Đối với mèo Garfield mà nói, trên thế giới không có gì quan trọng hơn mẹ, sự căm phẫn khiến nó không hề sợ hãi nữa.

Nó còn dám gào lên: “Tôi chỉ có một mẹ, tôi còn lâu mới gọi cậu là mẹ.”

“Ơ, nhìn không ra cậu là mèo béo mà còn rất hiếu thuận.” Hamster hai móng ôm quyền tỏ vẻ tôn kính, sau đó chuyển chủ đề: “Nhưng theo quy định giang hồ, quyết đấu cần phải có lợi lộc, cậu muốn đánh cược gì?”

Mèo Garfield được nuông chiều từ bé mà lớn lên tròn xoe mắt, trong sáng và ngu xuẩn: “Tại sao tôi phải quyết đấu với cậu?”

Nó hoàn toàn không rõ sao sự việc lại biến thành như vậy

“Vừa rồi còn khen cậu hiếu thuận.” Hamster nhíu mày, chỉ vào Hạt Cát Bay Lượn nói: “Mấy ngày nay, tôi nhìn thấy mẹ cậu đối tốt với cậu đủ mọi cách. Đút cậu ăn cơm dỗ cậu ngủ, có thể nói trên đời này ít có mẹ hiền, còn vượt qua chủng tộc. Chẳng lẽ, cậu muốn khiến cô ấy nguy hiểm tính mạng. Hiện tại cậu hẳn phải nói như này: Muốn làm tổn thương mẹ tôi, trừ phi cậu giẫm lên xác tôi.”

Mèo Garfield: “... Cậu bị thần kinh à.”

Hamster tiến lên một bước, bảo kiếm chĩa thẳng vào mặt bánh bao của nó, giọng nói vang dội uy lực: “Mèo béo, đến đây nào. Mặc kệ hôm nay ai chết, đều để lại cho thế hệ sau một đoạn giai thoại.”

Mèo Garfield: “...”

Thế giới của nó, chỉ có căn phòng nho nhỏ và chủ nhân, căn bản không tiếp xúc đến cảnh tàn sát khốc liệt.

Hạt Cát Bay Lượn cực kỳ tò mò, hai đứa lải nhải giống như đã xảy ra cãi vã: “Streamer, chúng nó đang nói gì thế?”

Chờ nghe xong phiên dịch, cô ấy đẩy con mèo Garfield đang chui vào lòng mình ra, giọng điệu hào hứng như đang cổ vũ một đứa trẻ được các bạn khác mời chơi trò chơi: “Mau lên.”

Quá thú vị rồi.

Còn về nguy hiểm, sẽ không có đâu.

Bảo kiếm của con hamster kia rõ ràng không mài sắc, là món đồ chơi, còn mèo Garfield, hôm qua vừa mới cắt móng.

Mọi người trong phòng stream đều chờ mong như nhau.

“Tui cược ba gói que cay, mèo béo kiên trì cùng lắm ba hiệp.”

“Cho tui hỏi, thế nào thì tính là một hiệp?”

“Không ai tin mèo sẽ thắng ư? Được rồi, tui cũng không tin.”

Dưới sự chú ý của hàng vạn người, mèo Garfield ra sức giãy giụa lùi về phía sau.

Nếu như nó có thể đánh thì đã đánh từ lâu rồi.

Thấy mẹ không theo nó giống như trước kia, mà còn đẩy về phía trước, nó lập tức hùng hổ nổi giận.

“Con là con trai, con trai phải dũng cảm.” Hạt Cát Bay Lượn nhìn khu bình luận, nhẫn tâm nói: “Con xem đi, vừa rồi hamster nói, có người muốn làm tổn thương mẹ, trừ phi giẫm lên nó. Nếu con không bảo vệ được mẹ, mẹ chỉ có thể không cần con nữa, đổi thành đứa dũng cảm hơn.”

Mèo Garfield: “...?”

Thế mà mẹ lại muốn vứt bỏ nó?

Còn có chuyện đáng sợ hơn chuyện này sao?

Không có.

Mèo Garfield oan ức nước mắt lưng tròng, đều tại con hamster đáng giận này!

Nó lại rầm rì một hồi, phát hiện không có tác dụng, nhắm mắt lại, tuyệt vọng nhào lên.

“Không chút cách thức!” Hamster khinh thường cười khẩy, nó lập như thả lỏng, chờ đến khi mèo Garfield ngã xuống thì mới nhanh chóng nhảy lên, nhào lộn giữa không trung, đầu dưới chân trên, bảo kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu mèo Garfield, đồng thời hét lên một tiếng: “Như Lai Thần Kiếm thức thứ nhất!”

Mọi người trong phòng stream: “...”

Mèo Garfield vẫn không nhúc nhích.

Không đau chút nào luôn.

Bóng dáng hamster nhanh như tia chớp, từ đỉnh đầu nhảy đến đuôi, nhắm vào cặp mông to béo của mèo Garfield: “Độc Cô kiếm pháp – Phá Thuẫn thức!”

Mông hổ không thể chạm vào, mèo cũng vậy.

Mèo Garfield vô thức muốn quay đầu mắng, quay được một nửa nhớ tới không phải là mẹ, lại tuyệt vọng nằm xuống.

Mọi người trong phòng stream không nhịn được cười.

“Như câu nói đó, con mèo này phế rồi, mau vứt đi.”

“Hôm nay là một ngày viết thành sử sách, một con hamster đánh một con mèo không hề có sức phản kháng.”

Hạt Cát Bay Lượn đang ở hiện trường, xem hoa cả mắt. Cô ấy như đang xem cận cảnh bộ phim võ thuật xuất sắc, kinh ngạc chắp tay trước ngực: “Trời ơi trời ơi, quá ngầu rồi. Đại sư, tui muốn nhận nuôi nó!”

Đi vào nhà cô ấy, chính là của cô ấy.

Lương Cẩm Tú cũng xem đến trợn mắt há mồm, từng gặp nhiều động vật như vật, chưa bao giờ thấy con có cá tính thế này. Cô nhẹ nhàng hỏi hamster: “Em từ đâu đến vậy?”

“Thế giới to lớn, quả nhiên việc lạ gì cũng có. Có mèo sợ chuột, có con người biết ngôn ngữ động vật. Tôi lang bạt giang hồ, quả nhiên đúng rồi.” Hamster cắm bảo kiếm vào balo, động tác như mây trôi nước chảy cực kỳ tao nhã. Nó trịnh trọng nhìn màn hình điện thoại: “Tôi đến từ một khu dân cư xa xôi khác.”

Ban đầu, nó là con hamster bình thường nhưng hạnh phúc, mỗi ngày lắc lư trên xích đu, chạy trên bánh xe, chui vào phòng trú ẩn cùng những con chuột hamster khác chơi trốn tìm, mỗi ngày có đồ ăn ngon ăn không hết.

Mãi đến khi gia tộc ngày càng lớn mạnh, cậu chủ đưa nó cho người khác.

Chủ mới là học sinh tiểu học, đầy năng lượng, cả ngày đánh đánh giết giết. Cậu ta không muốn đi học, muốn đi Thiếu Lâm Tự học võ, muốn lưu lạc chân trời, làm một hiệp khách khi gặp chuyện bất bình thì rống lên một tiếng.

Khát vọng của cậu ta, bị người lớn cưỡng ép, trấn áp.

Không ai có thể hiểu được.

Sau đó, cậu ta coi hamster như đối tượng tâm sự, giống như kỳ vọng của bố mẹ dành cho con cái, mua cho nó các loại đạo cụ giang hồ. Lúc không có việc gì, cậu ta sẽ giảng cho nó về giang hồ, dạy nó võ thuật do chính mình sáng tạo.

Hamster vốn không hiểu chút nào về chuyện này, nhưng ngày nào cũng nghe, thế giới quan lặng lẽ thay đổi.

Nó bắt đầu chờ mong giang hồ.

Chờ mong chủ nhân nói cho nó về cuộc sống khoái ý ân cừu.

Trước kia nó cảm thấy trong nhà lớn vô cùng, to đến mức chạy một vòng phải thật lâu. Bây giờ nó cảm thấy quá nhỏ bé, nhỏ đến mức chứa không nổi một góc ước mơ.

Giang hồ lớn như vậy, nó muốn đi xem.

Nó muốn thay chủ nhân đi xem, nói cho cậu ta, giang hồ có dáng vẻ thế nào.

Hamster hai móng ôm quyền, cực có khí thế giang hồ hành lễ với Hạt Cát Bay Lượn: “Xin lỗi, chưa được sự cho phép đã tự ý xông vào nhà chị, không nghĩ tới chị không những không thèm để ý, mà còn muốn nhận nuôi tôi. Đại ân đại đức, chắc chắn ngày nào đó sẽ báo đáp.”

Giang hồ đặc sắc lại nguy hiểm.

Nó gặp được rất nhiều đồng loại – chuột.

Đồng loại khá khách khí với nó, truyền thụ rất nhiều kỹ xảo sinh tồn, ví như đi tìm đồ ăn ở thùng rác phải chú ý cái gì.

Có thiện đương nhiên cũng có ác!

Rốt cuộc có ngày, nó gặp thứ mà chủ nhân nói – “kẻ hái hoa”.

Một con chuột đực to hơn nó gấp mấy lần muốn cưỡng ép bắt nó đi làm “áp động phu nhân”, nó cùng đối phương đại chiến mấy chục hiệp, cuối cùng nhờ kiếm pháp cao cường đánh đối phương bỏ chạy, nhưng, nó cũng mệt mỏi mất sức.

Phòng dột ngay lập tức gặp mưa không ngớt, nó bị một đám mèo hoang phát hiện!

Một con nó có thể đối phó, một đám, tuyệt đối sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, nó hoảng không chọn đường, bò lên trên theo hướng ống dẫn, còn may, có nhà không đóng cửa sổ.

Nó vốn định rời đi sớm một chút, nhưng đám mèo hoang kia đã nhớ kỹ mùi của nó, mỗi đêm đều quanh quẩn ở dưới lầu, thậm chí còn bò đến cửa sổ.

Mèo Garfield giả chết: “Hóa ra là do cậu dẫn tới?”

Cuối cùng cũng tìm được đầu sỏ gây tội!

Đêm hôm khuya khoắt như vậy lại có nhiều mèo hoang cách cửa kính nhìn vào, đều sắp khiến nó sợ chết khiếp luôn ấy, vậy mà mẹ ngủ như lợn, chả có phản ứng gì.

Mọi người trong phòng stream vốn tưởng là thằng nhóc hư trốn nhà ra đi, sau cùng nghe được, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Đối với con người mà nói, chuột cũng được, mèo hoang cũng thế, phất tay lập tức có thể giải quyết.

Nhưng đối với hamster nho nhỏ, thật sự là một trận mất hồn mất vía trong giang hồ.

“Bỗng nhiên cảm thấy bản thân sống còn không đặc sắc bằng một con hamster.”

Đây là sự ngưỡng mộ bật thốt lên.

“Quá nguy hiểm, mau về nhà! Giang hồ gì chứ! Chủ của em chắc chắn lo lắng.”

Đây là sự lo lắng.

Hạt Cát Bay Lượn thuộc vế sau, cô ấy lo lắng nói: “Không được, nói cho chị nhà chủ em ở đâu.”

“Vạn vật chung quy sẽ chết, hoặc bình thường hoặc rầm rộ.” Hamster dùng một câu chủ nhân thích nhất để bày tỏ ý nghĩ của mình: “Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng người dũng cảm thật sự dám đối mặt với khó khăn, người nhu nhược mới trốn tránh.”

Từ lâu, nó đã xác định mục tiêu.

Một đám mèo hoang đánh không lại, vậy tách ra đánh bại, luôn có thời điểm lạc đàn.

Hạt Cát Bay Lượn phát hiện bản thân hoàn toàn nói không nổi, đành phải cầu cứu Lương Cẩm Tú.

Lương Cẩm Tú… cũng không biết nên nói gì.

Dường như đều ổn, hamster có lựa chọn cách sống của chính mình, mọi người chỉ quan tâm đến sự an toàn.

Cô ngẫm nghĩ rồi gửi cho Hạt Cát Bay Lượn một tin nhắn: Đóng cửa sổ lại!

Đôi mắt Hạt Cát Bay Lượn lập tức phát sáng.

Đóng cửa để gió tanh mưa máu giang hồ ở ngoài!

Hai người hẹn lần sau livestream lại liên lạc, xem xem tình huống thế nào rồi lại nói.

Vị thứ hai trúng thưởng là: Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu.

Là một chàng trai trẻ tuổi tràn đầy sinh lực, cùng xuất hiện trên máy ảnh còn có một chú chó Golden lớn rất dễ thương.

Chó Golden được gọi là thiên thần ấm áp hệ chữa lành trong giới chó, tính tình ôn hòa ngoan ngoãn, không làm ra vẻ, có miếng ăn là hoàn toàn đủ rồi.

Người trong video này dường như biết có vô số người đang xem, nở một nụ cười khách sáo.

Nhưng mà lúc Khi Nào Đột Nhiên Giàu lên tiếng suýt chút nữa đã khiến cho nhiều người tức giận: “Chào streamer, đây là nhóc béo nhà tôi. Bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ nên phải đưa cho người khác. Tôi đã sàng lọc một vài người nhận nuôi đáng tin, nhưng vẫn không yên tâm, muốn nhờ bạn giúp tôi hỏi nó một chút, nó thích người chủ mới nào hơn.”

Khu bình luận lập tức sôi trào.

“Biết đưa cho người khác đối với chó tổn thương biết bao nhiêu không? Nó chỉ biết rằng mình bị vứt bỏ.”

“Hoặc là đừng nuôi, hoặc là nuôi cả đời.”

“Cậu đổi vị trí tự hỏi, bố mẹ cậu đưa cậu cho người khác, cậu sẽ nghĩ thế nào?”

“...”

Lương Cẩm Tú cảm thấy còn có thể tiếp nhận, so với những người chủ trực tiếp vứt bỏ chúng, Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu coi như có trách nhiệm.

Chờ cô thuật lại xong, nụ cười trên mặt Golden biến mất một chút, nó không dám tin nhìn chủ bên cạnh, đầu to rũ xuống, lẩm bẩm: “Hóa ra bố không cần em.”

Lương Cẩm Tú ấm áp an ủi: “Nhưng cậu ấy vẫn yêu em, tìm cho em ba người chủ tốt.”

Cái đầu to của Golden ghé vào trên móng vuốt, giọng nức nở: “Vì sao? Em rất nghe lời, không ầm ĩ không làm loạn. Bố không cần em vì người phụ nữ kia à?”

“Không phải, mẹ của con rất thích con, tuy rằng có đôi khi hung dữ với con.” Đôi mắt của Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu đỏ ửng, nhìn ra được là thật sự khó chịu: “Chủ yếu chủ nhà không cho nuôi thú cưng, bố không có năng lực, thật sự xin lỗi con.”

Hễ có biện pháp khác, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm ra lựa chọn này.

“Cái này tui có thể hiểu, tui cũng thuê nhà. Chủ nhà luôn dặn dò, tuyệt đối không được nuôi thú cưng.”

“Đổi nhà ở không phải là được sao, có gì to tát đâu.”

“Lấy cớ đúng không, chắc không muốn nuôi.”

“...”

“Đợi chút.” Lương Cẩm Tú giơ tay, ý bảo Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu đừng giải thích vội, nghi ngờ nói: “Cậu xác định, nhà ở là thuê?”

Khi Nào Mới Có Thể Đột Nhiên Giàu xoa mắt: “Đúng vậy, tôi đang ở Ma Đô. Mọi người biết tiền thuê nhà đắt biết bao nhiêu, hiện tại nhà ở vị trí tốt, ra cửa là trạm tàu điện ngầm...”

Lương Cẩm Tú lại lần nữa ngắt lời cậu ấy: “Golden nói nhà ở là của bạn gái cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play