Nghịch Lưu ( Ngược Dòng )

Chương 5


10 tháng


Edit: Ngư - Beta: Sở ( Ngư Tửu Quán )
 

Giang Bùi Di còn chưa nói hết câu đầu tiên thì Lâm Phỉ Thạch đã không nghe thấy anh ta đang nói gì — chiếc điện thoại kéo dài hơi tàn chạy được nửa phút vẫn không may chết máy do bị nước vào.

Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, đau đớn từ vết thương trên lưng kéo đến muộn màng. Cậu không nhịn được mà cười nhạo chính mình.

Trên thực tế, Giang Bùi Di vốn là một người rất ít khi phạm sai lầm, cậu đã quen với việc tính trăm phương ngàn kế, cân nhắc và cẩn thận từng bước. Cộng với khả năng thích ứng tình huống cực kỳ nhanh nhẹn của mình khiến tỷ lệ sai lầm của cậu thấp đến một mức nhất định. Nhưng ngay cả khi cậu dự đoán mọi việc như thần, cậu cũng sẽ không bao giờ ngờ được thôn Tháp Bộ mang hình dạng của một thôn dân bình thường này lại che giấu bí mật và âm mưu lớn như vậy. Chỉ có thể nói là vô ý lật thuyền trong mương.

Giang Bùi Di trước đây chưa bao giờ kí thác sự sống của mình lên người khác. Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng rằng tên Lâm Phỉ Thạch trông có vẻ không đáng tin cậy kia có thể đáng tin cậy một lần.

Gió đêm thổi qua bên tai, mí mắt cậu càng ngày càng nặng. Nhiệt độ toàn thân nhanh chóng lạnh đi, hai mắt dần dần tối sầm lại.

....

Ánh đèn của hơn 20 xe cảnh sát sáng ngời xé toang góc tối, cắt ra một đoạn đường trong đêm. Gần trăm cảnh sát từ bốn phương tám hướng bao vây thôn Tháp Bộ chặt như nêm cối*.

(*) đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.

Trong khi những người của các đội khác đã đối đầu với các băng nhóm tội phạm thì Lâm Phỉ Thạch dẫn đầu một đội tìm kiếm tung tích của Giang Bùi Di trong khu rừng gần sông. Điện thoại của Giang Bùi Di vẫn luôn ở trạng thái tắt máy từ sau lần liên lạc kia, nên hiện giờ Lâm Phỉ Thạch không biết cậu rốt cuộc thế nào.

Lúc này đã mười hai giờ đêm, lẽ ra phải là đêm khuya đưa năm ngón tay ra cũng không thấy nhưng trái lại hiện giờ ánh đèn pin cực mạnh trong tay của các đội cảnh sát hình sự đã soi sáng cả khu rừng, sáng như ban ngày.

Trên đường đi tới đây, Lâm Phỉ Thạch giải thích một lượt mọi chuyện từ đầu tới cuối. Các đồng nghiệp trong phân cục thành phố biết tính mạng của đội phó bọn họ chưa từng gặp đang treo lơ lửng nên không khỏi lo lắng.

"Đội phó Giang!"

"Đội phó Giang!"

"Giang Bùi Di! Tôi đến đón anh đây!"

Mười mấy cảnh sát hình sự lục soát trong lùm cây ven sông, Lâm Phỉ Thạch đi dọc theo con đường một hồi, đột nhiên mũi giật giật hai cái, hắn nói: "Các anh có ngửi được mùi gì không?"

Kỳ Liên không biết vì sao hắn lại nói vậy nên "A!" một tiếng.
 

Lâm Phỉ Thạch không giải thích, cầm đèn pin đi vòng quanh vị trí ban đầu trong phạm vi bốn năm mét hai lần, sau đó đi về phía đông: "Mùi máu tươi ở nơi này hình như nặng hơn."

Sau khi bị hắn nhắc nhở, nhóm cảnh sát hình sự không hẹn mà cùng nhau hít hít mũi. Quả thật phát hiện có một mùi máu ẩm ướt mơ hồ phảng phất trong không khí.

"Đội phó Giang! Anh có nghe thấy chúng tôi không!"

"Giang Bùi Di!"

Một nam cảnh sát vô ý chiếu đèn pin, ánh sáng quét qua một thân cây to trơ trụi, vô tình nhìn thấy một đôi giày thể thao cổ cao màu đen.

Cảnh sát hình sự giật mình cả kinh, vội vàng vặn đèn, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, lớn tiếng hô: "Lâm đội trưởng! Đội phó Giang ở chỗ này!"

Cả người Giang Bùi Di cuộn tròn trong một hốc cây nhỏ kín gió, hàng mi đen ẩm ướt đan vào nhau che đi đôi mắt đang nhắm chặt của cậu, cùng với lồng ngực đang phập phồng yếu ớt chứng tỏ người đã bất tỉnh không còn ý thức.

Ẩn mình ở một nơi có thể miễn cưỡng giữ ấm và tránh gió là hành vi Giang Bùi Di tự cứu chính mình trước khi cậu rơi vào hôn mê.

Lâm Phỉ Thạch nói: "Mau lái xe tới đây, khoan hãy chạm vào anh ấy, đưa áo bông cho tôi trước."

Lúc Lâm Phỉ Thạch nói chuyện cũng không giương mắt lên. Giờ phút này đôi mắt vốn luôn tươi cười cụp xuống, vẽ ra hàng mi thanh mảnh. Đường viền mí mắt cong cong nhưng lại có chút sắc bén khó tả.

Cảnh sát hình sự bên cạnh không hiểu có chút sợ hãi nhìn Lâm Phỉ Thạch, đưa chiếc áo ấm đã chuẩn bị từ lâu cho hắn.


Lâm Phỉ Thạch giũ rộng chiếc áo bông rồi trải trên mặt đất. Dùng mu bàn tay bảo vệ gáy Giang Bùi Di, kéo cậu ra khỏi hốc cây thật cẩn thận .

Hai mắt Giang Bùi Di nhắm chặt, vô thức dựa vào lòng ngực Lâm Phỉ Thạch. Khuôn mặt cậu tái nhợt không chút máu, đôi môi run rẩy nhưng da thịt khắp người nóng ran, nhiệt độ cơ thể cao đến mức dọa người.

Lâm Phỉ Thạch cau mày, quỳ một gối trên mặt đất. Dùng chiếc áo khoác bông bọc Giang Bùi Di kín mít, đầu tóc ướt nhẹp cũng được mũ che lại. Chỉ chừa một chút khe hở vừa đủ để cậu có thể hô hấp.

Các băng đảng tội phạm ở phía xa vẫn ngoan cố chống cự, tiếng súng nương theo gió đêm vang lên hết lần này tới lần khác. Kỳ Liên thấy đã tìm được người, không khỏi thở ra một hơi, nói: "Lâm đội trưởng, chúng ta có đi qua kia chi viện một chút không?"

"Không cần xen vào bọn họ, những người trong đội phòng chống ma tuý đang ở bên đó." Mắt Lâm Phỉ Thạch cũng không nâng, nói: "Anh mang hai người đến phân cục Hướng Dương một chuyến. Phong tỏa tòa ký túc xá bên kia trước, đồng thời để tất cả cảnh sát của bọn họ túc trực tại chỗ đợi mệnh lệnh. Trừ khi nhận được thông báo, còn lại không ai được phép rời đi."

Có lẽ cục thành phố thực sự không biết thôn Tháp Bộ nuôi một nhóm ký sinh trùng khổng lồ như vậy, nhưng phân cục Hướng Dương tuyệt đối trốn không thoát.

Kỳ Liên nghe xong có chút do dự, hỏi: "Lỡ như...bọn họ không nghe chỉ thị thì sao?"

Lâm Phỉ Thạch ôm Giang Bùi Di được bọc trong áo bông lên, lông mi rũ xuống theo một đường cong. Từng từ rõ ràng mà ra lệnh: "Cứ nói nhóm buôn ma túy này đã khai ra cảnh sát tiếp tay cho chúng. Vào lúc này ai rời đi là có tật giật mình, không đánh mà khai. Trực tiếp bắt ngay tại chỗ."

Kỳ Liên ngẩn ra nửa giây. Sau đó gật đầu, dẫn theo mấy người nhận lệnh rời đi.

Lâm Phỉ Thạch mới vào cục thành phố cách đây hơn một tuần. Kỳ Liên luôn cảm thấy tác phong làm việc của vị đội trưởng mới này hơi giống với đội trưởng bị cách chức lúc trước của bọn họ. Là kiểu người không lo làm chính sự, cả ngày ở trong cục ăn no chờ chết. Hễ đụng tới vấn đề thì sẽ là 'Các cậu tự xử lí tình hình đi', hoàn toàn trông cậy vào người khác làm việc hộ mình.

Nhưng đến tận hôm nay, vào chính lúc này. Kỳ Liên mới nhận ra rằng, vị Lâm đội trưởng này không phải là một con nai trắng hiền lành và vô hại trong rừng. Vào lúc không thể không ra khỏi vỏ, thanh kiếm sắc bén trong tay hắn mới lộ ra một góc mũi nhọn sắc bén.

Kỳ Liên nhớ tới mình đã từng 'Lời nói hùng hồn' trước mặt hắn. Đột nhiên cảm thấy buồn bực, cảm giác như tự đào mộ chôn mình.

Lâm Phỉ Thạch ngồi ở rìa hàng ghế sau của xe cảnh sát. Giang Bùi Di nằm nghiêng trên ghế xe, nửa người trên được bọc trong một chiếc áo khoác dày và ấm. Thân hình vốn gầy gò nay lại cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ. Lúc này Giang Bùi Di toát lên cảm giác vô cùng yếu đuối mỏng manh.


Lâm Phỉ Thạch duỗi tay dùng khăn lông khô ráo băng vết thương trên eo cậu. Sau đó đem đầu cậu đặt ở trên đùi, dùng nắp chai đút cho cậu một ít nước.

Nơi này quá xa xôi, đường sá đi lại khó khăn. Gọi xe cứu thương cũng không được.

Lâm Phỉ Thạch gọi điện thoại báo cáo tình hình với lãnh đạo phía trên, đặt lòng bàn tay lạnh lẽo của mình lên trán Giang Bùi Di để trao đổi nhiệt độ cùng cậu.

Cảnh sát hình sự đang lái xe phía trước liếc nhìn vào kính chiếu hậu — khóe miệng của Lâm Phỉ Thạch dường như nhếch lên một cách tự nhiên. Không cần kiểm soát nét mặt của mình cũng mang theo nụ cười có ba phần nhu tình trìu mến và mềm mại. Thanh niên đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ, Lâm đội trưởng thản nhiên tự tại ngày thường so với Lâm đội trưởng chợt thấy vừa nãy giống như không có gì khác nhau.

Nhưng viên cảnh sát hình sự vẫn cảm thấy có chút không giống. Lâm Phỉ Thạch dường như đã dựng lên một bức tường vô hình mà cứng rắn trước người, đem bản thân và người nằm bên cạnh kia bảo hộ trong một tấm bình phong vững chắc.

Con đường gập ghềnh xóc nảy, nửa giờ lái xe trôi qua có vẻ dài vô cùng. Khi bọn họ đến bệnh viện, lòng bàn tay viên cảnh sát hình sự lái xe đổ một tầng mồ hôi. Thanh niên cùng Lâm Phỉ Thạch nhanh chóng xuống xe và đưa Giang Bùi Di đến phòng giải phẫu.

Phạm vi của vụ án bất ngờ này vẫn còn rất lớn, một lời khó mà đánh giá được hết. Tiếp theo có rất nhiều công việc rắc rối khiến người ta sứt đầu mẻ trán đang chờ được sắp xếp theo dõi.

Lâm Phỉ Thạch không thể chờ ở bệnh viện đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc. Khi Giang Bùi Di bắt đầu ca phẫu thuật, hắn liền trở về cục thành phố. Chỉ để lại hai viên cảnh sát trông chừng, có việc gì thì báo cáo cho hắn.

Lúc này, các đồng chí trực tiếp giao tranh đã chiến thắng trở về. Nghe nói đã bắt được hơn 30 con chó rơi xuống nước* và mấy chục hộ dân đang chờ xử lý. Phòng thẩm vấn cục thành phố nhất thời chật kín người, không khí ở đây không tốt lắm.

(*) kẻ xấu/tội phạm sa cơ thất thế

Lâm Phỉ Thạch luôn nhìn mọi người một cách trìu mến, ngũ quan tinh xảo khó tả. Thậm chí còn có một loại khí tức tà ác đáng kinh ngạc. Khi hắn từ cửa bước vào, mấy tên buôn ma túy hung ác đều nhìn thẳng vào hắn.

Điều này thực ra cũng bình thường, Lâm Phỉ Thạch từ khi mười bảy mười tám tuổi đã được chú ý. Nếu không phải hắn nguyện ý cống hiến cho quốc gia xã hội, nguyện ý làm việc trong ngành cảnh sát hình sự thì nhất định sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm trong làng giải trí.

Lâm Phỉ Thạch đi vào, nhìn thấy 'Vật trang trí hình người' trên bộ tản nhiệt. Hắn nhịn không được bật cười, dường như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào nực cười đến như vậy. Sau đó đi thẳng vào văn phòng.

Hiện tại những đồng nghiệp đã từ trên giường bò dậy tăng ca cả đêm, cùng nhóm phạm nhân khẩu chiến kịch liệt hơn nửa tiếng. Lúc đó khó tránh khỏi có chút nóng máu, nhưng lúc này cơn buồn ngủ dâng lên muộn màng, có mấy người trực tiếp ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

Đương nhiên cũng có người kích động đến nỗi bây giờ cũng không ngủ được. Chẳng hạn như đội trưởng đội chống ma túy chỉ đạo chiến dịch này. Anh ta mới vừa ra khỏi phòng cục trưởng, chuẩn bị lên tinh thần hăng hái chuẩn bị bắt đầu công việc thẩm vấn thì đụng phải Lâm Phỉ Thạch ở lối đi.

"Lâm đội trưởng, tôi nghe nói đội phó Giang của mọi người bị thương nặng, vẫn còn đang cấp cứu sao?"

"Tôi cũng không rõ, hiện tại bên phía bệnh viện vẫn chưa có thêm tin tức gì." Lâm Phỉ Thạch nói: "Đúng rồi, tình hình ở cục thành phố thế nào rồi?"

"Rất tốt!" Đội trưởng đội chống ma túy trong mắt tràn đầy phấn khích đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, suýt nữa không kìm được mà ôm Lâm Phỉ Thạch: "Lần này đội phó Giang quả thật là lập được công, còn là lập được công lớn! Đám súc sinh này không chỉ buôn bán ma túy. Chúng tôi đã thu giữ nguyên bộ thiết bị hoàn chỉnh chuyên điều chế ma túy tiên tiến trong nhà kính của căn cứ, hơn nữa còn thu được khoảng hơn 50 cân heroin!"

Nghe được câu nói cuối kia, Lâm Phỉ Thạch không khỏi nhướn mày kinh ngạc.

Hơn 50* cân heroin là khái niệm gì?

(*) 50 cân ≈ 25kg

Mọi người đều biết ma túy đều được bán theo 'gam'. Cho dù heroin không phải là hàng chất lượng có độ tinh khiết cao thì nó cũng phải có giá trị hơn 900* vạn nhân dân tệ.

(*)900 vạn nhân dân tệ ≈ 30 tỉ VND

Một khi số heroin này tràn ra thị trường, thôn trang 'nghèo nàn' không mấy hấp dẫn này có thể thu về một khoản tiền khổng lồ hơn 900 vạn nhân dân tệ. Ngẫm lại thật khiến cho người ta không rét mà run.

Đây thực sự là một con số rất khó tin. Có khi cả đời của một cảnh sát phòng chống ma túy xuất sắc thu giữ cao nhất cũng chưa đến năm mươi cân heroin.

Việc này đối đội phòng chống ma túy như trúng xổ số độc đắc sau một đêm, trời giáng tặng vận may lớn đến kinh hỉ!

Chẳng ai có thể tưởng tượng được, Giang Bùi Di đột nhiên đánh bậy đánh bạ lại có thể rút ra cái đinh sâu nhất, bén nhọn nhất, khó giải quyết nhất của mạng lưới ma túy ở thành phố Trọng Quang!

—————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Cốt truyện chỗ này tiến triển nhanh chóng, bởi vì thôn Tháp Bộ không phải là trọng điểm. Nó chỉ là một vị trí bia đỡ đạn, cho nên không cần phải dành quá nhiều giấy bút để chinh phục tình tiết này. Phó bản vẫn chưa chính thức bắt đầu !
 

20:05 10-08-2023

Hết chương 5 – Còn tiếp

Vào một ngày đẹp trời, Sở vô tình phát hiện ra rằng: Mặc dù truyện flop không một người đọc nhưng vẫn bị re-up tràn lan, hơn nữa còn trực tiếp xóa nguồn do Sở ghi ở đầu mỗi chương truyện. 

Cả 2 đều rất  không vui với điều này. Mặc dù sản phẩm không tốt, nhưng đây cũng là tâm huyết của cả 2 bỏ thời gian gõ từng chữ. 

Vì thế, sau khi thảo luận. Sở quyết định sẽ up nửa chap trên wattpad, chương hoàn chỉnh sẽ được up tại wordpress : ngutuuquan.wordpress.com (nếu mọi người không tìm thấy thì hãy vào tường wattpad. Ở đấy đã được Sở dẫn link )

Ở wordpress, Sở sẽ không khóa chương. Biết rằng sẽ có người phiền không muốn vào wordpress nhưng xin lỗi, Sở không muốn tiếp tục để bị re-up.

Hoan nghênh đến với Ngư Tửu Quán ~ 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play