Mộc Trường An quay lại nhìn Chúc Cảnh Hoài, như muốn hỏi - người này có ý gì?

Lâm Diệp cũng không vội, mỉm cười chờ đợi câu trả lời.

Chúc Cảnh Hoài đột nhiên nhớ lại những lời Lâm Diệp đã thốt ra nửa năm trước ở Nguyệt lầu.

- -"Nếu ta có thể cưới nàng ấy..."

Chúc Cảnh Hoài liếc nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc khó đoán.

Đây là một Mộc Trường An hoàn toàn mới, rực rỡ hơn.

Nhìn ánh mắt Lâm Diệp chăm chú nhìn Mộc Trường An, Chúc Cảnh Hoài cảm thấy ngực mình như thắt lại.

Hắn muốn trực tiếp từ chối, nhưng lời nói trên môi lại biến thành: "Nàng có muốn lên đó không?"

Nàng nghĩ rằng dù nam nhân này đã lên tiếng thay nàng và cất cuốn sách quân sự của nàng đi, nhưng nàng vẫn không hề tỏ ra thương xót.

Tâm tình không tốt Mộc Trường An đột nhiên tức giận nói: "Nếu không đi, làm sao có thời gian đối phó nhiều người không quen biết như vậy."

Nụ cười của Lâm Diệp đông cứng ở khóe miệng.

Chúc Cảnh Hoài cảm thấy tốt hơn một cách khó hiểu.

Hắn gật đầu: “Ở Thịnh Kinh có rất nhiều địa điểm thú vị. Ta sẽ dẫn nàng đến những địa điểm mới.”

Mộc Trường An cũng không có liếc hắn một cái: “Nếu ngài có hứng thú, chúng ta đi miền Nam Nam Việt đi.”

Sau khi tỉnh lại, nàng cùng Tiểu Linh Đang lặng lẽ lẻn ra cung chơi nhiều lần, người ở Vương thành Nam Việt thành thật hơn rất nhiều.

Nhìn thấy nàng muốn rời đi, Lâm Diệp cuối cùng nhịn không được đi xuống lầu.

"Xin lỗi cô nương, ta không phải người xấu, ta tự giới thiệu, ta là Trấn Nam Hầu, ta tên Lâm Diệp."

Mộc Trường An nhìn chằm chằm hắn hai giây, gật đầu: “Ồ!”

Nhìn thấy nàng quay người bước ra ngoài không chút luyến tiếc, Lâm Diệp cũng đi theo, nhỏ giọng nói: “Lần trước nhìn thấy cô nương, ta chỉ cảm thấy cô nương rất giống một người bằng hữu cũ của ta. Thế cô nương đã từng nghe nói đến cố Vĩnh An Vương phi Tiêu An Hầu, tên Mộc Trường An chưa?"

Mộc Trường An dừng lại, nhìn Lâm Diệp, lại nhìn Chúc Cảnh Hoài.

Hai người này... cũng cãi nhau à?

Nếu không thì tại sao người này lại lao tới trước mặt nàng để phá hoại Chúc Cảnh Hoài?

Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười kỳ quái, giả vờ có hứng thú: "Ta đến từ miền Nam Nam Việt. Ta chưa bao giờ nghe nói về Mộc Trường An và chúng ta thực sự giống nhau đến thế à?"

Lâm Diệp thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy!

Điệp viên Hầu phủ hắn phái đi biết được đây chính là Công chúa Nam Từ người Nam Việt, nếu Chúc Cảnh Hoài có hứng thú với nàng, hắn sẽ không dám để nàng biết về Mộc Trường An.

Chúc Cảnh Hoài nhìn Mộc Trường An vẻ mặt hứng thú, trong lòng thở dài, người này có thể lại có ác ý gì đó.

Hắn lại nhìn Lâm Diệp, không ngờ những lời Lâm Diệp nói lúc đầu thật sự không phải là nói đùa.

Hai người đã biết nhau hàng chục năm, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ đến mức này.

Lâm Diệp nhìn thấy bộ dạng của Mộc Trường An, ấm áp nói: "Có rất nhiều người đang hướng ánh mắt về chúng ta, chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện."

Chúc Cảnh Hoài cụp mắt xuống.

Vừa lúc đó hắn cũng có chuyện muốn giải thích rõ ràng với Lâm Diệp.

Vài người quay trở lại phòng riêng của Lâm Diệp.

Sau khi Mộc Trường An ngồi xuống, Lâm Diệp hỏi: “Không biết xưng hô với cô nương như thế nào?”

Mộc Trường An không muốn gây sự nên bình tĩnh nói: “Ta họ Nam, Lâm công tử, xin hãy gọi ta là A Nam tiểu thư!”

Lâm Diệp cũng không thèm để ý, liếc nhìn Chúc Cảnh Hoài có chút lạnh lùng, hỏi: "Không biết A Nam tiểu thư cùng Vĩnh An vương có quan hệ gì?"

Chúc Cảnh Hoài cau mày: "Lâm Diệp, huynh đã vượt quá quy củ!"

Lâm Diệp không hề sợ hãi: “Là bằng hữu chào hỏi bình thường, Vương gia sao phải căng thẳng.”

Mộc Trường An không khách khí nói: "Lâm công tử, ngài đừng quá đa cảm, ta chỉ muốn nghe một chút về Tiêu An Hầu, chúng ta còn chưa thể coi là bằng hữu."

Lâm Diệp: "..."

Sau nhiều lần bị phản bác, cuối cùng hắn cũng bị thuyết phục.

Người này tuyệt đối không phải Mộc Trường An, Mộc Trường An ôn hòa lễ phép, nhưng sao có thể mồm mép sắc bén như vậy.

Chúc Cảnh Hoài mím môi để ngăn nụ cười gần như tràn ra khỏi môi.

Mộc Trường An lại thúc giục: “Nói đi, Lâm công tử, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”

Lâm Diệp sắc bén nhìn Chúc Cảnh Hoài: "Không nghĩ tới Vương gia lại thích người có tính tình như vậy, khó trách Tiêu An Hầu ôn nhu như vậy, lại không được Vương gia sủng ái."

Mộc Trường An: “…”

Âm và Dương là ai?

*Âm Dương lẫn lộn.

Làm sao người đang trách móc nàng bây giờ và trước đây là cùng một người?

(Wattpad@SuongSuong1123)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play