Thịt xào ớt cay sao lại không thể tính là lẩu được chứ.
Dung Tự thấy phiền lòng ghê.
Đáng ra hắn tràn đầy tự tin lại bị một câu nhẹ tênh của Đậu Trạc làm hắn bắt đầu hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân.
Đáng ghét.
Chó Đậu lòng dạ đáng chết, lại làm loạn đạo tâm hắn.
Trước khi ghi hình tiết mục, phó đạo diễn có đến đưa cho bọn họ điền vào bảng câu hỏi lát nữa dùng kiểm tra.
Lộ Thức Thanh còn đang định lén đi xem đề của Dung Tự, nhưng lúc này MC đã đưa quay phim đến ra sức quay tư liệu sống. Lộ Thức Thanh đành ôm hận gác tay, sột soạt điền vào rồi chuyền đi.
Quả nhiên giống như anh Thẩm đã nói, câu hỏi rất dễ, đều là mấy vấn đề sở thích đơn giản. Sau khi điền đầy đủ ba bốn mươi câu, đến lúc ghi hình, tổ tiết mục sẽ tùy chọn câu hỏi, đáp án.
Trong đầu Lộ Thức Thanh liều mạng nhớ lại đáp án của Dung Tự, căng thẳng vào là cậu cắn móng tay mãi.
Châu Phó thở hắt ra, anh kéo ngón tay cậu, truyền thụ kinh nghiệm cho.
“Móng tay bị gặm trụi lủi cả rồi, đừng gặm nữa, gặm nữa cũng không hết căng thẳng đâu.”
“Ghi hình tiết mục mà thôi, nếu cậu sợ khán giả phía dưới thì cố đừng nhìn xuống đó. Cần cậu làm gì thì anh Thẩm sẽ cue.”
“Nếu mà thật sự không biết trả lời sao thì cậu có thể nói khéo “trong đoàn phim Dung lão sư cũng bla bla…”, ném vấn đề sang cho Dung Tự, tự nhiên hắn sẽ cứu trường giúp cậu.”
Lần đầu tiên Lộ Thức Thanh vào studio truyền hình, cậu lo tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi. Còn chưa lên sân khấu đã nghe thấy từng đợt hoan hô của khán giả bên dưới, cậu khẽ nuốt xuống.
Lúc này, bất chợt có một bàn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu.
Lộ Thức Thanh mờ mịt ngước lên nhìn.
Hôm nay mới thấy Dung Tự không sửa soạn tạo hình quá mức khoe khoang, hắn mặc quần áo phong cách xưa được cách điệu, màu lam màu hồng xen kẽ, khi cúi xuống lại cho người ta cảm giác ôn nhuận của công tử thế gia, hắn cười khẽ, an ủi cậu: “Đừng lo, tôi ở đây mà.”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra.
Không dưng sự hồi hộp thoáng hiện trong lòng vì căng thẳng quá độ lại được nụ cười của Dung Tự chậm rãi dằn xuống.
Chướng ngại xã giao của Lộ Thức Thanh đã khá hơn rất nhiều, nếu không vào hai năm trước mà gặp phải cảnh này là cậu đã co giò chạy biến rồi.
Bắt đầu ghi hình, sau khi MC làm nóng bầu không khí thì mời nhóm diễn viên chính của “Trường An Ý” ra sân trong tiếng hoan hô của khán giả.
Lộ Thức Thanh đứng dưới ánh đèn sân khấu, cậu tập trung cao độ nghe MC đang nói chuyện đó chuyện kia, thần sắc vẫn lạnh lùng, xinh đẹp như từ trước đến nay.
Mới đầu Châu Phó còn an ủi Lộ Thức Thanh, nhưng vừa thấy bé ngoan lên sân khấu thì tới lượt anh ta đứng dưới gặm móng tay.
Lộ Thức Thanh sẽ không lên cơn say người đâu nhỉ?
Sẽ không căng thẳng quá rồi quên sạch, không biết nói gì làm sân khấu sượng trân đâu nhỉ.
Á á á.
Châu Phó chỉ hận không thể nhảy lên ghi hình tiết mục giùm Lộ Thức Thanh.
Còn may Lộ Thức Thanh tắm lửa sống dậy trong từng lần đội quần, đa số đều nói tiếp được lời của anh Thẩm, không ngay đơ như bình thường.
Có không ít fan mẹ của Lộ Thức Thanh ngồi ở hàng ghế đầu, ai nấy đều đang giơ bảng đèn tiếp ứng.
“Bé ngoan!”
“Hu hu hu bé Lộ ngoan quá! Mama yêu con!”
Châu Phó: “...”
Xem ra không phải có mỗi anh là chợt có ham muốn bảo vệ Lộ Thức Thanh đâu nhỉ?
Rõ ràng hình tượng bên ngoài là đóa hoa cao lãnh thế mà hút fan mẹ được à?
Quả nhiên, nhan sắc là chính nghĩa.
Lộ Thức Thanh biểu hiện tốt đến bất ngờ, trừ mấy lần không biết tiếp lời thế nào, được Dung Tự khéo léo hóa giải thay thì cả quá trình đều ổn định như thể trên sân khấu không phải là cậu vậy.
Châu Phó dưới sân khấu xem mà lặng lẽ thở phào.
Lần này ổn thỏa rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến vòng kiểm tra độ ăn ý.
Trò chơi này vốn đã có sẵn cảm giác của show giải trí, không cần tiết mục đối diện khán giả đầy lúng túng. Quả nhiên Lộ Thức Thanh và Dung Tự được phân vào hai đội khác nhau, tổ tiết mục cố ý xào tình anh em, muốn âm thầm phát đường.
Sau màn oẳn tù xì đầy căng thẳng, Lộ Thức Thanh và Dung Tự ngồi đối diện nhau, bắt đầu trả lời.
Anh Thẩm cầm câu hỏi trong tay, cười híp mắt: “Trong Trường An Ý, Tiểu Lộ và Dung lão sư của chúng ta sắm vai hai anh em, cảnh diễn tay đôi rất nhiều. Chắc chắn kiểm tra ăn ý sẽ không làm khó được hai người, cùng xem xem điểm có cao hơn đội Mục Bạch Ái và Đậu Trạc lão sư không nhé.”
“Hai người họ thì hiểu nhau gì chứ, nửa ngày trả lời đúng có 3 câu.” Dung Tự lên show giải trí thì vui như về nhà vậy, lời nói đến mau. Hắn thiếu đứng đắn dựa lưng ghế: “Có cả thảy bao nhiêu câu thế? 10 câu chứ gì? Tôi với Thức Thanh nhẹ nhàng đáp đúng cho xem… phải không Thức Thanh?”
Anh Thẩm cười như được mùa: “Xem ra Tiểu Lộ không tự tin lắm nha. Được rồi, chúng ta bắt đầu câu đầu tiên thôi. Mời giành quyền trả lời.”
“Đối phương thích màu gì nhất?”
Lộ Thức Thanh vội giành quyền nhưng ngón tay của Dung Tự nhanh hơn, bấm đèn cạch một tiếng.
Anh Thẩm: “Dung lão sư, mời trả lời.”
Dung Tự tiêu sái rút tay về: “Màu cam.”
Anh Thẩm: “Chúc mừng Dung lão sư, 1 điểm!”
Lộ Thức Thanh thất vọng thu tay về.
Anh Thẩm đang định đọc câu hỏi kế thì Dung Tự chợt cười tít mắt nói: “Thấy Thức Thanh lão sư thất vọng như vậy, hay để tôi thả cửa nhé, nếu em đáp đúng tôi nhường điểm cho em, thế nào?”
Lộ Thức Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Anh Thẩm cười to ha ha: “Rồi rồi rồi, Dung Tự thả hết các cửa… Vậy Tiểu Lộ trả lời chứ?”
Lộ Thức Thanh nóng mắt, lòng có hơi lăn tăn.
Rốt cuộc là màu lam fans nói hay là màu hồng phấn Dung Tự khai đây?
Màu lam…
Hồng phấn…
Lỡ đâu hôm qua Dung Tự thấy mình xấu hổ quá mới cố ý nói bản thân thích màu hồng phấn thì sao?
Nghĩ kỹ thì trong sinh hoạt hàng ngày, Dung Tự dùng màu lam khá nhiều, đến cả bàn chải đánh răng trong phòng tắm cũng là mau lam đó.
Lộ Thức Thanh ướm thử: “... Màu lam?”
Dung Tự: “...”
Anh Thẩm thở dài: “Tiếc ghê nha, đáp án chính xác của Dung lão sư là màu hồng phấn.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn.
Đậu Trạc ngồi bên cạnh nghiêng đầu cười “phụt” thành tiếng.
Đồng đội ngồi cạnh y cất giọng âm u: “Đậu lão sư, Tiểu Lộ là đồng đội của chúng ta đấy, cậu ấy không được điểm kìa.”
Đậu Trạc ho khan: “Xin lỗi.”
Anh Thẩm hỏi tiếp câu thứ 2.
“Drama hoặc movie đối phương thích nhất là gì?”
Dung Tự lại giành được quyền trả lời, hắn tiêu sái nói: “Còn phải hỏi sao? Đỗ Phương Khê.”
Anh Thẩm thở than: “Quả nhiên cậu tự luyến tới nổi làm người ta muốn đánh cho. Nhưng không thể không nói đáp án chính xác! Một điểm nữa.”
Mọi người đều biết bệnh tự luyến của Dung Tự, cùng nhau cười ầm.
Câu thứ 3.
“Bài hát đối phương thích nhất là bài hát nào?”
Lúc này Dung Tự có chút mong Lộ Thức Thanh trả lời một câu, hắn cố ý bấm đèn chậm. Song Lộ Thức Thanh nghĩ mãi vẫn không nhớ nói Dung Tự trả lời phỏng vấn nói thích bài nào, cậu sốt ruột tới mức chân mày nhíu chặt.
Không phải trả lời hơn 40 câu sao, gì mà rút ra toàn câu hỏi khó thế hả?
Dung Tự mà còn chậm nữa thì hiện trường sẽ sống sượng mất, hắn chỉ đành ôm hận vỗ vào chiếc đèn.
Anh Thẩm: “Xin mời Dung lão sư trả lời.”
Dung Tự ngoài cười trong không cười: “Gửi gắm bốn bể.”
“Chúc mừng Dung lão sư!”
Dung lão sư một hơi lấy được 3 điểm không vui mừng nổi.
Hắn hít sâu một hơi rồi cười tít mắt hỏi Lộ Thức Thanh: “Thức Thanh, đáp án của em là gì?”
Anh Thẩm thấy hắn gần như đã hoàn thành trò chơi hỏi đáp này nhưng cũng không ngăn hắn lại: Dù sao lúc Lộ Thức Thanh trả lời sai thì mấy biểu cảm be bé trên mặt Dung Tự nhìn hài lắm ha ha ha.
Lộ Thức Thanh không nhớ lắm, cậu nghẹn cả buổi mới lúng túng kêu: “Bỏ, bỏ qua.”
Dung Tự: “...”
Em tưởng đang chơi trò em múa may tôi đoán hình khi nãy hả?
Anh Thẩm vui muốn điên luôn, anh ta cố gắng duy trì tố chất của một MC chuyên nghiệp, lắc đầu thở than: “Tiếc quá nha Tiểu Lộ lão sư, bài Dung lão sư thích nhất là “Đi cửa đông” đó.”
Lộ Thức Thanh nóng hết mặt mày: “Dung lão sư chưa từng nói với tôi…”
Dung Tự nhịn mãi, rốt cuộc cũng hết chịu được, hắn buồn bã than: “Tiểu Lộ đừng cố ý thả cửa cho tôi thắng chỉ vì tôi là thần tượng của em nha… Ngày nào tôi cũng ngâm nga bài đó, sao có khả năng em không để ý đến kia chứ?”
Lộ Thức Thanh thảng thốt: “Hả? Có hả?”
“Có mà.” Dung Tự gõ ngón tay lên bàn, hừ một tiếng, “Sáng nay lúc tôi làm bữa sáng, em chạy sang ăn ké, lúc đó không phải tôi đang ngâm nga bài ấy sao? Lẽ nào em không thưởng thức giọng ca mỹ miều của tôi mà chỉ nhớ nhung sandwich thôi sao?”
Lộ Thức Thanh ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra: “Hóa ra bài hát bình thường anh ngâm nga là bài này.”
Nhịp điệu lạc trôi tới tận Himalaya luôn rồi, làm sao mà nghe ra cho được.
Dung Tự: “...”
Khán giả cười như điên.
Đậu Trạc cũng hết nhịn được, y cầm micro nói xen vào: “Dung lão sư, hay anh ngâm nga mấy câu tại chỗ cho mọi người nghe với?”
Dung Tự tự tin bật mic ngâm nga điệp khúc.
Đậu Trạc “ồ” lên: “Đúng là…”
Anh Thẩm tiếp ngay: “Đúng là nghe không ra làn điệu gì ha, không thể trách Tiểu Lộ của chúng ta được.”
Dung Tự: “... …”
Dung Tự tham gia chương trình giải trí rất khéo, chỉ vài câu nhẹ nhàng làm ra một biểu cảm đã làm bầu không khí sôi động hẳn.
Trò chơi lại tiếp tục.
“Câu cửa miệng của đối phương là gì? Có 3 câu, đáp đúng bất kỳ ý nào cũng có 1 điểm.”
Dung Tự vỗ đèn: “Ừa ừa, vâng ạ, xin lỗi.”
“Hoàn toàn chính xác!”
“Đối phương thích trò chơi vận đồng nào?”
Dung Tự buột miệng: “Em ấy sẽ viết “bắn cung”, nhưng theo như hiểu biết của tôi về em ấy thì hẳn là sẽ thích mấy trò kích thích một chút như là trượt tuyết, lướt sóng, dù lượn gì đấy.”
Anh Thẩm nhìn đáp án “bắn cung (ps: Có cơ hội cũng muốn chơi dù lượn thử)” mà Lộ Thức Thanh viết trên tấm thẻ thì hơi kinh ngạc.
Thế này cũng quá hiểu rõ đối phương rồi đấy?
Trái lại ánh mắt Lộ Thức Thanh như chết lặng, cậu nhìn bàn tay để trên đèn của mình, mãi không chịu bấm.
Tại sao toàn lựa câu cậu không biết vậy hả?!
Dung Tự tức giận nghẹn khuất ở ngực đấy. Khóe mắt liếc thấy Đậu Trạc ngồi một bên cười mất hết hình tượng, Dung Tự cố gắng vận khí.
Vững vàng, nhất định phải vững vàng.
Vẫn còn câu hỏi cuối cùng, chắc chắn Thức Thanh có thể trả lời đúng.
Anh Thẩm liếc nhìn Dung Tự bằng ánh mắt tội nghiệp: “Câu tiếp theo, đối phương thích ăn gì?”
Hai mắt Lộ Thức Thanh sáng rỡ.
Cái này cậu biết nè!
Ăn cay, Dung Tự thích ăn cay nhất!
Tiểu Lộ lão sư nhanh tay lẹ mắt ấn xuống, cuối cùng cũng giành được một câu.
Chỉ là ngay khi định nói ra đáp án thì Lộ Thức Thanh nghẹn lại.
Từ sau khi Dung Tự biết cậu không thể ăn cay, lần nào đi ăn hắn cũng gọi món thanh đạm dựa theo khẩu vị của cậu hết. Hắn cũng chẳng kén ăn, món gì cũng ăn được chút ít.
Nghĩ kỹ thì hình như Dung Tự chưa từng gọi món cay mà mình thích.
Lộ Thức Thanh mờ mịt hồi lâu, trong ánh mắt thúc giục của khán giả, cậu lúng túng nói: “Thịt… thịt xào… xào, xào ớt cay?”
Dung Tự vỗ tay, cười tít mắt nói: “Trả lời chính xác.”
Anh Thẩm cầm thẻ câu hỏi, u ám nói: “Nhưng đáp án của Dung lão sư là lẩu.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Đậu Trạc né khỏi ống kính, y cười sắp ngã xuống gầm bàn, may có Mục Bạch Ái đỡ lại. Lòng Đậu lão sư giờ sướng rơn lại thấy buồn cười.
Cuối cùng Dung Tự cũng lật xe rồi.
Dung Tự đã lật xe mở to mắt nói bậy: “Trong nồi lẩu toàn ớt cay, còn nhúng thịt ăn được nữa. Với lại tôi thích xào thịt ớt cay với nước cốt lẩu, không có vấn đề gì hết.”
Anh Thẩm: “...”
Khán giả: “...”
—
Lật xe: Sự việc xảy ra trái với dự đoán (xảy ra theo chiều hướng xấu), không có khả năng kiểm soát
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT