Hạ Mộc Vũ từ công ty đi ra ngoài, ra đến cửa cũng quên mất việc phải bắt taxi, cứ như vậy đi bộ về phía trước, khóe mắt cậu cay xòe, trong lòng vô cùng đau, nếu lúc nãy Tần Minh giải thích với cậu, rằng anh và người kia không có mối quan hệ gì, thì cậu chắc chắn sẽ tin anh, nhưng không, Tần Minh không hề nói gì.

Hạ Mộc Vũ biết cậu không phải là người quan trọng trong lòng anh, có hay không cũng được, huống hồ cuộc hôn nhân này cũng không còn kéo dài bao lâu nữa, cho nên việc gì anh phải giải thích với cậu, Hạ Mộc Vũ cười khổ một tiếng.

Nhưng mà.. cậu thật sự rất muốn biết mối quan hệ của hai người là gì, là bạn bè, hay.. người yêu.

_______

Hạ Mộc Vũ đi bộ về nhà, ngoài việc đau chân thì không biết vì sao bụng cũng ẩn ẩn đau, không chờ cậu nghỉ mệt, vừa bước vào nhà liền chạy vào toilet nôn một trận, nôn đến khi cảm thấy trong bụng không còn thứ gì nữa.

Hạ Mộc Vũ mệt mỏi ngồi trên sô pha phòng khách, khuôn mặt tái nhợt, cả người không có chút sức sống, không biết sao dạo gần đây cậu ăn gì cũng nôn ra hết, không biết có phải bệnh dạ dày không, Hạ Mộc Vũ nghĩ nghĩ hôm nào lại đến bệnh viện khám thử.

Nhìn đồng hồ, chỉ mới 2 giờ, Hạ Mộc Vũ uể oải ôm lấy gối đang kê phía sau lưng, sau đó ngả người nằm xuống sô pha, không bao lâu liền ngủ.

Thẳng cho đến khi Tần Minh tan làm về nhà cậu cũng không có tỉnh, Tần Minh về nhà nhìn thấy Hạ Mộc Vũ vẫn còn mặc bộ đồ lúc đến công ty liền nhíu mày, mệt đến nổi mặc bộ đồ dày như vậy đi ngủ sao, lại còn nằm trên sô pha nữa.

Tần Minh cũng không có gọi cậu tỉnh, chỉ đến vén vén vài sợi tóc trước trán cậu, nhưng ngoài ý muốn lại đụng đến cái trán đang nóng hầm hập của cậu, liền sửng sốt.

Anh vỗ nhẹ lên mặt cậu, khẽ gọi: “Hạ Mộc Vũ, mau tỉnh lại..”

Nhưng cậu chỉ mở mắt ra nhìn anh một cái, muốn nói chuyện nhưng lại không nói được, sau đó liền nhắm mắt, Tần Minh nhìn cậu, trong lòng nóng như lửa đốt, anh bế bỏng Hạ Mộc Vũ trên tay, sau đó đi lên phòng.

Đem quần áo của cậu thay ra, lau người sạch sẽ rồi lại mặc một bộ quần áo thoải mái vào, sau đó lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến, là bác sĩ riêng của gia đình.

Bác sĩ bị Tần Minh thúc giục, hớt ha hớt hải chạy đến, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi, ai nói thiếu gia nhà họ Tần không quan tâm đến vợ mình, ông chỉ đến muộn có năm phút thôi liền cảm giác như Tần Minh muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

Bác sĩ vào khám cho Hạ Mộc Vũ, sau đó truyền nước cho cậu, Hạ Mộc Vũ bị say nắng vì ở bên ngoài quá lâu, chỉ cần truyền nước xong nghỉ ngơi một lát liền có thể khỏe lại, bác sĩ cũng nói cơ thể của cậu có chút suy yếu, cần phải bồi bổ thật tốt.

Tần Minh nghe bác sĩ nói, mắt liền dán chặt trên người Hạ Mộc Vũ, đúng là dạo gần đây cậu đã gầy hơn trước rất nhiều, hôm qua ăn không có bao nhiêu lại nôn ra hết.

Khẽ vuốt ve gương mặt cậu, không biết vì sao lại có cảm giác đau lòng….

_______

Hạ Mộc Vũ ngủ một giấc, hơn 8 giờ liền tỉnh, đầu có chút đau, cổ họng lại hơi khó chịu, cậu giơ tay nhìn đồng hồ sau đó mới phát hiện quần áo đã được thay rồi, mà bản thân lại còn nằm trên giường ngủ.

Hạ Mộc Vũ chống tay ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy Tần Minh thì đang ngồi trên sô pha làm việc, bình thường anh đều làm việc trong thư phòng, sao hôm nay lại phá lệ ở đây, cậu nheo nheo mắt để mình không nhìn lầm, sau đó vươn tay muốn rót nước.

Nhưng chưa kịp chạm đến thì đã có một bàn tay khác nhanh hơn: "Muốn uống nước sao không gọi tôi" - Tần Minh rót một cốc nước ấm rồi đặt vào bàn tay cậu.

Hạ Mộc Vũ uống nước, sau đó nhìn Tần Minh: "Cám ơn anh" - im lặng một chút lại nói tiếp: “Là anh đã mang em lên phòng sao, xin lỗi vì đã làm phiền anh, lần sau em sẽ không ngủ quên nữa”

“Không phải là cậu ngủ quên, là do say nắng ở bên ngoài, rốt cuộc là cậu đi đâu để bị say nắng vậy, không phải từ công ty về nhà chỉ mất mười lăm phút đi xe thôi sao?”

"Em.. là em đi dạo, nhưng mà lại quên mất thời gian, sau đó thì đi taxi về nhà, không ngờ sẽ bị say nắng" - Hạ Mộc Vũ có chút lúng túng, nếu nói cậu đi bộ từ công ty về nhà, Tần Minh chắc chắn sẽ bảo rằng cậu ngu ngốc.

Tần Minh thấy dáng vẻ của cậu cũng không hỏi thêm, chỉ lấy áo khoác khoác lên người Hạ Mộc Vũ, sau đó đỡ cậu đứng dậy: “Xuống lầu ăn tối, cậu ngủ cả buổi chiều, không ăn thì bệnh sẽ nặng thêm, tôi.. không muốn trong nhà có người bệnh”

Hạ Mộc Vũ được Tần Minh dìu xuống lầu, cơ bản là cậu đã khỏe rồi, có thể tự mình đi được, nhưng Tần Minh lại không đồng ý, bảo rằng cậu ngủ lâu, đầu óc còn chưa có linh hoạt, lỡ bước hụt chân thì người phiền toái lại là anh.

Kéo ghế ra rồi để Hạ Mộc Vũ ngồi xuống, sau đó Tần Minh bật lửa hâm nóng cháo lại, một lát sau liền đem đến cho cậu một tô cháo thịt bằm, bên cạnh còn có thêm một ly sữa.

"Cháo tôi đã nấu rất lâu, thịt cũng đã xay nhuyễn, tôi đã thử qua, mặc dù là lần đầu tiên nấu, nhưng tôi chắc chắn sẽ ăn được" - vẻ mặt còn có chút tự hào.

Hạ Mộc Vũ nghe Tần Minh xuống bếp nấu cháo liền kinh ngạc không thôi, cậu tưởng rằng anh sẽ gọi bên ngoài mang đến, Hạ Mộc Vũ có chút cảm động, lần đầu tiên Tần Minh nấu ăn, lại là nấu cho mình, khóe mắt liền có chút cay xòe.

Cậu múc một muỗng cháo lên thử, ngoài ý muốn vậy mà rất ngon, hơn nữa nêm nếm lại rất vừa miệng, cậu ngước nhìn Tần Minh, mỉm cười: “Ngon lắm”

Ăn thêm vài muỗng nữa cũng không có cảm giác buồn nôn.

Tần Minh nhìn cậu ăn lại không có nôn giống hôm qua, thiếu chút nữa đã vỗ ngực tự hào, giống như vừa mới đạt được thành tựu gì lớn lắm, cũng quên mất mình đã nấu hư bao nhiêu lần mới được một nồi cháo như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play