Người đàn ông cắn vào vành tai mát lạnh của cô, Vũ Hinh trong men say nghe rõ nụ cười khiêu khích của hắn.
Hoàng Cảnh Nghiên đưa tay vuốt nhẹ từ bắp đùi thon trượt xuống bên dưới rồi nâng một bên chân của cô lên, cơ thể của cả hai dần sát vào nhau, quần áo trên người cô chỉ còn mỗi chiếc quần lót màu xanh pastel, hắn đưa mắt nhìn xuống rồi câu lên nụ cười mang theo ý tứ, ở bên tai cô, hắn khẽ thì thầm:
"Lọt khe? Em đúng là khiến cho tôi được mở mang tầm mắt đấy ".
Giọng nói của hắn tuy mang theo chút mỉa mai nhưng nụ hôn của hắn lại ngọt ngào hơn bao giờ hết, Hoàng Cảnh Nghiên lướt nhẹ môi ở trên má của cô, miệng vẫn không ngừng thì thầm những câu nói khiến cho Vũ Hinh khó xử:
"Mặc thế này là em đã có ý đồ trước đúng không, hửm? ".
"Ư, không… không có… bỏ ra… ".
Cô có thể có ý gì được cơ chứ, làm sao cô biết hắn nhận ra cô, còn kéo cô vào trong căn hộ của mình. Hơn nữa, cô mặc váy đuôi cá, phần eo và mông ôm sát vào cơ thể, nếu như không mặc thế này thì sẽ làm lộ đường gân, mất thẩm mỹ, ai rãnh mà tốn công làm ra trò này chỉ để quyến rũ hắn?
Khuôn ngực của cô phập phồng, bị hắn ép đến mức căng tròn như sắp nổ tung, Vũ Hinh vẫn cố gắng dùng sức lực yếu ớt của mình để đẩy hắn ra, giọng nói của thiếu nữ gấp gáp như sắp khóc:
"Nếu như có ý thì cũng không phải với giám đốc Hoàng đây, bỏ… r.a… ".
Ánh mắt của hắn sau khi nghe xong câu nói của cô trở nên lạnh lẽo, bàn tay đang đặt ở một bên mông trắng mịn không chút lưu tình mà bóp mạnh, hắn luồng tay vào trong quần rồi lột nó ra, chỉ mất vài giây thì chiếc quần đã bị ném xuống dưới, cô gái chẳng còn mảnh vải che thân nào.
Hắn cắn vào cổ của cô, khoé môi khẽ nhếch:
"Em đúng là có năng khiếu chọc tức người khác đấy, dù có ý định với ai đi nữa thì cũng bất thành rồi, em chỉ có thể nằm trên giường của tôi ".
Hai chân của cô bị ép vòng quanh eo hắn, Vũ Hinh yếu ớt phát ra âm thanh rên rỉ mà ngay cả cô cũng không thể kìm chế được, gương mặt đỏ như quả táo chín, ánh mắt mang theo chút căm phẫn cùng với khẩn trương, cô thét:
"Anh điên rồi, dù có muốn gì đi nữa thì cũng nên nghĩ đến Bảo Ngọc, cậu ấy là người yêu của anh, vẫn đang ngủ ở phòng đối diện. Anh bỏ ra, tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đừng có khiến cho cậu ấy phải chịu tổn thương ".
Những câu nói của cô rất rõ ràng, nhưng đổi lại chỉ nhận được nụ cười giễu cợt của người đàn ông.
"Không có chuyện gì xảy ra? Em nghĩ cũng hay thật đấy, có biết 6 năm nay tôi ăn không ngon ngủ không yên không, một câu nói xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra của em mà muốn xoá bỏ tất cả? " - Hắn cúi đầu xuống, lần nữ thì thầm vào tai cô:
"Nằm mơ ".
Câu nói của hắn khiến cho Vũ Hinh sợ hãi vùng vẫy, hắn thực sự không nói đùa, hắn sẽ làm thật, cô không thể có lỗi với Lưu Bảo Ngọc.
Người đàn ông chỉ dùng một nửa cơ thể cũng có thể chế ngực được cô gái đang nằm bên dưới, hắn tỳ một bên ngực vào người cô, bắt đầu cởi cúc áo.
Khối cơ bắp rắn chắc hiện ra, nước da của Hoàng Cảnh Nghiên vô cùng trắng, hắn bảo dưỡng cơ thể cực kỳ tốt, đây cũng là một trong những điều khiến cho người đàn ông tự hào.
Sau khi đã cởi bỏ hết tất cả những thứ vướng víu trên người, hắn lại tiếp tục hôn cô, đầu lưỡi chui vào bên trong mà không hề thông báo, ngón tay bắt lấy hạt trân châu đỏ ở trên đỉnh núi rồi day day, chân cô vòng quanh hông hắn, nơi nào đó đã sớm đứng dậy cũng chẳng hề khách khí mà chà xát vào hoa viên yếu ớt.
Hắn hôn đến nỗi khiến cho Châu Vũ Hinh cảm thấy hoa mắt, chỉ cần vô ý hít vào một hơi thì đều là mùi hương của hắn.
Hoàng Cảnh Nghiên chẳng hề có chút tiết tháo nào, hắn mút đôi môi kia mạnh đến mức âm thanh phát ra cũng lớn, đầu lưỡi quấn lấy nhau không buông tha, môi lưỡi của cô đều tê rần, đầu óc chỉ có một mảng trắng xoá.
"Không… Bảo… Ngọc vẫn… ưm… ".
Chưa nói hết câu thì môi lần nữa bị chặn lại, đôi mắt của cô hiện lên một tầng nước, sức lực như bị hút ra khi hắn hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT