giờ cậu không biết phải làm sao mới tốt đây?

Hệ thống nãy giờ ở bên cạnh ăn dưa hóng chuyện, nó đợi chờ một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy ký chủ của nó lên tiếng nó liền thắc mắc mà hỏi: “Người ta hỏi cậu kìa ký chủ sao cậu im ru vậy?”

“Thống thống à giờ ta phải làm sao đây, nên nói gì để có thể được ở lại đây bây giờ?”. Chu Hòa Thanh bất lực lên tiếng.

“Ta cũng không biết nữa đó giờ những ký chủ cũ của ta toàn thất bại trong mấy nhiệm vụ này không nên ta cũng chả có nhiều kinh nghiệm gì mấy”. Hệ thống hơi ngại ngùng gãi đầu.

“Thật luôn đó à!” Chu Hòa Thanh bất ngờ trước câu trả lời của hệ thống.

Thôi được rồi nếu đã vậy cậu chỉ còn nước tự lực cánh sinh mà thôi.

Lục Khải phong nhìn thấy Chu Hòa Thanh đột nhiên nắm chặt hai tay lại, đôi mắt sắc bén ngước lên nhìn hắn trông như thể cậu ta đã hạ quyết tâm chuẩn bị làm một việc gì đó rất quan trọng.

Thấy Chu Hòa Thanh dần dần tiến lại gần phía của mình, hắn không khỏi giật mình một cái.

Đây là muốn dùng vũ lực với hắn đấy à?

Chu Hòa Thanh khẽ lầm bầm một tiếng cắt đứt đoạn suy nghĩ của Lục Khải Phong.

Lục Khải Phong ngước mắt lên nhìn chàng trai trước mặt mình thì trông thấy gương mặt của cậu ta bây giờ đã đỏ lên như một quả cà chua.

Đỏ lên lúc nào vậy nhỉ?

Chu Hòa Thanh lúc này không khỏi cảm thấy ngại ngùng giọng nói hơi rụt rè lên tiếng: “Thật... thật ra thì tôi...tôi đã thầm thích anh từ rất lâu rồi! chính vì như thế nên tôi càng không thể rời đi được dù anh có đưa tôi bao nhiêu thì cũng như vậy thôi tôi sẽ không đổi ý đâu.”

Hệ thống bất ngờ wow lên một tiếng không hổ là ký chủ của nó nhìn thì có vẻ hơi ngây ngô ngốc ngốc vậy mà cũng bạo thật đấy.

Cảm thán xong nó tiếp tục cắn miếng dưa hấu đang ăn dở, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lục Khải Phong trông đợi hắn ta trả lời.

Lục Khải Phong: “...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp