Cái này rất bình thường mà tôi cảm thấy rất ư là bình thường.

Lộ Thức Thanh dựng tai nghe ngóng hồi lâu, phát hiện Dung Tự không lấy chìa khóa tới thu phục mình mới thầm thở phào.

Phòng khách được dọn dẹp nom rất ấm cúng, đồ đạc đủ cả. Nơi này cũng khá giống với phòng của Dung Tự, trông không giống phòng dành cho khách chút nào.

Chắc là Dung Tự đã dặn trước, bàn đầu giường có để huân hương ngủ ngon Lộ Thức Thanh đã quen dùng, mùi hương lan tràn khắp cả căn phòng.

Lộ Thức Thanh hiếm khi được người ta đối đãi cẩn thận như vậy, cậu mím môi ngồi lên giường nhìn quanh quất, cảm thấy có chút hâm mộ Dung Tự.

Nếu lúc bé cậu cũng có ba mẹ yêu thương như vậy thì hay rồi.

Sau khi ý nghĩ đó lóe lên, Lộ Thức Thanh lại có cảm giác thẹn thùng. Cậu sờ lung tung trên mặt mình rồi xốc chăn nằm xuống giường, lấy di động ra xem thử.

Dung Tự nhắn tin cho cậu.

[AAAAA: Lộ thiếu gia, trêu đùa người ta xong rồi chạy khó tránh khỏi có chỗ không tốt nha. Em như vậy tôi lại thức trắng đêm này, mở to mắt cho đến tận bình minh.]

Lộ Thức Thanh cứng rắn, lờ lớ lơ thảm hắn bán.

[AAAAA: Tôi đã mất ngủ rồi, giờ chắc chắn càng thêm nghiêm trọng rồi, mai 30 tôi còn phải dậy dán câu đối. Tới chừng đó tôi phải leo thang, lỡ đau đầu hoa mắt ngã xuống là toi đó.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng trả lời hắn: [Anh nói chuyện may mắn tí có được không?]

[AAAAA: Không đó, hồi nãy tôi bị lưu manh hôn trộm bị dê còn không cho tôi khóc nữa à? Năm hết tết đến tôi còn gặp chuyện lớn tới vậy, em bảo tôi phải nói sao với bạn trai mình đây?! Bạn trai tôi chê tôi thì tôi biết làm sao đây!]

Lộ Thức Thanh: “...”

Dung Tự đam mê diễn xuất, cứ lải nhải đủ trò.

Lộ Thức Thanh không muốn ngó ngàng gì hắn nữa.

Không bao lâu sau, chắc Dung Tự diễn không đã, hắn hết nhịn được mới mò đi tìm Lộ Thức Thanh, gõ cửa phòng cậu.

“Thức Thanh, đừng sợ, là tôi đây.”

Lộ Thức Thanh: “?”

Thì là anh nên mới thấy sợ đó.

Thấy Lộ Thức Thanh không ư hử gì, Dung Tự tung ra đòn sát thủ: “Tôi ôm Pudding tới nè, không muốn để nó làm ấm giường sao?”

Lộ Thức Thanh ngẩn ra, cậu bò dậy khỏi giường, hơi hơi muốn thử.

Mèo, ấm giường.

Lăn tăn hồi lâu, rốt cuộc cậu cũng hết nhịn được sự mê hoặc của loài mèo. Vậy là cậu dè dặt mở cửa khóa trái, men theo khe hở liếc nhìn ra bên ngoài.

Dung Tự đã thay đồ ngủ, trong vòng tay đúng là mèo Pudding.

Lộ Thức Thanh thở phào, cậu đâu dám nhìn Dung Tự, chỉ cắm cúi thò tay ra: “Đưa mèo cho em.”

Dung Tự híp mắt cười, hắn đâu còn đỏ mặt xấu hổ vì lo tấn công quên phòng thủ như khi nãy nữa, cũng không có vẻ thòm thèm xâm lược như muốn ăn người ta khi nãy. Nom hắn thiện lành vô hại nghe lời mà đưa mèo qua đó.

Hồi nãy Pudding còn chửi um, vậy mà vừa ghé vào vòng tay của Lộ Thức Thanh là nó lại tủi thân giơ vuốt ra ôm lấy cổ cậu, ép giọng kêu ngheo nghéo như đang chửi Dung Tự vậy.

Dung Tự vừa bị Pudding cào xong, cổ còn một đường da trầy ửng đỏ. Hắn đã quen bị mèo chê, không để bụng chút nào hết.

“Lúc ngủ nó thích ghé bên gối đầu, nếu em không thích thì thảy nó vào ổ mèo dưới tủ đầu giường đó.”

Lộ Thức Thanh yêu thích không nỡ buông, cứ vuốt ve nó suốt, nghe thế mới ngoan ngoãn gật đầu.

Dung Tự dặn xong rồi mới tới cảnh cháy nhà lòi mặt chuột: “... Nhưng mà nửa đêm Pudding thích bò dậy ăn đêm, bới cát mèo. Tốt nhất em nên để cửa khép hờ thôi, mất công nó tè lên giường em đó.”

Lộ Thức Thanh khựng lại, nghi ngờ nhìn hắn.

Dung Tự vác gương mặt ngay thẳng chính nhân quân tử vô tội nhìn lại.

Đối diện với ánh mắt của hắn, Lộ Thức Thanh có chút thẹn. Cậu cứ có cảm giác mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao ấy, Dung Tự rất có chừng mực, sao có thể lợi dụng con mèo để đạt được mục xấu xa nào đó chứ.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu ôm mèo vào phòng, để lại khe cửa.

Hôm nay Pudding đã tắm rửa, lông mèo bồng bềnh mềm mại thơm tho, trông ngoan lắm. Nó nhảy lên giường rồi là ngửa bụng lên lăn lộn cạnh gối đầu, còn wink với Lộ Thức Thanh nữa cơ.

Lộ Thức Thanh thích chết được, cậu vội nhảy lên nắm chân mèo.

Hiếm được lần sờ mèo thỏa thuê, Lộ Thức Thanh tắt đèn đi ngủ thì chợt nghe có tiếng đẩy cửa.

Pudding ngẩng cao đầu cảnh giác, nó hà hơi nhìn ra cửa.

Có thể bị Pudding chê như vậy cũng có mỗi Dung Tự thôi.

Dung Tự tự nhiên đẩy cửa đi vào: “Bé ngoan, ngủ chưa?”

Lộ Thức Thanh nghẹn hồi lâu vẫn không nhịn được mới tức giận: “Em có ngủ rồi cũng tỉnh dậy vì ồn.”

Dung Tự vui muốn chết, hắn khép cửa lại, đoạn, đi tới cạnh giường ngồi xuống. Trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt là khẽ phát sáng như loài dã thú đi săn chờ thời phát động, thế mà giọng nói rất ư là vô hại.

“Tôi vẫn ngủ không được. Lộ lão sư có thể tặng tôi cái hôn chúc ngủ ngon không?”

Nếu Dung Tự không nói gì mà nhào thẳng tới hôn luôn thì Lộ Thức Thanh thấy rất bình thường, cũng chỉ tùy ý giãy giụa rồi mặc hắn tới.

Nhưng mà hắn thẳng thừng vậy, Lộ Thức Thanh chợt thấy tiến thoái lưỡng nan.

Nói được không được, nói không được cũng không được, chỉ có thể ngơ ngác ở đó.

Dung Tự trông có vẻ quyết tâm phải có được đáp án từ miệng cậu. Hắn buông nhẹ giọng dỗ dành: “Có được không? Tôi ngủ không được thật đó.”

Lộ Thức Thanh lúng túng: “Anh hỏi em thật à?”

Dung Tự biết xưa nay Lộ Thức Thanh là người mềm lòng, bàn tính trong bụng hắn đã gảy mướt luôn rồi, hắn cười nói: “Đúng vậy, em nói được là được, không được tôi ngoảnh đầu đi ngay.”

Lộ Thức Thanh lộ ra vẻ động lòng.

Sau đó đáp: “Không được.”

Dung Tự: “...”

Hắn ngoảnh đầu nhưng đâu nỡ đi, còn muốn bán thêm thảm nữa.

Lộ Thức Thanh kéo chăn trùm kín đầu, không chút để ý tới tiếng rao bán thảm của Dung Tự nữa: “Em quay phim cả ngày mệt lắm, thật sự rất muốn ngủ.”

Dung Tự đứng bật dậy: “Ừ ừ, được, vậy em ngủ ngon nha.”

Vừa sửa lại dáng vẻ không chịu khi nãy là nhanh chóng lui ra.

Dung Tự rón rén quay về phòng ngủ, mới đi được nửa đường hắn chợt nghĩ ra.

Không đúng.

Ban đầu hắn định bán tấm thảm “mất ngủ” tấn công Lộ Thức Thanh, đòi cậu chủ động hôn chúc ngủ ngon, sao đổi lại thành bị câu “mệt lắm” của cậu đánh trả dễ như trở bàn tay thế này?

Gần mực thì đen, Lộ Thức Thanh học hư chỗ mình mất rồi.

Dung Tự ưu tư trùng trùng quay về phòng.

Lộ Thức Thanh đã “học hư” nhắm mắt vuốt ve mèo, lòng rối như tơ vò cứ như có tảng đá treo lơ lửng ở đó vậy.

Rõ ràng cậu từ chối nhưng hễ nhớ tới câu “tôi ngủ không được thật đó” của Dung Tự là như bị bóp nghẹn khó chịu.

Dung Tự vốn đã mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, cần thuốc giúp vào giấc ngủ. Giờ lại bị cậu từ chối, có khi nào càng khó vào giấc hơn không?

Lộ Thức Thanh trằn trọc, không cách nào thiếp đi, cuối cùng cậu bò xuống giường, nhón gót đi tới trước cửa phòng Dung Tự, muốn nghe xem trong đó có động tĩnh gì không.

Trong đó đúng là có động tĩnh.

Dung Tự hít sâu thở đều, đã ngủ rồi.

Lộ Thức Thanh: “...”

Lại lừa người ta.

***

Phòng khách bày trí rất an tâm, lại có hương huân trợ giấc cộng thêm Pudding, Lộ Thức Thanh không bị lạ giường, cậu thư thái chìm vào giấc ngủ.

Bảy giờ rưỡi sáng, Dung Tự bò dậy dán câu đối xuân, dù tiếng động có nhỏ cũng đánh thức Lộ Thức Thanh có sẵn đồng hồ sinh học trong người.

Cậu mở di động ra xem trước.

Xuyên Thành lại bắt đầu có tuyết rơi, rất nhiều con đường khó di chuyển, cửa hàng offline gửi quần áo bị lỡ giờ, có thể phải giữa trưa nơi đến.

Lộ Thức Thanh cũng hết cách, cậu mặc áo ngủ, mất tự nhiên rời khỏi phòng.

Vừa mở cửa ra, một bàn tay bất thình lình vỗ xuống, trước mắt cậu đỏ rực, suýt nữa đã bị chữ Phúc ịn lên trán.

Dung Tự vững tay ghìm lại, hắn cười hỏi: “Chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon không?”

Lộ Thức Thanh lùi về sau nửa bước mới thấy Dung Tự đang dán câu đối, cậu gật đầu: “Ngon lắm… còn anh?”

“Chậc.” Mới sáng sớm Dung Tự lại bắt đầu giở nết, “Không có được cái hôn chúc ngủ ngon của Lộ lão sư, cả đêm này tôi buồn bã chẳng chợp mắt được.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Thế tối qua ai đi ngủ mà người ta mở cửa cũng không hay thế?

Lộ Thức Thanh không muốn cãi với hắn, cậu “ồ” lên rồi đanh mặt nói: “Tốt quá, vậy đêm nay anh nếu không ngủ được thì vừa khéo thức đón giao thừa luôn.”

Dung Tự: “...”

Trả, trả bé ngoan cà lăm lại cho ta!

Bản tính của Lộ Thức Thanh online dần dần bạo lộ, cậu đã không còn là người đáp trả một câu là lại nơm nớp lo sợ Dung Tự sẽ tức giận.

Dung Tự âu sầu dán tấm giấy câu đối sau cùng lên.

Ngụy Lễ Chi đứng dưới gọi: “Ăn sáng thôi.”

Lộ Thức Thanh còn đang mặc áo ngủ, xuống dưới hơi bất tiện. Song khi thấy Dung Tự mặc áo ngủ lượn khắp nơi, cậu chỉ đành rửa mặt rồi thấp thỏm theo hắn xuống lầu.

Tập tục đón năm mới ở Xuyên Thành hơi khác với Yến Thành. Dung Trạch không chắc Lộ Thức Thanh thích ăn gì, vậy là sủi cảo bánh trôi đều làm cả.

Ngụy Lễ Chi vừa thấy Lộ Thức Thanh thì tậm trạng vui không chịu được, bà cứ có cảm giác cậu quá đỗi gầy gò nên cứ giục ăn ăn ăn suốt.

Dung Tự không nhắc tới gia thế của Lộ Thức Thanh với người nhà mình, Ngụy Lễ Chi cứ tưởng Lộ Thức Thanh cũng như Dung Tự, quay phim kiếm tiền. Đêm qua nhìn thấy túi xách mới tinh bản giới hạn với sợi dây chuyền mấy trăm vạn tệ, suýt nữa bà đã trố mắt.

Buổi sáng lúc Dung Tự đi dán câu đối, Ngụy Lễ Chi có lén hỏi thăm Dung Tự xem có trả dây chuyền lại được không, dù sao thì món quà như vậy cũng quá sức quý giá rồi.

Dung Tự biết tính Lộ Thức Thanh như vậy, chắc chắn sẽ không nhận bèn nghĩ sau này sẽ tặng cậu món quà quý trọng như vậy, chỉ có thể nói mẹ mình không cần trả lại.

Ngụy Lễ Chi cảm thấy hắn không thương Lộ Thức Thanh làm lụng vất vả kiếm tiền, thế là đè hắn ra chửi một trận ra trò.

Dung Tự vô tội chết đi được.

Lộ Thức Thanh không quen sáng dậy ăn bánh trôi nên gắp mấy cái sủi cảo ăn.

Dung Tự chưa bao giờ nhận được đãi ngộ tùy chọn như vậy: “Con cũng muốn ăn sủi cảo.”

Ngụy Lễ Chi liếc hắn: “Con kiếm cái gương soi thử coi mình giống cái sủi cảo không đi?”

Dung Trạch cười không ngớt: “Trong bếp còn mấy cái gói nhân cay đó, muốn ăn đi đi mà lấy.”

Dung Tự mãn nguyện: “Nhân gì vậy?”

Dung Trạch định đáp thì Lộ Thức Thanh ngồi một bên đột nhiên kêu “ối”, đôi đũa gắp nửa chiếc sủi cảo không vững, sủi cảo rơi bộp xuống bàn.

Bên trong toàn là ớt, hình như là nhân thịt bò cay. Nhân sủi cảo rơi xuống bàn, nước văng tung tóe lên quần áo, tay áo.

Lộ Thức Thanh sửng sốt.

Không biết sao bát sủi cảo thanh đạm của Lộ Thức Thanh lại xuất hiện con cá lọt lưới nữa, cậu ăn có nửa chiếc mà cay quá, môi đã đỏ bừng, cậu còn lo giữ thể diện trước mặt người lớn nữa mới khỏi nhảy tưng tưng.

Dung Tự vội đưa ly nước sang rồi tới tủ lạnh lấy mấy viên đá cho cậu ngậm.

Dung Trạch với Ngụy Lễ Chi giật bắn: “Không sao chứ?!”

Lộ Thức Thanh không ăn cay được xíu nào cả chứ nói chi là trình độ mà đến Dung Tự ăn vào còn phải hít hà xuýt xoa. Nước mắt cậu chực trào ra tới nơi rồi mà vẫn lắc đầu nói: “Còn ổn.”

Không biết Dung Tự xem ở đâu có bảo sữa giải cay nhanh nên rót ra đưa cho cậu.

Lộ Thức Thanh không thích vị sữa, cậu chau mày lắc đầu.

Dung Tự lại rót nước mật ong cho cậu, Lộ Thức Thanh uống hết nửa ly mới miễn cưỡng đỡ hơn tí.

Lộ Thức Thanh lúng túng muốn chết, cảm thấy mình đã làm mọi người mất hứng, cậu lúng túng nói: “Xin lỗi…”

Dung Trạch lo lắng nhìn cậu: “Không sao, cũng tại chú không để ý làm lọt sủi cảo nhân cay vào, con uống thêm nước không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu.

Ngụy Lễ Chi thấy tay áo, vạt áo cậu toàn nước súp, lại nhớ tới chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng của cậu mới vội kêu: “Nhanh lên lầu thay quần áo đi.”

Quần áo của cậu còn chưa đưa tới, chỉ có thể mặc của Dung Tự trước.

Ớt cay khi nãy quá dữ dội, số ớt cay Lộ Thức Thanh ăn cả đời này còn không bì được với chiếc sủi cảo đó, cứ như bị người ta tát thẳng vào mặt ấy, suýt nữa đã cay khờ người muôn rồi. Lúc cậu đi lên lầu thay quần áo, nước mắt sinh lý còn chưa ngừng lại nữa.

Dung Tự lục lọi tủ quần áo của mình, hắn lấy áo sơ mi trắng với quần dài ra đưa cậu.

Lộ Thức Thanh thay xong quần áo, nước mắt giàn giụa. Lúc cậu ra khỏi phòng tắm thì hãy còn vừa cái nút áo vừa lau nước mắt.

Dung Tự vừa liếc mắt nhìn đã thoáng khựng lại.

Đêm qua lúc Lộ Thức Thanh mặc áo ngủ rộng rãi thì tinh thần trạng thái của Dung Tự đã không đúng. Giờ cậu mặc quần áo từ lúc nhãn hàng gửi tới hắn chưa từng mặc bao giờ, song kích cỡ kiểu dáng y hệt mình trước kia.

Áo sơ mi rộng thùng thình, Lộ Thức Thanh miễn cưỡng chống đỡ, nhét vào quần dài gợi ra vòng eo mảnh mai, hình như hai bàn tay là có thể bóp chặt.

Lộ Thức Thanh mặc áo sơ mi của hắn, bờ môi đỏ thắm, ánh mắt hiện lên vệt đỏ, nước mắt sinh lý tạm thời chưa ngừng lại, men theo gương mặt tái nhợt chảy xuống ròng ròng.

Đam mê của Dung Tự vốn đã kì lạ, vừa nhìn thấy thì cứ dán mắt vào chẳng rời đi.

Cay quá, nước mắt Lộ Thức Thanh ứa ra nhòe cả, cậu chẳng thấy rõ ánh mắt của Dung Tự. Lộ Thức Thanh lấy khăn giấy lau qua loa nước mắt trên mặt mình, bờ môi vẫn chưa hết cay, đôi môi vô thức hé ra kẽ hở nhỏ, khẽ khàng hít hà.

“Hình như nước mật ong có chút tác dụng đó.” Lộ Thức Thanh không giấu diếm trước mặt Dung Tự nữa, cậu vừa lau nước mắt vừa rầu rĩ, “Cay quá, mất tiêu đầu lưỡi luôn rồi.”

Dung Tự chợt nghiêng người, yết hầu khẽ động, bỗng dưng giọng hắn có chút kỳ quái không rõ tên.

“Ừ, dưới lầu còn đó, em xuống trước uống đi.”

Không có Dung Tự đi theo, Lộ Thức Thanh hơi không dám xuống, cậu nghi hoặc hỏi: “Anh không xuống chung à?”

Dung Tự không nhìn cậu, giọng hắn trầm thấp: “Ừ, tôi chờ lát nữa.”

Lộ Thức Thanh chả hiểu gì cả, cậu còn muốn cố gắng thêm nữa, đi tới nửa bước, vừa định nói thì tầm mắt vô ý liếc nhìn rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.

Dung Tự xoay lưng về phía cậu, hắn mở cửa ra giục: “Ra ngoài đi, tôi sẽ xuống ngay.”

Lộ Thức Thanh mờ mịt lắm rồi, cậu không rõ sao tự nhiên Dung Tự lại có phản ứng thế này.

“Anh…”

“Bình thường mà.” Cảm xúc của Dung Tự rất ổn định, vẻ mặt thản nhiên, “Giờ là buổi sáng, tôi tràn trề tinh lực, thật sự bình thường lắm luôn, chờ em tới cái tuổi này của tôi là biết thôi, đừng có bất ngờ thế. Ngoan, đi xuống lầu uống nước đi.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Hình như Dung Tự bắt đầu nói năng lung tung luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play