Chương trình giải trí livestream chủ đề tình yêu x3,14.
Gần đây Tinh Trần vừa cho ra mắt chương trình giải trí livestream chủ đề tình yêu.
Poster chính thức vừa bắt đầu đã nói có 5 cặp nghệ sĩ, minh tinh, nhưng về sau chỉ có poster 4 cặp, cặp cuối cùng cứ nín đấy không đưa ra, giấu rất kín kẽ.
Bốn cặp tình nhân màn ảnh đều là fans và người qua đường ship sống ship chết, nhất là khi công bố đôi áp trục là đỉnh lưu và người thường, vừa tuyên bố đã lên hot search.
Hình thức livestream sinh ra từ show giải trí thử nước của Dung Tự lúc trước, phân tổ livestream tương tác ngày thường của từng CP, không có mấy hoạt động qua lại lòe loẹt khác.
Khán giả thuần túy là tới cắn đường, thấy càng tới gần ngày phát sóng mà đôi cuối trước sau cũng không công bố thì ào ào đưa ra suy đoán.
[Rốt cuộc là cặp đôi nào? Quan uy lớn voãi (nhảmnhíđó]
[Chả có nhẽ là cặp nào chưa công khai? Bắt đầu nghĩ manh mối]
[Ước Pháp Bất Dung Tình!]
[Ha ha ha ha ha ước Pháp Bất Dung Tình còn không bằng ước Đậu Trạc lên show công khai. Hai người đó bận xù đầu, làm gì mà nghĩ tới chuyện lên show tình cảm?]
[Nói bậy rồi. Lộ tổng có thể không muốn chứ Dung Tự… Mấy you nghĩ kĩ đi, một người đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi lên like fanfic “Pháp Bất Dung Tình” thì có gì mà làm không được chứ?]
[Có lý nha]
[Có lý +1]
Nói thì là vậy song cũng không có mấy ai tin “Pháp Bất Dung Tình” sẽ tham gia show tình cảm.
Chương trình giải trí phát sóng vào ngày lễ tình nhân, chia thành 5 màn hình livestream. Khán giả có thể bấm vào trang của cặp đôi mình thích. Manh mối ở trang chủ của 5 đôi không ai giống ai cả.
Có vài khán giả ăn dưa chạy thẳng tới màn hình thứ 5 sau khi show vừa lên sóng, nhưng ập vào mặt họ là gương mặt cặp đôi bị hoa hồng hai bên làm mờ cả.
[Tín vật định tình đôi cách vách là corgi, trang chủ vẽ quá trời con chó ver chibi, còn đôi này là hoa hồng à?]
[Hóng hóng! Mau lẹ nhanh! Tao là tao thích cái kiểu đợi chờ bí ẩn sống không bằng chết này lắm á, sướng tung luôn!]
[Á á á mau hé lộ bí mật!]
Đã bắt đầu livestream thế mà tổ tiết mục vẫn còn đang tỏ ra thần bí, cứ quay chụp cây cỏ trong sân mãi, khán giả vừa sốt ruột vừa phân tích.
[Trong sân trồng hoa hoa cỏ cỏ sao? Coi bộ phật hệ dưỡng sinh à? Mị đoán Lâm lão sư!]
[Đôi này kiểu tháng năm tĩnh lặng à? Kế bên sôi nổi quá trời, chắc khác phong cách á]
Màn bình luận vừa vút qua thì một đôi chân dài hiện ra trong màn hình.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời lên cao, camera di chuyển một vòng làm hiện lên vầng sáng cầu vồng, sau khi vầng sáng ấy chậm rãi tan đi thì một gương mặt quen mắt hiện ra.
Dung Tự đang xách bình tưới nước, nước rơi xuống bên người. Hắn buộc chiếc tạp dề màu hồng phấn, vai rộng eo thon. Trông thấy máy quay, Dung Tự khẽ nhướng mày, đoạn, hắn xách bình tưới mấy cái rồi nở nụ cười giữa làn hơi nước: “Nhanh thế đã bắt đầu rồi?”
Màn bình luận:
[Đệt!!!!]
[Vậy mà lại là Dung Tự á?!]
[Ba giây trước khi nhìn thấy gương mặt đó, đầu óc không có phản ứng gì, tao còn cảm thấy người này đẹp trai kinh thiên địa quỷ khóc sầu. Nhưng mà cái tên “Dung Tự” hiện ra trong đầu tao rồi cái bộ lọc bể nát]
[Tui muốn phong cách khác đôi kế bên nhưng mà không phải khác kiểu này á á á á á! Cái này ngả ngớn quá! Tui chịu không xiết!]
[Pháp Bất Dung Tình là thật đó!!! Mị chết rồi mị chết rồi! Mau mau cho bé Lộ khung hình, mị muốn biết hai người tương tác kiểu gì trong cuộc sống riêng tư!]
Ban đầu tiết mục bắt đầu phát sóng lúc 9 giờ sáng, nhưng tổ tiết mục chiêu trò, tới làm màn “kiểm tra đột xuất” nên đến phát sóng trước.
May mà sáng sớm Dung Tự đã dậy “mần” tạo bình chụp poster mới miễn cưỡng không có cảnh đầu bù tóc rối.
Thấy màn bình luận ai cũng cue Lộ Thức Thanh, hỏi người ở đâu, Dung Tự mới tưới nước rồi lười nhác đáp: “Nói là 9 giờ bắt đầu phát sóng mà, Lộ lão sư còn đang ngủ, chắc phải tám giờ rưỡi mới dậy.”
Màn bình luận:
[Chà chà chà! Đã yêu đường rồi mà vẫn còn kêu “Lộ lão sư” à?]
[Cá luôn này đam mê của Dung Tự, kêu Lộ lão sư rõ ràng làm tăng thêm cái vẻ mặt người dạ thú]
[Nhanh đê! Cameraman mau vào phòng ngủ ngắm mỹ nhân đi ngủ! Mlem mlem!!]
Đạo diễn hỏi Dung Tự xem có vào quay phòng ngủ chính được không.
Dung Tự nhướng mày: “Dĩ nhiên là được. Yêu cầu của fans sao tôi từ chối cho được chứ. Mời, vào cửa rẽ trái, phòng có dán sticker trái tim là phòng ngủ chính đó.”
Khán giả phấn chấn ngay.
[Lộ lão sư! Á á á! Có thể ngắm Lộ lão sư đang ngủ! Ngày này tới thiệt rồi]
[Mỹ nhân mỹ nhân! Tao cũng muốn ngắm đóa hoa cao lãnh sáng sớm thức dậy mắt còn nhập nhẹm!]
[Không đúng, Dung Tự mà chịu cho người ta vào quay Lộ Thức Thanh à? Tao giữ nguyên thái độ nghi ngờ]
Khán giả háo hức nhìn theo camera lia tới. Quả nhiên mọi người trông thấy trên cánh cửa phòng ngủ chính có dán sticker hình trái tim vô cùng cùng ngả ngớn, vừa nhìn là biết phong cách của Dung Tự.
Kéo tay nắm cửa ra, camera lia tới chiếc giường trong phòng.
Trên giường là chiếc chăn được gấp ngay ngắn, màn cửa sổ cũng được kéo ra, ánh nắng ngập tràn cả gian phòng.
Làm gì có ai.
Khán giả ngu người cả.
[Không phải mà mỹ nhân của tao đâu?!]
[Lộ Thức Thanh đâu Lộ Thức Thanh đâu (Chảy nước miếng ngờ nghệch lặp lại)]
[A a a a tao đã nói mà, Chó Dung nết chiếm hữu mạnh tới vậy làm gì có cửa cho người ta quay cảnh Lộ Thức Thanh còn chưa ngủ dậy chứ, ghét ghê!]
Camera quay về phía sau.
Dung Tự lười nhác dựa khung cửa: “Quay xong chưa? Chẹp, tôi thật không hiểu phòng ngủ chính có gì mà xem mà ai cũng hò hét đòi vào quay. Quay xong rồi thì nhanh nhanh đi ra, mới lau sàn đó.”
Đạo diễn: “...”
Khán giả: “...”
Màn bình luận lại bắt đầu hò hét:
[Lộ Thức Thanh đâu?!]
Dung Tự ngạc nhiên chớp mắt: “Tất nhiên Lộ lão sư ở nhà mình ngủ rồi.”
Khán giả: “...??”
Khán giả bị Dung Tự chơi xỏ thế thì cũng thay đổi trong lặng im, u ám gửi bình luận cà khịa.
[Ái cha, tình lữ nhà ai công khai lâu thế rồi mà còn không ở chung chứ?]
[Mấy phòng livestream khác toàn ở chung có đôi có cặp, giày nè, bàn chải đánh răng nè, ly nè vân vân mây mây, lãng mạn lớm. Nào tụi ta cùng nhau xem phòng vệ sinh nhà Dung Tự đi, shh, thế mà lẻ loi không yeah!]
[Dung lão sư không ở chung bé Lộ là vì không muốn sao?]
[Chắc cú luôn! Lộ Thức Thanh khóc la muốn ở chung Dung ảnh đế, nhưng mà Chó Dung của chúng ta là người nào chứ? Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, lời lẽ cự tuyệt Lộ Thức Thanh rất chính đáng, nói “này là giá khác”. Lộ lão sư khóc hù hụ, ảo não hối hận.]
[Không sai, nhất định là thế, chắc chắn không phải là Dung Tự muốn ở chung.]
Dung Tự: “...”
Dung Tự cắn muốn nát cả hàm răng, ngoài cười trong không cười mà kêu: “Đóng màn bình luận giúp tôi đi.”
Màn bình luận:
[Ái chà chà! Mị sợ quá à!]
[Có thể làm Dung Tự tan vỡ chỉ có Lộ Thức Thanh há há há há.]
[Chả sốt ruột thật kìa ha ha ha tao còn tưởng chả sẽ nói gì bậy bạ nữa kìa.]
Dung Tự bị chọc phải tâm sự, đương nhiên không nói nên lời ngả ngớn gì.
Suy cho cùng thì hắn đã nhì nhằng với Lộ Thức Thanh cả 3 tháng trời. Làm nũng, bán thảm trò gì hắn cũng có mà vẫn không thể khiến Lộ lão sư lạnh lùng vô tình chịu sống chung mái nhà.
Khán giả tới cắn đường, cãi nhau với Dung Tự xong, tinh thần sáng láng là lại bắt đầu gào hối Lộ lão sư.
Dung Tự biết rõ chỗ thu hút của show giải trí nên cũng không nói nhiều mà đứng dậy đi qua tòa C - 2 kế bên.
Giờ mới hơn 8 giờ, hai tháng này Lộ Thức Thanh lại không bận, đồng hồ sinh học chưa tới 10 giờ thì hoàn toàn không tỉnh táo. Ban đầu Dung Tự còn muốn để cậu ngủ thêm tiếng nữa, không ngờ tổ tiết mục lại tới sớm vậy.
Hồi đầu trong sân nhà Lộ Thức Thanh chỉ trồng có mấy cây quế, về sau sau khi qua lại với nhau, Dung Tự mới mang mớ cỏ cây không vứt được sang đây trồng, giờ sân vườn xanh um tốt tươi đã nở hoa.
Dung Tự thuần thục bấm mật khẩu, chắc muốn cứu vãn tôn nghiêm nên còn đứng đó giải thích.
“Tuy là tôi không có sống chung dưới một mái nhà với Lộ lão sư, nhưng mật khẩu nhà em ấy tôi biết rõ lắm… camera đừng quay tới mật khẩu, hửm? Mật khẩu là gì ta, ồ ồ đúng rồi. Nhớ rồi, bốn số cuối là sinh nhật tôi. 3, 1, 0, 5, mật khẩu chính xác.
Ting, cửa mở.
Khán giả: [?????]
[Có mình tao muốn đánh hắn thôi à?! A a a a a a!]
[Mị còn tưởng yêu đương rồi thì sẽ chín chắn tí, kết quả cái nết y nguyên! Hóa ra bé - đóa hoa cao lãnh - Lộ mê kiểu này à?!]
[Hự! Dung Tự dùng hoa ngôn xảo ngữ cứ vậy bắt cóc bé Lộ của chúng ta sao?]
Rốt cuộc Dung Tự cũng gỡ hòa được một bàn, hắn dương dương đắc ý mở cửa đi vào.
Phòng khách không có tiếng động nào, chắc Lộ Thức Thanh còn đang ngủ, Dung Tự ngăn động tác dợm bước theo vào phòng ngủ chính với hắn của cameraman: “Tôi vào gọi em ấy trước.”
Tuy khán giả rất tiếc nhưng cũng biết phải bảo vệ sự riêng tư, chỉ đành nôn nóng chờ ở đó.
Dung Tự đi vào phòng ngủ chính thì đóng cửa lại, lát sau trong ấy thấp thoáng truyền âm thanh ra.
Cameraman trộm để thiết bị thu âm lại gần, muốn nghe xem hai người này đang nói cái gì.
Khán giả cũng rất kích động.
[Nói sao ta, tui phấn chấn lên rồi, thế này có hơi biến thái phải khum?]
[Cách vách gặm nhau mà tao còn chưa rung rinh mà bên này Lộ Thức Thanh còn chưa ló mặt mà tao đối diện bức tường mà tao vẫn có thể lộ ra nụ cười bth.]
[Kích động v~, mị đang điên cuồng bấm phím âm lượng nè.]
Thiết bị thu âm ghi lại giọng nói của hai người, nhưng khoảng cách quá xa, hai người lại thì thầm với nhau, phải vặn âm lượng mới nghe được loáng thoáng.
Hình như Dung Tự đang dỗ dành Lộ Thức Thanh, ngữ điệu giọng nói hoàn toàn khác cái vẻ gợi đòn khi cãi nhau với khán giả khi nãy: Dịu dàng đến hỗn độn.
“.... Không thể ngủ nữa, tổ tiết mục tới sớm phát sóng rồi.”
Giọng Lộ Thức Thanh ậm ờ vang lên: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ mười phút.”
“Chín giờ mới bắt đầu. Anh gạt em.” Hình như Lộ Thức Thanh buồn ngủ lắm, cậu cố gắng lên tinh thần nói chuyện với Dung Tự. Chắc là đầu óc còn mơ màng, không biết mình đang nói cái gì, vậy là cậu cất tiếng theo bản năng: “Em không tin anh, em ngủ 20 phút nữa.”
Dung Tự thấp giọng cười: “Em tin tôi hay tin tổ tiết mục đây?”
“Tin tổ tiết mục.”
Dung Tự: “...”
Màn bình luận:
[Ha ha ha ha ha ha! Cười khùng, hóa ra trong lòng bé Lộ độ tin cậy của Dung Tự bằng 0 nha!]
[Hức hức hức kê di động sát tai chỉnh âm lượng lên maximum nghe giọng Lộ Thức Thanh, đóa hoa lạnh lùng xa cách còn biết làm nũng sao tui chớt rồi!]
[Số Dung Tự sướng v~]
[Quả nhiên là người đàn ông đang yêu đương cuồng nhiệt, Dung Tự bóp giọng tao nghe mà không dám nhận luôn.”
[#Hắn yêu ghê#]
Lộ Thức Thanh ngủ thêm chốc nữa, cậu nhắm mặt rúc vào chăn.
Dung Tự không nhịn được bật cười, hắn cúi xuống hôn chiếc gáy lộ ra ngoài của Lộ Thức Thanh, dịu dàng nói: “Ngoan, lần này thật sự không gạt em, bên ngoài có người thật đó, tổ tiết mục đến rồi, mười mấy nhân viên công tác, bọn họ dàn giá máy móc chờ ngoài kia kìa.”
Tiếc là mức độ tin cậy của Dung Tự quá thấp, Lộ Thức Thanh đã bị gạt quá nhiều lần, cậu không còn dễ dàng tin lời hắn nữa.
Lộ Thức Thanh buồn ngủ lắm, đầu óc nhất thời không tỉnh táo. Cậu lười nhác trở mình, mặt đối mặt với Dung Tự, hàm hồ nói: “Có thể cho anh hôn hai cái nữa, hôn xong thì nhanh ra ngoài chơi đi ha.”
Dung Tự: “...”
Lộ Thức Thanh buồn ngủ tới mức ý thức không được rõ ràng. Nói xong cậu chừa 5 giây cho Dung Tự hôn rồi cũng chẳng buồn để ý xem trên môi có cảm giác hay không đã mơ màng nói: “Chụt chụt. Xong rồi, Dung lão sư càng ngày càng giỏi, em thích lắm… em ngủ đây.”
Nói xong thì trở mình ngủ tiếp.
Dung Tự: “...”
Khán giả: [????]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT