Lương Cẩm Tú bị lải nhải tới mức ong đầu. Giờ tâm trạng của cô cực kỳ xấu hổ, hệt như học sinh tới lớp muộn vậy. Tuy chắc chắn không phải thông tin lộ ra từ phía cô nhưng từ lần hợp tác đầu tiên cô đã trái với kỷ luật.
Lương Cẩm Tú càng nghĩ càng thấy xấu hổ: "Con nên làm gì bây giờ?"
Lần này còn không sao, nếu là án mạng cực kỳ quan trọng mà gây ra họa lớn thật, chết không có gì đáng tiếc.
Trịnh Phương cũng áy náy: "Cũng trách mẹ cứ đòi con phải kể ra. Không thì mẹ con mình mỗi người viết một bản kiểm điểm nhé?"
Bà kịp nhận ra rằng, quan trọng không phải bà có nói cho người khác hay không, mà là con gái đã làm trái quy định của bên cảnh sát.
Lương Mộc Lâm nhân cơ hội nghiêm túc phê bình: "Hai mẹ con rất không được nhé. Nếu đặt ở thời chiến truyền tin tức cho hai mẹ con, nói không chừng kẻ địch còn biết trước một bước so với bên ta."
Lời này của ông không gọi là phê bình mà là bỏ đá xuống giếng.
Sau khi bị hai người phụ nữ trừng mắt gay gắt, ông bèn ngoan ngoãn câm miệng.
Lương Cẩm Tú tùy tiện ăn vài miếng rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Hôm nay cô vẫn phải đi tới nhà họ Ngô.
Bây giờ mèo Dragon Li mang thai gần như không có khả năng săn mồi. Bụng lớn như vậy chắc chắn mang thai rất nhiều con, mỗi ngày cần rất nhiều thức ăn. Nếu chồng nó không quay về, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
Nó đã giúp ích rất nhiều nên cô muốn báo đáp nó. Cô nói được thì làm được.
Cửa nhà họ Ngô, con mèo tam thể muốn được nhận nuôi vừa thấy Lương Cẩm Tú là đè cuống họng xuống nhảy ra đón: "Meo meo meo, meo meo."
Nó ngửi thấy mùi thơm ngon của thức ăn cho mèo.
Lương Cẩm Tú cầm theo một túi to thức ăn cho mèo.
Ngay khi cô vừa cầm một ít cho nó ăn, cánh cửa đóng chặt bỗng mở ra.
Dương Viễn Phong hơi kinh ngạc: "Sao lại là cô?"
"Tôi đi đón con mèo Dragon Li mang thai kia về nhà." Lương Cẩm Tú vô cùng chột dạ, sợ đối phương nghĩ cô tới xem trò vui nên nhanh chóng giải thích: "Khoảng cách hơi xa, sẽ rất phiền nếu ngày nào tôi cũng tới."
Không rõ Lý Ái Bình về được hay không và khi nào về, cô không thể chạy tới đây mỗi ngày được.
Dương Viễn Phong im lặng một lát, xin lỗi nói: "Rất xin lỗi, do tôi không suy nghĩ chu toàn, gây thêm phiền toái cho cô rồi."
Đã quen là người nên nhất thời anh ấy rất khó để suy nghĩ từ góc độ động vật. Nếu do con người cung cấp manh mối quan trọng như thế thì anh đã sắp xếp từ lâu.
Dương Viễn Phong nhìn con mèo tam thể ăn như hổ đói. Anh ấy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ tìm người nhận nuôi chúng."
Lương Cẩm Tú xua tay từ chối: "Không cần, nhà tôi ở nông thôn nên nuôi mèo rất tiện. Hơn nữa nó đang mang thai, tôi không yên tâm giao cho người khác."
"Được rồi." Dương Viễn Phong gãi gãi đầu, rất nhanh nhận ra ánh mắt cố ý né tránh của đối phương thế là anh ấy không nhịn cười được: "Sớm biết vậy thì buổi sáng không nên gọi cho cô cú điện thoại kia. Lúc ấy tôi vừa bị cấp trên tóm đầu mắng một trận, nhưng thật sự tôi không nghi ngờ gì cô."
Anh ấy là người thực thi pháp luật, không thể chứa quá nhiều cảm xúc cá nhân, kẻ xấu đã có luật pháp trừng phạt.
Ngô Nhân Tú lọt vào hot search, bị nhân dân cả nước chê cười, tuy rằng sung sướng thoải mái nhưng với anh ấy mà nói, đó là sự thất trách nghiêm trọng.
Anh ấy không bảo vệ được quyền riêng tư mà công dân đáng được hưởng.
Mọi thứ thông suốt thì tốt rồi.
Lương Cẩm Tú cũng cảm động lây, vô cùng thấu hiểu. Cô không giỏi tâm sự với người khác nên nhỏ giọng nói: "Nếu anh cần giúp đỡ việc gì thì cứ nói."
Dương Viễn Phong cười khổ lắc đầu, thuận tay xoa con mèo tam thể đang tập trung ăn. Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ anh ấy làm động tác này. Dường như cái đầu núc ních mềm mại có thể giúp lắng lại tâm trạng cáu kỉnh của anh ấy một chút. Anh ấy thở dài: "Biết vì sao hôm nay tôi tới đây không?"
Lương Cẩm Tú nhìn cánh cửa mở rộng: "Điều tra xem tại sao mọi chuyện lộ ra ngoài ư?"
Trên đường tới đây cô luôn nghĩ về việc này. Nếu không phải cô, vậy thì chỉ còn cảnh sát phá án ở hiện trường.
"Trước mắt điều đó không quan trọng." Dương Viễn Phong thở dài, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Không phải Ngô Nhân Tú, cũng không phải Tiểu Khải kia."
Theo tin tức Ngô Nhân Tú cung cấp, cảnh sát dễ dàng bắt được Tiểu Khải.
Chuyện xảy ra tiếp đó ai cũng không ngờ đến.
Tiểu Khải thề thốt phủ nhận, đúng vậy, cậu ta biết rõ mật mã két sắt, cũng có cơ hội mở nó ra, nhưng cậu ta không ở nhà họ Ngô, có đến cũng là lúc Lý Ái Bình không có nhà.
Rất ít khi Lý Ái Bình rời nhà.
Nếu muốn hạ độc, vì sao cậu ta không giữ bên người mà lại giấu trong két sắt của Ngô Nhân Tú?
Để chứng minh trong sạch, cậu ta chủ động nói với cảnh sát mình không hề thích Ngô Nhân Tú, thậm chí mỗi lần xảy ra chuyện này đều rất buồn nôn, giữa hai người hoàn toàn là giao dịch tiền tài.
Gì mà ghen ghét, hận không thể giết chết Lý Ái Bình, gì mà ra nước ngoài kết hôn, cậu ta chỉ góp vui lấy lệ mà thôi.
Cậu ta có khuynh hướng tính dục bình thường, trước mắt đang duy trì quan hệ thân mật với ba người phụ nữ.
Lịch sử trò chuyện chứng minh cậu ta không hề nói dối.
Cậu ta là bậc thầy quản lý thời gian vô cùng bận rộn, nhớ kỹ ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm mỗi người, nói những lời yêu thương giống nhau, tặng những món quà giống nhau, lượn vòng giữa một người đàn ông và ba người phụ nữ.
Tiểu Khải kết luận hùng hồn: "Tôi trẻ tuổi đẹp trai, dù thích đàn ông cũng không thể thích một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi thích đeo tất chân. Mấy người đều là đàn ông nên có thể hiểu đúng không?"
Cảnh sát không muốn hiểu.
Nhưng đã rõ ý của cậu ta. So với bắt cóc rồi hạ độc, giao dịch tình tiền cùng lắm chỉ bị giam giữ vài ngày và phạt tiền.
Lúc Ngô Nhân Tú biết được tình hình, ông ta nhìn chằm chằm về phía trước như đã chết, hồi lâu không có phản ứng.
Ngày đầu tiên trong giờ làm việc của cục cảnh sát, luật sư của Ngô Nhân Tú tới. Mọi việc đã xảy ra, giấu giếm cũng không còn tác dụng nào. Anh ta kể cho Ngô Nhân Tú tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối xảy ra trên Internet, muốn để Ngô Nhân Tú trao quyền rồi lập tức khởi tố cảnh sát làm rò rỉ việc riêng tư của công dân.
Không ai ngờ rằng Ngô Nhân Tú sụp đổ ngay tại chỗ. Ông ta che mặt điên cuồng hét lên, sau đó lao đầu tới vách tường bên cạnh.
Đập đầu chảy máu ngay tại chỗ.
Ông ta không muốn sống nữa.
Tiểu Khải đập vỡ hạnh phúc ông ta chờ đợi nửa đời, Internet vạch trần nó, phá hủy phấn đấu nửa đời của ông ta. Ông ta hệt như bị lột bỏ quần áo diễu phố trước công chúng, tất cả những gì riêng tư xấu hổ nhất đều mặc người ta chỉ trỏ.
Đứa con tôn sùng ông ta như thần tượng, nhân viên công ty ngưỡng mộ ông ta, người thân bạn bè tâng bốc ông ta, tất cả đều không còn nữa. Quãng đời còn lại của ông ta chỉ là chuyện chê cười, là tên hề ngày nào cũng sống trong sỉ nhục.
Lương Cẩm Tú nghe xong choáng váng: "Sao lại như vậy?"
"Ông ta không chết, nhưng não bị chấn động nhẹ, không khác cái chết nhiều lắm. Ông ta chẳng nói lời nào, lúc y tá tiêm góc độ hơi lớn khiến vết tiêm chảy máu cũng không có phản ứng." Dương Viễn Phong thở dài một hơi, cảm giác mình sắp nhổ cả tim gan phổi ra ngoài: "Tôi tới đây để chờ điện thoại của bọn bắt cóc."
Giờ không có gì khiến Ngô Nhân Tú sống dở chết dở để trong lòng nữa.
Nhưng Lý Ái Bình vẫn trong tay bọn cướp.
Lương Cẩm Tú cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Hai vợ chồng một người bị bắt cóc không rõ sống chết, một người thân bại danh liệt, chết trong xã hội. Trông có vẻ ngoài ý muốn nhưng càng giống một cuộc báo thù khủng khiếp hơn. Cô không biết diễn tả thế nào: "Vẫn không có tin tức nào về bọn bắt cóc ư?"
Bị bắt cóc nhiều ngày như vậy mà vẫn rề rà không yêu cầu gì, nghĩ sao cũng cảm thấy bất thường.
Ánh mắt Dương Viễn Phong tập trung vào một điểm nào đó trên bầu trời, dường như muốn nói gì, cuối cùng lắc đầu.
Lương Cẩm Tú không nói nên lời, người thường như cô còn nghĩ tới thì đương nhiên cảnh sát cũng có thể nghĩ đến.
Bất ngờ ập đến khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Điện thoại Dương Viễn Phong vang lên, chỉ nghe một câu, anh ấy đã lớn tiếng cắt ngang: "Cậu nói gì cơ? Lặp lại lần nữa, tìm thấy Lý Ái Bình rồi ư?"
Hai người đứng rất gần, Lương Cẩm Tú cũng nghe được. Cô không dám tin ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc không kém của Dương Viễn Phong.
Cách đây vài phút, trung tâm cảnh sát nhận được cuộc gọi từ Lý Ái Bình. Bà ta giãy giụa khỏi dây thừng và chạy trốn tới đường cái.
Trong mấy ngày nay, bà ta ở một hang núi bỏ hoang cách nhà không xa. Bọn cướp ném bà ta vào trong rồi biến mất không rõ tung tích.
Dương Viễn Phong nhấc chân chạy.
Lương Cẩm Tú vô thức chạy theo, đi được vài bước cô mới phản ứng lại, cô vội vã cái gì chứ.
Dương Viễn Phong chạy chưa được bao lâu, một chiếc xe việt dã màu trắng lái tới, từ từ dừng lại. Người đàn ông lái xe nói vài câu gì đó, Dương Viễn Phong mở cửa, lên xe.
Chiếc xe việt dã màu trắng chạy tới cửa biệt thự nhà họ Ngô.
Cửa xe từ từ mở ra, nhảy xuống là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn bốn mươi, tóc rụng sớm từ tráng niên nên chỉ còn loe ngoe trên đỉnh đầu.
Dương Viễn Phong cũng nhảy xuống ngay phía sau, xoay người, cẩn thận đỡ một người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu.
Hiển nhiên người phụ nữ đó là Lý Ái Bình. Cả người bà ta nhếch nhác, tóc bẩn tới mức bết lại, thoạt nhìn cơ thể cực kỳ yếu ớt, cánh tay trần lộ ra bên ngoài đầy vết muỗi đốt.
Từ xa có thể nghe tiếng còi chói tai của xe cứu thương.
Lương Cẩm Tú ngơ ngác nhìn ba người đi vào, kết thúc rồi ư?
Cảm ơn đã xem một bộ phim hồi hộp với đầy kỳ vọng nhưng mới đến một nửa, bỗng nhiên nó bị ép chiếu kết cục.
Lương Cẩm Tú lẩm bẩm nói với mèo tam thể: "Xem ra sau này chị không phải lo lắng cho nhóc nữa, bà chủ tương lai của nhóc về rồi."
Mèo tam thể ăn uống no đủ đang thè lưỡi ra liếm móng vuốt. Ăn đồ của người khác thì miệng cũng tém hơn, ngoại trừ dễ thương ra thì nó không biết báo đáp kiểu gì. Sau khi sửng sốt một lát nó chợt nghĩ tới: "Hôm đó chính người đàn ông này đã dẫn bà chủ tương lai của em đi đấy."
"Em, em nói gì cơ?" Lương Cẩm Tú cảm giác đầu mình bị cái gì đập mạnh xuống, cả người như bước vào một không gian khác, bay bổng lên, không nghe thấy gì hết.
Bọn bắt cóc đưa con tin quay về nhà?
Cô không biết mình về nhà kiểu gì.
Chiều tối ngày đầu tiên, một đám mây lửa lớn tuyệt đẹp xuất hiện phía chân trời, phủ cho ngôi làng nhỏ trên núi thành màu đỏ rực.
Gương mặt Trịnh Phương cũng đỏ rực, bà không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp khiến người thành phố phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, lo lắng bảo: "Sắp có mưa to rồi."
So với dự báo thời tiết thường xuyên không chính xác, người dân nông thôn tin vào châm ngôn được truyền từ đời này sang đời khác: Mặt trời lặn màu đỏ son, không phải mưa thì là gió.
Trên con đường đỏ rực như ngọn lửa đang cháy, một chiếc xe cảnh sát lao tới.
Đám trẻ con tức thì vui vẻ, la hét chạy theo sau.
Trịnh Phương nheo mắt nhìn người phụ nữ trung niên xuống xe, không hiểu sao có phần quen mắt: "Cô là, cô là người..."
"Xin chào, tôi là Lý Ái Bình." Tướng tùy tâm sinh, Lý Ái Bình sống cả đời trong sự nuông chiều có đôi mắt phượng sạch sẽ trong suốt. Nắng chiều đỏ rực khiến cho bà ta có thêm lớp kính lọc mơ hồ, nhìn hệt như công chúa không rành thế sự bước ra từ lâu đài: "Lương Cẩm Tú có ở nhà không?" . T𝙧𝒖yện hay? Tì𝙢 ngay 𝐭𝙧ang chính ﹙ T 𝙧 U 𝙢 T 𝙧 𝒖 y 𝓮 n﹒𝓥n ﹚
Trịnh Phương kinh sợ đỡ khung cửa: "Có đấy có đấy, Cẩm Tú, mau ra đây."
Lương Cẩm Tú vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.
Hai người ngồi xuống gốc nho trong sân.
"Vẫn là nông thôn tốt hơn, hoa cỏ trong thành phố dù được chăm sóc tốt tới đâu cũng không nuôi được trạng thái sinh trưởng như nơi tự nhiên." Lý Ái Bình tựa như khách tới chơi, tò mò quan sát xung quanh, nhìn gì cũng thấy mới lạ: "Đám nho này phát triển tốt thật, tôi có thể hái ăn thử không?"
"Bà cứ ăn tự nhiên, không phun thuốc đâu." Lương Cẩm Tú nhận nước trà Trịnh Phương đưa tới, vẫy tay đuổi bà, không để bà tham gia góp vui.
"Oa, ngọt quá, vị nho rất nồng." Lý Ái Bình nhẹ nhàng lau đi lớp phấn trắng bên ngoài quả nhỏ, ăn cực kỳ thỏa mãn.
Những đám mây lửa vẫn rực rỡ, ở góc, hoàng hôn dày đặc dần dâng lên.
Chẳng mấy chốc trời đã tối.
Lý Ái Bình chống cằm, lưu luyến thu lại ánh mắt, hỏi một câu khó hiểu: "Sao cô không vạch trần tôi?"
"Có lẽ cùng là phụ nữ nên tôi đồng tình với cảnh ngộ của bà." Lương Cẩm Tú chân thành nói: "Nhưng nếu hôm nay bà không tới, ngày mai nhất định tôi sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng Dương."
Hôm qua cô về như kẻ mộng du, suýt chút nữa Trịnh Phương đã tìm bà cốt gọi hồn cho cô.
Cô hệt như đánh mất linh hồn thật.
Toàn bộ mọi thứ cuối cùng đã nghĩ thông suốt.
Lý Ái Bình phát hiện bí mật của Ngô Nhân Tú, tự bắt cóc mình để báo thù.
Vài lần bà ta mở ảnh của Dương Viễn Phong lên rồi đóng lại.
Bà ta không phải cảnh sát, có cảm xúc yêu hận của người bình thường, trong lúc nhất thời thậm chí còn nghĩ, có nên giả vờ như không biết không?
Cuộc đời của cả người phụ nữ bị hủy hoại theo cách này, đổi lại là bà ta, chỉ sợ có cả ý nghĩ muốn giết người.
Lý Ái Bình giống hệt như đứa trẻ tìm tòi xem người lớn có tức giận thật không, chăm chú nhìn Lương Cẩm Tú một hồi lâu: "Tôi không biết nên cảm ơn cô hay nên hận cô. Cô làm hỏng kế hoạch của tôi, nhưng cũng tác thành cho tôi."
Lương Cẩm Tú không hiểu: "Tác thành?"
Tâm trạng Lý Ái Bình sa sút, xua tay: "Coi như vậy đi, có lẽ đây là số mệnh. Kết cục này là thứ tôi cực kỳ hài lòng, cô có bằng lòng nghe câu chuyện của tôi không?"
Lương Cẩm Tú buông tay, cười nói: "Tôi không nghĩ mình có lựa chọn khác."
Lý Ái Bình cũng cười, cười rất vui vẻ: "Quả thực như vậy. Ngoài cô ra, đúng là tôi không tìm thấy ai để tâm sự."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT