Đứa nhỏ số nhọ huyền học cứu không nổi chơi hệ nạp card cũng không sửa mệnh được đâu.

Lộ Thức Thanh vừa ăn miếng ba chỉ bò cuộn thì Tạ Hành Lan đã trả lời cậu.

[Tạ Hành Lan: Không phải, Châu Phó sẽ xử lý chuyện này, không cần lo.]

[Cyan: À à à, vâng ạ.]

[Tạ Hành Lan: Đang làm gì đó?]

Lần đầu tiên Lộ Thức Thanh đến nhà hàng lẩu, cậu không nhịn được định bật camera chụp cho Tạ Hành Lan xem.

Cậu đã nhắm chuẩn nồi lẩu sôi nghi ngút, vừa định bấm nút chụp thì Dung Tự chợt giơ tay ra, dùng đũa chung gắp sách bò.

Tách một tiếng, chụp luôn tay của Dung Tự.

Lộ Thức Thanh nghĩ ngợi rồi nhắm chuẩn nồi lẩu chụp thêm tấm nữa.

Dung Tự lại giơ tay ra nhúng sách bò.

Lộ Thức Thanh chụp liền mấy tấm nhưng tấm nào cũng có tay Dung Tự lọt vào ống kính hết, vậy là cậu dứt khoát không kiên trì thêm. Cậu chỉ cảm thấy Dung Tự thích ăn sách bò thật đó, sau đó thì mở wechat gửi ảnh cho Tạ Hành Lan.

[Cyan: [Ảnh chụp] Đang ăn lẩu.]

Dung Tự: “Khụ!”

[Tạ Hành Lan: Ai dẫn em đi ăn lẩu vậy, anh ta không biết em không ăn cay được sao? Cẩn thận ăn xong dạ dày lại khó chịu.]

[Cyan: Không có không có, là tôi mời Dung Tự đi ăn.]

Dung Tự: “Khụ khụ khụ!”

Lộ Thức Thanh muộn màng nhận ra, sao mình lại phớt lờ Dung Tự mà chơi điện thoại thế này? Cậu vội tắt điện thoại, đon đả nhúng sách bò cho hắn.

Dung Tự u ám hỏi: “Là Tạ tổng à?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không phải, nhưng Tạ tổng nói Tinh Trần có thể xử lý, tôi không cần để ý tới.”

Dung Tự suýt nữa đã bẻ đũa.

Sao còn nhặt của rơi thế kia?

Dung Tự ăn bữa này tới mức đau dạ dày, sách bò mình thích ăn nhất cũng chẳng ăn được mấy miếng, hắn uống nước đá đập lửa giận suốt buổi.

Sau khi Lộ Thức Thanh trả tiền xong thì lái xe đưa Dung Tự về nhà.

… Chắc thấy đã dần suôn sẻ, cậu bắt đầu quang minh chính đại hỏi sở thích của Dung Tự.

“Dung lão sư nè, trừ lẩu ra anh còn thích món gì nữa không?”

Dung Tự đáp: “Đồ chua.”

“À à.” Lộ Thức Thanh lặng lẽ ghi nhớ rồi hỏi mấy câu nữa, Dung Tự đều trả lời tất.

Thấy Dung Tự phối hợp như vậy song khi Lộ Thức Thanh liếc nhìn sắc mặt hắn, cậu ngập ngừng một chốc mới ướm hỏi: “Hôm nay Dung lão sư không vui sao? Là do lẩu không ngon à?”

“Không có.” Dù Dung Tự có tức nổ phổi thì ngoài mặt hắn cũng không lộ ra tí gì là bất mãn cả. Hắn biếng nhác tựa ghế phó lái, nghiêng đầu sang nhìn Lộ Thức Thanh, nhàn nhạt đáp: “Rất đúng vị, em tìm ra nhà hàng này ở đâu vậy?”

Lộ Thức Thanh thở phào: “Tìm trên bảng xếp hạng đó. Anh thích thì lần sau chúng ta lại đến nữa.”

Hai người đều là nhân vật công chúng nhưng nhân viên phục vụ nhà hàng này cũng rất kính nghiệp, nhận ra hai người cũng không làm phiền họ ăn uống, cũng chỉ là lúc thanh toán không kìm được kích động xin chữ ký thôi.

Về sau chưa chắc sẽ may như lần này, nếu bị chặn lại thì hỏng bét.

“Lần trước ba mẹ tôi đến có mang nước cốt lẩu tới, đợi hôm nào lạnh chúng ta cũng có thể nhúng lẩu ở nhà.”

Lộ Thức Thanh cong tít mắt: “Vâng ạ.”

Xe về đến vịnh Tinh Thần, Lộ Thức Thanh đỗ xe lại rồi tạm biệt Dung Tự.

“Mai tôi phải đi tỉnh khác ghi hình tiết mục.” Trước lúc xuống xe Dung Tự thuận miệng căn dặn, “Nhớ phải ăn uống đúng giờ, thực phẩm rác rưởi thì bớt ăn lại, trà sữa cũng uống ít thôi nếu không tối lại dễ mất ngủ đó.”

Dung Tự còn dông dài hơn cả Châu Phó nữa.

Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn gật đầu, cũng chỉ là ngoài miệng hứa hẹn thôi, Dung Tự vừa đi thì xác định cậu sẽ vứt hết mấy lời dặn dò này ra sau gáy.

Sau khi cởi dây an toàn, bước xuống xe, hắn vừa định đi thì nhớ ra gì đó, quay người lại. Tùy ý liếc nhìn ngón tay của Lộ Thức Thanh xong thì vờ như không có gì mà hỏi: “Chiếc nhẫn đuôi lúc trước tôi tặng em đâu rồi, sao chưa thấy em đeo nó bao giờ thế?”

Lộ Thức Thanh sửng sốt, cậu có hơi xấu hổ mím môi, sau đó mới thả ngón tay vào trong cổ áo len, nhẹ nhàng móc ra sợi dây chuyền bạc.

Chiếc nhẫn đuôi nọ được xâu vào sợi dây chuyền. Gara tranh tối tranh sáng khiến cho mặt bích tỉ phản chiếu ánh sáng xanh vàng giao hòa đẹp đẽ, lặng lẽ rơi vào trong con ngươi nhạt màu của Lộ Thức Thanh.

Dung Tự thoáng ngẩn ngơ, đồng tử lặng lẽ giãn ra.

Nhẫn đuôi đã tặng hơn nửa năm nhưng chưa một lần thấy Lộ Thức Thanh đeo vào, Dung Tự còn tưởng nó đã được cậu cất, không ngờ vậy mà lại là đeo sát bên người.

“Tôi sợ…” Lộ Thức Thanh định nói sợ bị người ta nhìn thấy, cậu suy nghĩ rồi sửa lại, “Cái này thấy có vẻ rất quý, tôi sợ chạm vào lại hỏng.”

Trong không gian chỗ ghế lái chật hẹp, nửa gương mặt của Dung Tự chìm trong bóng đêm. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn thẳng vào Lộ Thức Thanh, không biết do hoàn cảnh phụ trợ hay ảo giác mà khuôn mặt xưa nay vẫn mang theo nụ cười ôn hòa ấy lại cho người ta cái cảm giác xâm lược khó thở.

Lộ Thức Thanh vô thức có cảm giác bất an, cậu lúng túng gọi: “Dung lão sư?”

“Ừ.”

Giọng điệu hững hờ như chẳng khác gì ngày thường cả, hắn ngả người tới trước, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng áp lại, cầm chiếc nhẫn đuôi quen thuộc ấy lên.

“Cũng không quý lắm.” Giọng nói của Dung Tự lười nhác mà trầm thấp, “Thích thì đeo vào đi.”

Hương nước hoa quen thuộc chỉ còn sót lại mùi cuối dần lan tỏa ra xung quanh.

Sợi dây chuyền bạc trên cổ Lộ Thức Thanh siết chặt lại như bị ai bóp chặt mệnh môn yếu ớt theo động tác cầm chiếc nhẫn đuôi của Dung Tự. Cậu bất giác nín thở, khó khăn nuốt một cái rồi nói khẽ: “Nhưng… anh Châu nói, fan hâm mộ, sẽ hiểu lầm.”

Dung Tự khẽ ngước mắt lên, trong mắt khẽ bắn ra ánh sáng u ám như loài dã thú nhìn chòng chọc con mồi của mình.

“Hiểu lầm cái gì?”

Bụng ngón tay khẽ sượt qua, trên chiếc nhẫn đuôi hãy còn sót lại hơi ấm cơ thể của Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh chưa bao giờ trông thấy một Dung Tự như thế này cả, cậu lúng búng: “Tôi… tôi không biết.”

Hiểu lầm hai người bọn họ yêu đương với nhau chăng?

Lộ Thức Thanh có chút nói không nên lời.

Dung Tự chợt bật cười không lý do, sau đó hắn như người không có việc gì mà giơ ngón tay ra kéo cổ áo của Lộ Thức Thanh, nhẹ nhàng chậm rãi thả chiếc nhẫn đuôi vào trong áo.

“Không sao, tôi không sợ bị hiểu lầm.”

Nhẫn đuôi đã lạnh, trượt vào trong áo, dán lên da làm Lộ Thức Thanh khẽ run lên. Cậu ngơ ngác hồi lâu.

Đến lúc hoàn hồn lại thì Dung Tự đã rời khỏi.

Đèn cảm âm trong xe lặng lẽ không còn ánh sáng.

Dung Tự mặc âu phục mang giày da, cả người toàn mùi lẩu mà vẫn giữ được phong độ tiêu sái. Hắn đi đến bấm mật khẩu cửa vào nhà, nhớ lại phản ứng của Lộ Thức Thanh khi nãy thì khóe môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ hài lòng.

Phản ứng đó của Lộ Thức Thanh…

Mà còn không phải là rung động thì hắn sẽ ăn sống hết số hoa hồng trong nhà kính, ăn luôn cả lá lẫn gai.

***

Đúng là con tim Lộ Thức Thanh đang rung dữ dội.

Cậu lơ đễnh về đến nhà, không chịu được cả người toàn mùi lẩu, cởi đồ ra là vào ngâm mình trong bồn tắm ngay.

Chiếc nhẫn đuôi ngọc bích tỷ nọ được để trên chiếc bàn con cạnh bồn tắm. Lộ Thức Thanh ghé người vào thành bồn tắm, nghiêng đầu nhìn nó. Cảnh tượng Dung Tự đến gần móc lấy dây chuyền bạc hiện ra ngay trước mắt cậu.

Sao hắn lại đột ngột hỏi đến chiếc nhẫn đuôi thế?

Cả câu “tôi không sợ hiểu lầm” là sao đây?

Không biết có phải nước ấm bay hơi lên không, Lộ Thức Thanh cảm thấy cổ họng mình khô rát, cậu nuốt mạnh ngụm nước bọt.

Hẳn là không có ý gì đâu nhỉ.

Dung Tự hay nói lời thiếu đứng đắn, suốt ngày cứ gọi cậu là bé ngoan bé ngoan. Mấy lời mà người khác nghe thấy mờ ám vô cùng còn hắn lại chẳng hề nao núng mà nói ra.

… Hình như mới nãy chỉ thuận miệng nói thôi.

Lộ Thức Thanh vỗ mặt, khống chế suy nghĩ linh tinh của mình lại.

Dung Tự là idol, sao lại có thể nghi ngờ hành vi cưng chiều fan của idol như thế chứ?

Quá là không nên.

Lộ Thức Thanh khóa chặt tâm hồn, chẳng nghĩ gì đến tình yêu. Cậu ngâm mình một chốc, cuối cùng cũng tiêu hóa sạch chỗ khác lạ đó.

***

Lần này ăn lẩu hết sức viên mãn, Lộ Thức Thanh có được không ít đáp án chính xác từ chỗ Dung Tự. Cậu đang định cố gắng thêm thì Dung Tự lại bận bịu, phải rời khỏi Yến Thành bay đi khắp chốn.

Thời tiết ngày một lạnh, Lộ Thức Thanh lại không thích ra ngoài, cậu ru rú trong nhà cày phim cả ngày, rảnh rỗi không có gì làm thì chạy sang tưới hoa trong phòng kính bên chỗ Dung Tự.

Thích ý được một tuần thì Châu Phó bận tới nỗi chân không chạm đất lại đột nhiên tìm cậu.

[Châu sư Phó: Bé ngoan, mai rảnh không?]

[Cyan: Để tôi nhờ trợ lý sinh hoạt tra lịch trình ngày mai. Dạo này sắp xếp kín lịch rồi, Châu tiên sinh muốn hẹn lúc mấy giờ?]

[Châu sư Phó: 8 giờ sáng tới 6 giờ tối?]

[Cyan: Vui lòng đợi trong giây lát.]

[Cyan: Nể mặt giao tình giữa chúng ta, tôi tạm gác lại toàn bộ lịch trình liên quan việc đu phim, nằm ườn, ngủ trưa, chơi game, cố gắng xếp lịch hẹn.]

[Châu sư Phó: Mai mà thấy anh trợn trắng nhìn cậu thì nhớ rõ, là bù đắp tâm tình hiện giờ đó.]

[Cyan: … Chuyện gì vậy?]

[Châu sư Phó: Không phải lúc trước cậu khá thích Trình Nhất Chiêu à. Chẹp, cậu đoán xem nào, không ngờ Tinh Trần lại đào người về tay rồi. Chắc mai cậu ta sẽ tới Tinh Trần ký hợp đồng đó.]

Lộ Thức Thanh còn đang nằm ì trên sô pha, nghe tin này thì vọt dậy.

[Cyan: Hở? Tin chuẩn không đó?]

[Châu sư Phó: Anh Chậu của cậu có khi nào không đáng tin chưa hả? Chuyện không chắc ăn anh đây sẽ nói với cậu sao?]

Lộ Thức Thanh nghĩ nghĩ một chút, cũng đúng à nha.

Trình Nhất Chiêu cũng quá thảm, Lộ Thức Thanh vốn đã không còn làm fan đứa nhóc này thế mà sờ sờ ra đó lại bị đợt sóng “ngược fan” này kéo mình bò tường trở lại, thấy thương vô cùng.

Mấy ngày nay cậu đã xem bù phim ngắn của Trình Nhất Chiêu, lại lên mạng cày lại “Hung linh”, càng xem càng có cảm giác Trình Nhất Chiêu rất có tương lai.

Chỉ kém chút may mắn.

[Cyan: Sao tự nhiên cậu ấy lại ký với Tinh Trần vậy?]

[Châu sư Phó: Ai biết đâu, thế mai cậu có tới không?]

[Cyan: Tới tới tới!]

Lộ Thức Thanh gửi tin nhắn xong thì con gấu bông được đậy bằng tấm vải ở kế bên rơi vào tầm mắt. Tự dưng cậu bỗng có cái cảm giác chột dạ khi ăn vụng sau lưng Dung Tự.

Khụ.

Bản mệnh là Dung Tự, những người khác cậu chỉ ghé đầu tường liếc nhìn thôi, quyết không vượt qua ranh giới lấy nửa bước.

Dù sao dạo này cũng không có việc gì, cậu ghé Tinh Trần giải khuây, lấy sản phẩm ăn theo Dung Tự được gửi tới…. Tiện thể nhìn Trình Nhất Chiêu một cái mà thôi!

Cứ an ủi mình như vậy, Lộ Thức Thanh an tâm hơn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, cậu cố tình dậy sớm, không chờ Châu Phó tới đón đã phóng xe đến cao ốc Tinh Trần.

***

Trình Nhất Chiêu đang ký hợp đồng.

Mấy ngày nay cậu ta cứ như đang mơ vậy, có cảm giác không chân thật chút nào.

Không dễ gì mới nhẫn nhục vì việc lớn quay cho xong bộ phim có thể hot thì nam chính đắc tội người ta lúc đi tuyên truyền, khiến cho bộ phim có thể sẽ bị dìm xuống. Cứ nghĩ mình lăn lộn trong giới giải trí cả đời cũng đừng hòng có tên tuổi thì Tinh Trần - đầu rồng của giới giải trí lại chủ động vươn cành ô liu ra giúp.

Còn chưa ký hợp đồng, người đại diện hiền hòa dễ gần nói muốn đề cử mình đi thử vai nam 2 bộ phim hiện đại đề tài huyền học tróc quỷ.

Chắc chắn không phải mơ.

Trình Nhất Chiêu nghĩ.

Bằng vào khả năng tưởng tượng của bản thân cậu ta, làm quái gì mà mơ được giấc mơ đẹp thế này chứ!

Hợp đồng phía Tinh Trần ký với cậu ta là hợp đồng cấp A, đãi ngộ tốt hơn lúc còn ở Kim Chiêu không biết bao nhiêu lần. Mấy năm nay Trình Nhất Chiêu chịu thiệt đã quá nhiều, cậu nhìn kỹ từng điều khoản trong hợp đồng, xác định không có bẫy rập gì, cuối cùng ký tên của mình lên.

Người đại diện Tinh Trần sắp xếp cho Trình Nhất Chiêu là người dễ chịu, sau khi nhận lấy hợp đồng thì cười tít mắt: “Có muốn đi dạo một vòng quanh Tinh Trần không?”

Trình Nhất Chiêu được yêu thương thế này đâm ra sợ hãi: “Được thật không?”

Người đại diện: “...”

Công ty nhà mình, tất nhiên là được rồi.

Trời ạ, đứa nhỏ xúi quẩy này đã trải qua những tháng ngày thế nào ở Kim Chiêu đấy hở?

Trình Nhất Chiêu hãy còn trẻ, chịu khổ ở giới giải trí quá nhiều. Cậu ta đi tham quan Tinh Trần mà bó tay bó chân, nơm nớp kinh sợ, trông cứ như sợ bất cẩn rồi thấy phải cái gì không nên thấy thì lại bị kéo đi đập cho một trận vậy.

Người đại diện thầm rơi nước mắt.

Tội nghiệp quá mà.

Bận bịu xong thì đã tới giữa trưa, người đại diện đưa cậu ta tới nhà ăn dành cho nghệ sĩ và cao tầng dùng bữa.

Trình Nhất Chiêu làm quen cả ngày trời, cuối cùng đã không còn căng cứng như buổi sáng lúc mới đến nữa.

Gọi món xong, trong lúc chờ thức ăn, Trình Nhất Chiêu liếc mắt nhìn rồi chộp thực đơn che lên đầu hệt như đang tránh ôn thần vậy.

Người đại diện tò mò: “Sao vậy?”

Trình Nhất Chiêu nhỏ giọng: “Có, có một vị tiền bối, không không không không không hợp với em lắm.”

Người đại diện nghi ngờ, anh ta quay đầu liếc nhìn thì thấy bàn bên cạnh là Lộ Thức Thanh và Châu Phó.

“Cậu nói Lộ thiếu… Lộ Thức Thanh à?”

Mặt mày Trình Nhất Chiêu thảm không nở nhìn: “Ừa ừa.”

Người quản lý co giật khóe môi: “Hai người không hợp cái gì?”

“Bát tự.”

Người quản lý: “...?”

Xem ra đứa nhỏ này bị ép tới mức tin vào huyền học luôn rồi!

“Sao lại không hợp bát tự?” Người đại diện muốn nhắc nhở cậu ta, nếu không phải Lộ thiếu gia thì tám phần mười cậu ta chẳng vào Tinh Trần nổi bèn nói khéo, “Lộ lão sư tốt tính lắm, chắc không cãi vã gì với cậu đâu nhỉ?”

Trình Nhất Chiêu trưng ra vẻ mặt thâm trầm.

Anh không hiểu.

Trình Nhất Chiêu thảm đến cảnh giới nhất định thì đã bắt đầu tự học về huyền học, thậm chí còn có thể bói mệnh.

Lúc đó cậu ta có tính một quẻ xem bộ phim này có bạo không thì lại có kết quả là “có, nhưng phải mài giũa, có thể sẽ có người chắn đường”. Trình Nhất Chiêu vẫn luôn cho rằng người đó là Hứa Tri Minh nên lúc quay phim cậu ta vẫn luôn cố gắng nhẫn nại, sắp trầm cảm tới nơi luôn rồi.

Khó khăn lắm mới đóng máy, được mời đi tuyên truyền, cậu ta hớn ha hớn hở, cứ tưởng cuối cùng cũng sắp thấy cảnh trời quang mây tạnh thì lại vì Hứa Tri Minh vạ miệng mà bị hủy hoại.

Bởi vì người mà Hứa Tri Minh vạ miệng là Lộ Thức Thanh nên Trình Nhất Chiêu vẫn luôn vững tin vào chân lý huyền học “thà giết lầm còn hơn bỏ sót” đã quả quyết rằng Lộ Thức Thanh xung khắc bát tự với mình.

Vẫn nên cách xa một tí.

Chính ngay lúc này, Châu Phó “chà” một tiếng: “Lão Trần, dẫn người mới à?”

Người đại diện họ Trần mỉm cười chào hỏi: “Đúng rồi. Lộ… Tiểu Lộ lão sư cũng đến rồi à, nào nào nào, ghép bàn chung nào.”

Trình Nhất Chiêu: “...”

Trình Nhất Chiêu chỉ hận không thể nhét đầu xuống gầm bàn.

Châu Phó tùy ý dắt Lộ Thức Thanh sang: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Lộ Thức Thanh ngồi vào chỗ đối diện Trình Nhất Chiêu, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Không dưng Trình Nhất Chiêu cảm giác da đầu mình tê dại y hệt từ trường hai bên không hợp nhau, cả người mất tự nhiên.

Trình Nhất Chiêu căng da đầu đứng lên khom lưng: “Xin chào Lộ lão sư, tôi là Trình Nhất Chiêu.”

Lộ Thức Thanh: “Ừm.”

Trình Nhất Chiêu càng thêm khó chịu.

Quả nhiên cao xa lạnh lùng y hệt lời đồn hu hu hu.

Đại diện Trần có lòng muốn giúp Trình Nhất Chiêu, anh ta cười tít tắp: “Tuần sau Nhất Chiêu sẽ đi thử vai bộ phim kia, có phải Tiểu Lộ nhận nam một không? Ây da thật là khéo quá rồi.”

Trình Nhất Chiêu sắp trừng rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Lộ Thức Thanh khẽ nhấc mắt nhìn lên, lạnh lùng còn xa cách.

“Ừm.”

Mặt Trình Nhất Chiêu viết đầy chữ “mạng của ngộ toi rồi”.

Tiêu rồi tiêu rồi, dù có tới Tinh Trần thì cũng nugu thôi.

Châu Phó cũng đang khuyến khích: “Tiểu Trình diễn xuất khá lắm, nam số hai còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Tóm lại sau này cùng chung đoàn phim, hay là thêm bạn tốt wechat đi.”

Ánh mắt của Trình Nhất Chiêu sắp chết lặng rồi.

Lộ Thức Thanh thì lại lấy điện thoại ra, rất là tự nhiên. Cậu mở giao diện mã QR danh thiếp lên đưa sang.

Dung Tự có dạy cậu rồi, thêm bạn thì tốt nhất là để người khác quét mã, như vậy quyền chủ động chấp nhận hay không ở chỗ mình.

Nếu gặp người mình không thích mà lại không tiện từ chối lời mời thêm bạn thì có thể làm bộ dễ chịu đưa mã QR ra, quay mặt đi không đồng ý là được.

Đó gọi là khéo léo từ chối.

Mặt Trình Nhất Chiêu như đưa đám song vẫn gắng gượng trưng ra nụ cười tràn đầy sức sống, mở điện thoại lên quét mã.

Tít.

Lộ Thức Thanh cất di động, bấm tắt, cậu chỉ cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi à.

Trình Nhất Chiêu vốn định bấm mời kết bạn, cơ mà cậu ta không ngờ sau khi quét mã thành công thì giao diện hiện ra lại rất quen thuộc.

Ghi chú: [Ngôi sao may mắn (💕) Đầu tường lão sư (💕)]

Trình Nhất Chiêu dại người.

Cậu ta ngơ ngác hồi lâu mới lúng túng bấm vào “gửi tin nhắn” bên dưới, tới thẳng giao diện nhắn tin.

Trước kia Trình Nhất Chiêu nghèo đến mức cái ăn cũng không có, tiết kiệm vô cùng, điện thoại cũng là cái cũ của nhiều năm trước.

Lịch sử trò chuyện dừng lại chỗ tin nhắn vài năm trước.

[Trình Bát Chiêu: Cám ơn bó hoa Đầu tường lão sư đã tặng! Tôi sẽ cố gắng tiếp tục kiên trì!]

[Ngôi sao may mắn Đầu tường lão sư: Phải cố lên nha! o(〃^▽^〃)o! Tiền đồ như gấm!]

[Trình Bát Chiêu: (Gấu nhỏ khom lưng)]

Trình Nhất Chiêu: “... …”

Đầu tường… lão sư?



Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia

Ngược fan: Để fan thấy mặt thiệt thòi, bất công mà idol chịu để củng cố tình cảm, sức chiến đấu… của fans

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play