Hạ Mộc Vũ vốn định sẽ đi ngay, nhưng mà cậu muốn chờ Tần Minh về nhà, muốn nói lời tạm biệt trước khi đi, cậu xuống phòng khách, dọn dẹp một lát, sau đó vào phòng bếp nấu bữa tối, cảm thấy không có khẩu vị gì cho nên chỉ nấu một nồi cháo.

Trước đây Hạ Mộc Vũ rất kén ăn, những thứ mà cậu không thích, Tần Minh đều ăn giúp cậu, Hạ Mộc Vũ lúc đó đích thực là bị chiều hư, nhưng sau đó Tần Minh mất trí nhớ, không ai giúp cậu ăn nữa, mỗi lần ăn cơm Hạ Mộc Vũ đều cẩn thận đem rau xanh từ trong bát nhặt ra, nhưng Tần Minh lại nói cậu quá lãng phí, đừng tưởng rằng mình là thiếu gia nhà giàu thật sự.

Lúc đó tay Hạ Mộc Vũ cứng đờ, đành phải đem rau xanh vừa mới bỏ ra ngoài, gian nan ăn hết.

Cho đến bây giờ Hạ Mộc Vũ cũng không còn kén ăn nữa, cậu biết, có một ngày cậu sẽ phải rời khỏi đây, nếu còn giữ thói quen như lúc trước e rằng sau này cơm cũng chẳng có mà ăn.

Hạ Mộc Vũ múc một chén cháo, ăn cùng với dưa muối, cảm giác chua chua ăn rất ngon.

Ngay lúc Hạ Mộc Vũ đang ăn đến chén cháo thứ hai, thì cửa bên ngoài mở ra, cùng lúc đó có một người đàn ông trên người mặc tây trang phẳng phiu bước vào.

Người đàn ông nhìn Hạ Mộc Vũ nhịn không được châm chọc: “Ông nội vừa mới mất, tôi không có ở nhà, cậu lại ở đây ăn ngon như vậy sao?”

Sau đó mới nhìn xuống chén cháo và đĩa dưa muối, chậc, cái này cũng gọi là ăn ngon sao, hố rồi, nhưng đâm lao thì phải theo lao, Tần Minh ho khan một tiếng để che đậy ngượng ngùng.

Hạ Mộc Vũ vốn đang ăn ngon lành bỗng nghe thấy tiếng Tần Minh, cháo vừa mới ăn vào lập tức phun ra ngoài, ho sù sụ.

Tần Minh giật mình quăng cặp tài liệu, sau đó giật lấy khăn giấy, vội vàng đưa cho cậu.

Hạ Mộc Vũ đem khăn giấy chùi lau sạch sẽ, sau đó uống một ngụm nước, thở phì rồi mới nhìn Tần Minh: "Anh.. anh đã về" - sau đó mới nhận ra Tần Minh vừa mới nói gì, liền ấp úng: “Là.. là mấy hôm nay em khẩu vị không được tốt, cho nên em chỉ nấu cháo thôi, cái này.. này là ở nhà có sẵn, em không có dùng tiền của anh mua đồ ăn ở bên ngoài”

Tần Minh hừ nhẹ, nhưng giọng nói có phần dịu đi: “Tôi cũng không có cấm cậu dùng tiền của tôi, cậu đừng dùng vẻ mặt đó, lỡ như người khác biết được tổng giám đốc tập đoàn Duyệt Minh khắt khe đến nổi không cho vợ mình ăn một bữa ngon, thì mặt mũi tôi để ở đâu”

Hạ Mộc Vũ nghe xong, không trả lời anh, chỉ gật đầu, nhưng những lời nói lúc trước Tần Minh nói với cậu bỗng dưng văng vẳng bên tai “Tôi cho cậu tiền để cậu mua những thứ này sao? Hay là cậu cảm thấy ở nhà làm phu nhân của tổng giám đốc thì liền có thể vung tay mua bất cứ thứ gì”

Lần đó chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật Tần Minh, cậu vốn định mua tặng anh một chiếc đồng hồ, nhưng tiền trong thẻ của cậu không đủ, chỉ còn thiếu một chút, nhớ đến Tần Minh có đưa cho cậu một tấm thẻ, trước đó vẫn còn trong tủ chưa dùng đến, Hạ Mộc Vũ đắn đo suy nghĩ một hồi mới quyết định đi rút tiền.

Sau đó cậu vui vẻ đến tặng quà sinh nhật cho anh, Tần Minh bởi vì không nhớ đến hôm đó là sinh nhật của mình, lại nghĩ rằng cậu phí tiền mua đồng hồ chỉ để lấy lòng anh, chẳng những không vui mà còn lạnh giọng chất vấn cậu.

Cho nên Hạ Mộc Vũ cũng không dám sử dụng nữa, bỏ trong ngăn tủ, khóa lại, sau đó cậu liền lén ông nội ra ngoài làm thêm.

Tần Minh nhìn vẻ mặt có chút uể oải của Hạ Mộc Vũ hiện tại, cũng không nói thêm, chỉ nói "tôi đi tắm" rồi lên phòng.

Hạ Mộc Vũ cũng không có tâm trạng ăn tiếp, dọn dẹp một lát rồi ra phòng khách ngồi.

_______

Buổi tối là thời điểm Hạ Mộc Vũ không thoải mái nhất, cậu cảm thấy cả người choáng váng khó chịu, lại còn rất buồn nôn, nhưng lại nôn không ra.

Tần Minh đã sang thư phòng làm việc, Hạ Mộc Vũ nghĩ nghĩ chắc là anh đã thấy đơn ly hôn để trên bàn rồi, có lẽ là lát nữa sẽ cùng mình nói chuyện ly hôn.

Cậu dựa lưng vào thành giường suy nghĩ một lát, sau đó xuống giường lấy vali, đem hết đồ bỏ vào trong, những thứ mà trước đây Tần Minh đã tặng cậu cho có lệ trước mặt ông nội cũng không mang theo, chỉ mang theo một vài thứ mà lúc anh chưa mất trí nhớ đã tặng cho cậu.

Ngay lúc Hạ Mộc Vũ vừa đóng vali lại thì thấy Tần Minh hùng hùng hổ hổ mở cửa bước vào, trên tay còn cầm đơn ly hôn và chiếc nhẫn của cậu, Hạ Mộc Vũ nhìn thấy trong mắt anh có một chút tức giận mà không hiểu vì sao.

Tần Minh đi đến trước mặt cậu, đưa đơn ly hôn trên tay cho cậu nhìn: "Ông nội vừa mới mất, cậu liền nhân lúc tôi không có ở đây định chạy đi sao?" - cũng không tự thấy bản thân vô lý khi mà trên đó đã có sẵn chữ ký của mình.

Hạ Mộc Vũ nghe xong liền lập tức uất ức, cậu cắn môi: "Em không có, là anh nói.." - nói sau khi ông nội mất chúng ta sẽ ly hôn mà.

Không chờ cậu nói xong, Tần Minh đã cắt ngang: “Hừ, có hay không tự cậu hiểu rõ, ông nội hẳn là có chia tài sản cho cậu, cậu đã chờ ngày này rất lâu rồi không phải sao, đợi khi nào luật sư công bố di chúc, hẳn đi cũng không muộn”

Hạ Mộc Vũ buồn bã lắc đầu: “Em không muốn tài sản, em rất biết ơn ông nội đã nuôi lớn em, cho nên em không cần tài sản, em sẽ không lấy..”

“Không lấy cũng phải chờ luật sư đến, nếu cậu không ở đây thì làm sao công bố di chúc”

“Vậy.. vậy anh gọi ông ấy đến, sau khi công bố xong em sẽ rời đi ngay”

“Cậu đã chờ không kịp muốn rời khỏi đây như vậy? Nhưng mà để cậu thất vọng rồi, luật sư Lý hiện tại đang công tác ở nước ngoài, bây giờ không có mặt ở đây”

“Vậy khi nào thì ông ấy có thể trở về?”

Tần Minh nhếch khóe môi: “Tôi làm sao biết được, có khi là một tháng, hai tháng, cũng có khi là.. một năm, nói chung là khi nào ông ấy chưa trở về, thì cậu.. không được rời khỏi đây”

Hạ Mộc Vũ nghe sao cũng cảm thấy không có lý, ông ấy đi nước ngoài công tác chứ có phải định cư đâu mà một năm mới về, nhưng cậu không dám phản bác Tần Minh, cho nên đành im lặng.

_______

Tần Minh mặc dù không thích Hạ Mộc Vũ, nhưng hai người lại không có phân phòng ngủ, trước đây là vì có ông nội, nhưng sau này khi ông nội đi nước ngoài du lịch, vẫn như trước không có phân phòng.

Hạ Mộc Vũ có chút mệt mỏi cho nên xoay người sang một bên nằm ngủ, mà Tần Minh thì không như vậy, người đàn ông mặt có chút tà ác đưa tay vào trong áo cậu khẽ vuốt ve, cảm thấy không đủ còn bóp nhẹ lên đầu vú.

Hạ Mộc Vũ mặc dù rất buồn ngủ nhưng bị quầy rầy cũng chẳng thể nào ngủ được, cậu uể oải xoay người nhìn Tần Minh, liền bị người đàn ông dán lên hôn môi.

Nụ hôn có chút cuồng dã làm Hạ Mộc Vũ có chút không thở nổi, ngay lúc tay Tần Minh dời xuống quần cậu, Hạ Mộc Vũ nhíu mày một cái, đẩy anh ra sau đó liền nôn xuống.

Nôn sạch sẽ những thứ vừa ăn lúc nãy, Hạ Mộc Vũ vuốt vuốt ngực, sau đó nhìn đến trên người Tần Minh, khuôn mặt lập tức tái xanh: “Em.. em xin lỗi, em không cố ý, chắc là dạ dày em có vấn đề cho nên mới như vậy, anh.. anh đừng giận, em lập tức thu dọn ngay”

Ngược lại với dáng vẻ sợ sệt của Hạ Mộc Vũ, Tần Minh chỉ nhìn đến trên người mình rồi đè Hạ Mộc Vũ xuống: “Cậu không khỏe thì ngồi yên đó đi, để tôi”

Hạ Mộc Vũ ngơ ngác nhìn Tần Minh bước xuống giường, nhìn anh thu dọn sạch sẽ mọi thứ, thay ga giường mới, sau đó mới lấy quần áo đi vào phòng tắm tắm lại lần nữa.

Hạ Mộc Vũ triệt để ngốc, nếu là bình thường anh sẽ ghét bỏ kêu cậu tự mình thu thập, còn bản thân thì đi phòng khác ngủ, nhưng mà hôm nay Tần Minh.. bị làm sao vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play