Lúc cô về đến nhà đã hơn bốn giờ chiều rồi, Lương Cẩm Tú đi thẳng đến vườn trái cây, giờ này chắc chắn ở vườn trái cây rất bận rộn.

Không biết vì sao hai bên đường lại có rất nhiều chiếc xe lạ đỗ lại.

Đi về phía trước, cô nghe thấy những tiếng hoan hô vang lên, nghe cực kỳ náo nhiệt.

Mặc dù trong thôn có núi có sông, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng thành phố nơi nó tọa lạc toàn là núi, bình thường có rất ít khách đến tham quan.

Lương Cẩm Tú có một dự cảm xấu. Cô bước nhanh hơn, quả nhiên, cửa vườn trái cây nhà mình bị người trong thành phố vây chặt, đa số là một nhà ba người hoặc vợ chồng.

Ai cũng hưng phấn giơ điện thoại, thế nên không ai để ý đến cô, lúc cô chen lên phía trước thậm chí còn bị quát.

“Ôi ôi ôi, chen cái gì vậy? Biết thứ tự trước sau không?”

Ở cửa vườn trái cây có khoảng mấy mét đất trống, hai bên có các loại cây đào - trên cây đào cũng có người đứng, chỗ đó góc độ tốt, có thể nhìn được xa.

Trên đất trống, cô nàng đại bàng vàng sống không còn gì luyến tiếc nằm trên mặt đất, trước ngực đặt một hòn đá to bằng nắm tay, bé cú mèo thứ tư nắm cái gậy gỗ nhỏ đi quanh nó, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu vang dội.

“Vừa đi vừa nhìn một cái, ngực đập vỡ tảng đá lớn, có tiền hỗ trợ tiền, không có tiền đưa người, không có nữa thì lấy trứng gà cũng được.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Trịnh Phương kéo cô vào, ánh mắt bà nhìn trên dưới một lượt: “Quần áo con mua cho mẹ đâu?”

Hai tay con gái trống trơn, không có gì cả.

“Hôm nay có có chút chuyện, nên hôm khác con nhất định sẽ mua.” Lương Cẩm Tú quả thật đã quên mất chuyện này, cô chạy thẳng từ nhà bà Hà đến nhà ga, thấy sắc mặt mẹ mình đen đi, cô lập tức đưa ra bản ghi chuyển khoản: “Con không mua được quần áo, nhưng kiếm được 50 nghìn tệ.”

Trịnh Phương: “...”

Như đã nói, chỉ cần con gái đi ra ngoài một mình, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Sau khi nghe qua chuyện kia, mắt bà ấy trợn tròn, môi run run: “Bốn… bốn trăm nghìn tệ, cứ vậy mà mất? Mẹ với bố con phải bán bao nhiêu trái cây mới kiếm được từng đó chứ.”

Lương Cẩm Tú cũng đau lòng, lúc ấy chỉ cần da mặt cô dày một chút...

Lương Cẩm Tú quyết định nói sang chuyện khác cho đỡ đau lòng: “Hai đứa nó làm sao vậy mẹ? Sao lại có nhiều người thế?’

Vẻ mặt Trịnh Phương trở nên phức tạp, lúc lâu mới nói được mấy chữ: “Máy tính bảng.”

Bây giờ bé cú mèo thứ tư đã hoàn toàn thành chim nhà, buổi tối không ngủ ở vườn trái cây, Trịnh Phương ở đâu thì nó ở đó. Còn về phần Trịnh Phương, vốn dĩ cũng không thích cú mèo, nhưng cú mèo con lông xù xù và cú mèo là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau.

Tóm lại hai người không thân không được.

Sáng sớm, bé cú mèo thứ tư đến muốn lấy máy tính bảng.

Đương nhiên Trịnh Phương không cho.

Bé cú mèo thứ tư vừa cọ cọ nhảy nhảy vừa kêu, thiếu chút nữa là khóc lóc lăn lộn rồi.

Mà đằng sau nó còn có cô nàng đại bàng vàng đi theo dọa đàn gà kêu ầm bay loạn.

Ánh mắt cô nàng đại bàng vàng rất nghiêm túc.

Trịnh Phương đành thỏa hiệp, đồng ý cho chúng nó xem hai tiếng. Hai tiếng sau hai đứa nó ngoan ngoãn nộp cho bà, sau đó cũng không biết bay đi đâu.

Lúc kể về chuyện sau đó bé cú mèo thứ tư rất đắc ý.

Hai con bay ra sau núi, bé cú mèo thứ tư thấy tâm trạng cô nàng đại bàng vàng không tốt, thì lớn tiếng cổ vũ: “Mặc dù không có Dương Quá nhưng chắc chắn có giang hồ, nếu không thì chúng ta đi lang bạt giang hồ hành hiệp trượng nghĩa đi.”

Cô nàng đại bàng vàng không định lang bạt giang hồ, chỉ muốn xem phim truyền hình.

Nhưng để xem phim được thì cần máy tính bảng.

Bé cú mèo thứ tư nghiêm túc nghĩ: “Chị đã nhắc em, lang bạt giang hồ cần tiền, chúng ta đi bán nghệ đi.”

Cô nàng đại bàng vàng cảm thấy tri thức của người bạn nhỏ này thật uyên bác, không có chuyện gì là nó không hiểu.

Bé cú mèo thứ tư tự mình ra trận trước. Nó coi như có kinh nghiệm phong phú, nó đứng ở chỗ ngày trước tỏ vẻ dễ thương kiếm miếng thịt nhỏ, nhìn thấy người sẽ chào hỏi.

Một đồng tiền cũng không có, còn tốn công vô ích nữa. Ai lại mang theo thịt ra ngoài cùng chứ, mùa hè nắng như này, một lúc là đã bốc mùi khó chịu rồi.

Thật ra là họ có tiền, nhưng không hiểu bé cú mèo thứ tư nói gì thôi.

Sau khi suy tính cẩn thận, bé cú mèo thứ tư tổng kết ra ba điểm. Thứ nhất chúng nó phải tìm một nơi có nhiều người, thứ hai, nếu không có Lương Cẩm Tú, chúng nó sẽ không thể giao tiếp với con người được, thứ ba chúng nó không đủ dễ thương nên không làm ra vẻ dễ thương được.

Rất nhanh chúng nó đã tìm ra giải pháp cho ba điểm này rồi.

Sự kiện đại bàng vàng đã lan ra trong một khu vực nhỏ, người trong thành phố cũng lái xe đến đây để tận mắt nhìn thấy đại bàng vàng.

Về phần giao tiếp, bé cú mèo thứ tư lợi dụng lúc không có ai trong nhà trộm máy tính bảng. Máy tính bảng có nội dung bán nghệ, đăng tin cho con người xem, hơn nữa còn thuyết phục cô nàng đại bàng vàng hợp tác với nó, biểu diễn tiết mục kích thích như dùng ngực đập đá.

Trịnh Phương không biết quá trình, nhưng thấy được kết quả, bà kiễng chân nhìn rổ trên mặt đất, khẽ nói: “Chúng nó kiếm được ít nhất vài trăm tệ, gần bằng mấy chục cân trái cây.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Lúc này, bé cú mèo thứ tư kết thúc buổi biểu diễn của mình, với tư cách là chủ gánh hát, nó đích thân biểu diễn gào to rồi đích thân đòi tiền.

Gần nó nhất là một gia đình ba người, đứa nhỏ là một bé trai. Lần đầu tiên cậu bé tiếp xúc gần với cú mèo, hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, thấy con cú nhỏ ngậm rổ đặt vào trước mặt mình, lập tức lấy mười đồng bố mẹ vừa cho ném vào giỏ tre.

Mười đồng không được để ý, cậu bé lại móc ra mười đồng định mua kẹo cho bạn gái.

Tiểu Lão Tứ: “Kruu kruu kruu.”

‘Cảm ơn chúc ngài sớm sinh quý tử.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Nó biết nó đang nói gì không?

Bé cú mèo thứ tư ngậm rổ tre hưng phấn đi đến trước mặt người thứ hai.

Là một đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông rất hào phóng, ném một tờ một trăm tệ. Anh ta cảm thấy mình rất khá, người khác chỉ ném năm đồng mười đồng, anh ta đúng tình hợp lý giơ tay định sờ nó.

Bé cú mèo thứ tư lại lạnh lùng tránh ra.

“Kruu kruu kruu.”

“Sao lại chỉ có một tờ?”

Nó chỉ nhận ra số này chứ không nhận ra số kia.

Kỳ lạ là người đàn ông lại nghe hiểu, cười ha ha.

Mọi người cũng cười ha ha.

Có anh ta là tiền lệ, người đằng sau đã hiểu, chỉ đưa hai tờ tiền mặt, có bà cụ đưa cháu trai đến cố ý cho ba tờ. Ba tờ năm tệ được một cái cúi đầu thật sâu của bé cú mèo thứ tư.

“Kruu kruu kruu.”

“Cảm ơn, cảm ơn, chúc ngài sớm sinh quý tử.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Bà cụ đó ít nhất cũng đã 70 tuổi rồi.

Bé cú mèo thứ tư thấy Lương Cẩm Tú đến, sau khi thu xong tiền, chạy nhanh như chớp trên mặt đất hỏi: “Như này đã đủ mua máy tính bảng chưa?”

Nó chỉ xem phim truyền hình chứ không xem giá cả máy tính bảng, có cũng vô dụng, nó không biết nhận biết tiền mặt của con người.

Lương Cẩm Tú thấy áp lực thật lớn.

Như này thì về sau biết giáo dục như nào đây?

Trịnh Phương dịu dàng nói: “Thiếu rất nhiều, máy tính bảng cũng có nhiều loại, càng to càng đắt.”

Bé cú mèo thứ tư nghiêm túc gật đầu, chạy đến bên cạnh cô nàng đại bàng vàng đang nằm trên mặt đất thì thầm một lúc.

Không sao, vẫn còn chiêu lớn đây.

Trên người cô nàng đại bàng vàng có tuyệt kỹ.

Thật ra màn biểu diễn dùng ngực đập đá này được thể hiện rất tốt, nhưng xem chương trình vậy, lần đầu kinh ngạc, lần thứ hai sẽ không còn thú vị như vậy nữa, hiện tại tâm trạng không khác so với việc đi dạo vườn bách thú lắm.

Tiền thưởng coi như vé vào cửa vườn bách thú.

Ai cũng không ngờ hình ảnh chấn động đã xảy ra!

Cô nàng đại bàng vàng đứng lên, bắt lấy cục đá lăn từ trên ngực xuống, dang rộng hai cánh, tạo ra một trận gió lớn.

Bốn phía vang lên tiếng hô kinh ngạc.

Khoảng cách càng gần, chấn động càng lớn. Cô nàng đại bàng vàng vẫn luôn nằm, nó vốn là một con chim rất lớn, hiện tại đã trưởng thành hoàn toàn, dài khoảng hai mét.

Cô nàng đại bàng vàng bay lên trời, không bay xa, chỉ bay thấp xung quanh đám đông.

Mọi người điên cuồng giơ điện thoại quay chụp. Thậm chí Trịnh Phương cũng không nhịn được.

Cánh dài hơn hai mét tựa như đám mây đen nho nhỏ, bóng còn lớn hơn, lớn đến mức che khuất cả mặt trời!

Đây là hào quang của bá chủ bầu trời, nếu không phải biết cô nàng đại bàng vàng sẽ không tấn công người, nếu gặp ở nơi hoang dã, thì không ai chạy thoát được.

Bay quanh chỉ là món khai vị.

Cô nàng đại bàng vàng đột nhiên buông móng vuốt ra, cục đá to bằng nắm tay rơi xuống đỉnh đầu mọi người.

Lương Cẩm Tú: “... Bạn cẩn thận chút.”

Thật ra nó không nguy hiểm như cô tưởng. Thứ nhất, cô nàng đại bàng vàng tài cao gan lại lớn, trò chơi này, từ nhỏ nó đã chơi vô số lần rồi, thứ hai, lúc cục đá rơi xuống tốc độ cũng không quá nhanh, thời gian và độ cao này cũng đủ để mọi người né.

Mọi người không biết cô nàng đại bàng vàng định làm gì, đang định trốn, thì thấy cô nàng đại bàng vàng thu cánh, lao đầu xuống, tốc độ lập tức vượt qua cục đá. Sau đó, nó xoay người trên không trung, giơ móng vuốt ra, bắt lấy cục đá.

Đợi bay đến độ cao vừa đủ, nó lại buông móng vuốt ra lần nữa.

Thay đổi cách khác, không đợi cục đá rơi xuống, đôi cánh khổng lồ của nó đập mạnh, như đang đánh golf - làm cục đá bay tứ tung.

Nó bay nhanh đuổi theo, sau đó đổi thành dùng miệng ngậm lấy cục đá.

Nếu mọi người vẫn không hiểu nó đang làm gì thì không xứng làm một động vật cao cấp.

“Xiếc! Đây là xiếc sao?’

“Là xiếc, nhưng đây là cách gọi của con người chúng ta, còn nói đúng là một cách để đại bàng vàng phô diễn thực lực khi tìm bạn đời.”

“Trời ơi, đỉnh quá đi.”

“Oa oa oa, lần này đến không phí công rồi, tôi kích động đến mức run cả người rồi.”

“...”

Đại bàng vàng sinh sống ở núi cao hẻo lánh ít có dấu chân con người, nên rất khó có thể nhìn thấy màn biểu diễn khi tìm bạn đời.

Biểu diễn xong, cô nàng đại bàng vàng còn tặng một phần “phúc lợi”, khi hạ cánh khiến gió nổi lên cuồn cuộn cuốn đầy tro bụi khiến mọi người ai cũng mặt xám mày tro.

Mọi người: “...”

Bé cú mèo thứ tư vô cùng đắc ý ngậm rổ tre bắt đầu thu phí, lần này không được ít hơn hai tờ, mọi người đều thả vào một trăm tệ.

Có thể tận mắt chứng kiến màn biểu diễn của đại bàng vàng, cũng đủ khiến mọi người thích thú một thời gian dài.

Trịnh Phương lẩm bẩm: “Tú à, sao mẹ có cảm giác, sau này vườn trái cây nhà mình không thể nghỉ được nhỉ.”

Những người này chắc chắn sẽ tuyên truyền, lại không cách nội thành quá xa, nên ai cũng muốn xem.

Ngày này sau đó được chọn là ngày kỷ niệm khai trương vườn bách thú Lương Cẩm Tú.

Đợi đến khi mọi người thỏa mãn rời đi, Lương Cẩm Tú định nói chuyện cùng hai đứa nó, ai ngờ đến cả bóng dáng chúng nó cũng không thấy đâu.

Hai đứa nó nhớ kỹ thù máy tính bảng, hơn nữa chúng nó tự do về tài chính và còn là động vật được quốc gia bảo vệ.

Ăn cơm tối xong, Lương Cẩm Tú bắt đầu livestream.

Đã một tuần kể từ ngày livestream gần nhất.

Cư dân mạng rất có ý kiến.

“Cô còn nhớ phải phát sóng trực tiếp à, mau thành thật khai báo xem khoảng thời gian này làm gì đi.”

“Tôi còn tưởng streamer rời giới rồi đấy.”

“Mình có thể học tập các streamer khác một chút không? Không cần ngày nào cũng livestream, nhưng một tuần năm lần cũng không quá nhỉ.”

“Được rồi được rồi, đừng nói gì nữa, hôm nay nhất định phải livestream đến rạng sáng cho tôi.”

“...”

Lương Cẩm Tú chân thành xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, ở chỗ tôi có bão, nên tuần này tôi sẽ cố gắng livestream nhiều nhất có thể.”

Cư dân mạng biết thân phận nhân viên kiểm lâm của Lương Cẩm Tú, nên lập tức có khá nhiều người phản ứng kịp.

“Streamer đi cứu trợ chim à? Thế nào, rơi xuống đất nhiều lắm sao?”

“Chắc là cũng không ít, chỗ tôi cũng có bão, bố tôi nói, dưới cây đại thụ ở ngoài thôn phát hiện ra mấy con chim hỉ thước con.”

Lương Cẩm Tú vừa trả lời, vừa bắt đầu rút thăm.

Người đầu tiên được rút trúng là: Người Trong Giang Hồ.

Nghe nói cái tên trên mạng này từng được bình chọn là một trong mười cái tên được đàn ông trung niên sử dụng phổ biến nhất.

Người Trong Giang Hồ trong video hơn bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, có khuôn mặt vuông, thỉnh thoảng có ong mật bay quanh chú ấy, có con đậu trên bả vai, có con còn đậu thẳng trên đầu.

Là một người nuôi ong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play