Lúc nãy ở cùng với Chu Tiểu Mai, cứ nghĩ cô gái nhỏ đã khóc cạn nước mắt, nhưng lúc này đây trong hốc mắt lại trào ra những giọt nước hệt như thuỷ tinh, ấm nóng và mặn chát, nó chỉ giữ được độ ấm đó chưa được một giây liền trở nên lạnh lẽo lăn dài trên gương mặt sưng đỏ rồi rơi xuống sàn nhà.
Lương Niệm Hoa quỳ xuống theo con gái, lặng lẽ ôm cô vào lòng, cảm nhận từng cơn run rẩy của cô.
Sợ hãi, đau đớn, tủi nhục, phẫn nộ, căm hận, những cảm xúc đầy tiêu cực ấy cứ loanh quanh mãi trong tâm trí của cô gái nhỏ và dường như không thể nào dứt ra được dù cô đã cố gắng thôi không nghĩ đến.
Cảm nhận được hơi ấm của mẹ khiến cho cô không thể kìm nén cảm xúc được nữa, Vũ Hinh hoàn toàn không thể duy trì sự mạnh mẽ, cô tiếp tục nói với Lương Niệm Hoa:
"Mẹ, rời khỏi nơi này, nha ".
Bà ôm lấy cô một lúc, bàn tay đặt ở trên lưng vỗ về cũng dần ngừng lại, Vũ Hinh gục đầu lên vai mẹ mình, hoàn toàn không nhìn thấy được gương mặt của bà lúc này, cô chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt vang lên bên tai:
"Vũ Hinh, mẹ xin lỗi ".
Từng câu từng chữ như nhát dao cứa vào trái tim đang rỉ máu của cô, Châu Vũ Hinh buông thõng bả vai, đồng thời cũng buông bàn tay đang ôm lấy mẹ mình, quỳ ở trên sàn nhà lạnh lẽo cô nở nụ cười chua chát rồi ai oán chất vấn:
"Vì một người như thế mà đến cả con mẹ cũng không cần sao? Dù cho con đã cầu xin đến vậy, dù con đã nói không thể sống nếu vẫn còn ở nơi này, mẹ vẫn quyết tâm chọn ông ta sao? ".
Lúc cô ngẩng đầu lên thì Lương Niệm Hoa đã đứng lên rồi xoay người đi, bà chỉ nghẹn ngào nói ra hai từ:
"Xin lỗi ".
Châu Vũ Hinh cười, cô cảm thấy bản thân mình vừa vô dụng vừa ngu ngốc, đã thuyết phục đến mức đó những vẫn không khiến cho mẹ thay đổi suy nghĩ.
Đối với một số người mà nói, một người như mẹ mới là người có đức hạnh, là kiểu phụ nữ của gia đình mà người khác nên noi theo, nhưng đối với cô mà nói, việc này thực sự còn tệ hơn cả cái chết.
Lương Niệm Hoa rời khỏi phòng, lúc đó Châu Vũ Hinh có cảm giác như cả thế giới đều đã sụp đổ, rốt cuộc cô cố gắng trong những năm qua có ý nghĩa gì vậy?
Cô ngồi sụp xuống sàn nhà, câu lên nụ cười chua chát, vội lau đi nước mắt rồi đứng lên thô bạo kéo ngăn tủ lấy chiếc túi hành lý xách tay đã được chuẩn bị chẳng biết từ bao giờ bỏ tất cả vật dụng cần thiết vào bên trong, bao nhiêu món đồ được bỏ vào là bấy nhiêu giọt nước mắt rơi xuống, lúc này cô chẳng còn luyến tiếc bất cứ điều gì nữa. Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cô đeo túi hành lý rồi bước ra khỏi phòng, chẳng hề lưu luyến xoay đầu nhìn lại mà chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Khi cô đi đến cửa thì liền nghe thấy tiếng gọi:
"Vũ Hinh ".
Cô gái dừng chân nhưng cô không xoay đầu lại, căn nhà cũ đã lâu không được sơn phết dù có được chiếu đèn thì cũng không sáng được bao nhiêu, lần đầu tiên cô cảm thấy đây cũng là việc tốt, ít ra vì quá tối cho nên biểu cảm trên gương mặt cô lúc này không ai có thể nhìn rõ được.
Tiếng bước chân của Lương Niệm Hoa tiến đến ngày càng gần, Châu Vũ Hinh có thể cảm nhận được một bàn tay lạnh ngắt đang chạm vào tay mình nhưng cô lựa chọn không quay lại, bà nhét một vật gì đó vào tay cô rồi nhỏ giọng:
"Đến nơi ở mới dù có thoải mái đến đâu thì lúc đầu cũng sẽ gặp khó khăn, một thân con gái phải biết chăm sóc cho bản thân, mẹ vô dụng… chỉ có thể… giúp con được đến đây ".
Lời vừa nói xong thì bà cũng buông tay cô ra, Châu Vũ Hinh lúc này mới nhìn thấy được trong tay mình là một sấp tiền, nước mắt lại rơi, cô không nói gì cả, chỉ im lặng đứng đó.
"Mẹ không thể rời khỏi nơi này, nhưng con thì có thể " - Lương Niệm Hoa nói xong thì đẩy cô ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại.
"Đừng bao giờ quay trở về đây nữa ".
Giây phút bà nói ra câu đó, cô bất giác xoay đầu, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là gương mặt mỉm cười của mẹ mình.
Nụ cười thanh thản ấy như thể đã được giải thoát khỏi điều gì đó, Vũ Hinh không hiểu được, cô cắn chặt môi dưới rồi nhanh chóng chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT