Nam Việt quốc cách Sở quốc ngàn dặm, cho dù một đoàn người gấp gút đi lại, ngày đêm cũng phải mất gần nửa tháng.
Lúc đầu Chúc Cảnh Hoài còn tưởng rằng tiểu công chúa không thể chịu nổi được, nhưng lại phát hiện ngay cả hộ vệ đi cùng cũng có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng nàng thì vẫn tâm lặng như nước.
Cuối cùng Chúc Cảnh Hoài nhịn không được nói với Nam Nông: “Nam tiền bối, nếu… công chúa không chịu nổi nữa thì cứ nói với ta, ta sẽ thu xếp xe ngựa.”
Nam Nông còn chưa kịp mở miệng, Mộc Trường An đã nghiêng đầu nói: “Có xe ngựa, hành trình ít nhất sẽ bị trì hoãn bảy tám ngày. Vĩnh An vương có tấm lòng lớn như vậy, nhưng liệu Sở hoàng có thể cầm cự lâu như vậy được không? Vẫn nên cởi ngựa thì hơn.”
Vẻ mặt ngây thơ nhưng lại có chút giễu cợt, đây là vẻ mặt và giọng điệu Chúc Cảnh Hoài chưa từng thấy trên mặt Mộc Trường An.
Đối mặt với khuôn mặt này, Chúc Cảnh Hoài không khỏi mềm lòng: “Công chúa có thể đến sau, sức khỏe của nàng cũng rất quan trọng.”
Mộc Trường An nhướng mày, sau nửa năm, tính tình Chúc Cảnh Hoài đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc hắn giả vờ như chưa từng gặp nàng khi nhìn thấy nàng như thế này, Mộc Trường An cảm thấy trong lòng có chút oán hận.
Nàng hừ lạnh một tiếng, lười nói chuyện, Nam Nông bình tĩnh nói: “Gia đình ta đã dặn dò, nó tuyệt đối không được rời xa ta, xin Vĩnh An vương thứ lỗi.”
Chúc Cảnh Hoài im lặng và lại ho.
Nam Nông nhịn không được nói: “Vĩnh An vương luôn ho, sao không để ta bắt mạch cho ngài?”
Chúc Cảnh Hoài lắc đầu: “Chuyện đã lâu rồi, Nam tiền bối, ngài đừng bận tâm.”
Những ngày tiếp theo, Mộc Trường An cảm thấy thời gian nghỉ ngơi của mình dường như dài hơn một chút.
Nhưng nàng thường cảm thấy có ánh mắt ai đó đang dán chặt vào mình.
Mộc Trường An quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt có vẻ như đang sững sờ của Chu Cảnh Hoài, tựa như đang nhìn một người khác thông qua nàng.
Nàng trong lòng cười lạnh, Chúc Cảnh Hoài thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với nàng, nhưng nàng luôn phớt lờ hắn.
Chúc Cảnh Hoài trong lòng cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn không nhớ được mình đã đắc tội với nàng khi nào.
Sau khi im lặng, hắn lại cười nhạo chính mình, chắc nhìn hắn thực sự rất đáng ghét.
Chúc Cảnh Hoài muốn tìm ra dấu vết của Mộc Trường An trên người Nam Từ, nhưng lại không nhớ được Mộc Trường An thích cái gì, thích làm gì và những biểu hiện nhỏ của nàng. Tất cả hắn đều không biết gì.
Trong sáu tháng qua, hắn đã nhớ lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhớ lại, hắn chỉ nhớ được dáng vẻ thờ ơ của mình đối với nàng.
Điều này khiến hắn mỗi lúc một căm ghét bản thân mình hơn, đến mức muốn tự hủy hoại bản thân.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, trước khi vào thành, Chúc Cảnh Hoài cưỡi ngựa tới trước mặt Mộc Trường An, đưa cho nàng một chiếc màn che.
Mộc Trường An cau mày: “Vĩnh An vương đây là ý gì?”
Chúc Cảnh Hoài dừng một chút, khàn giọng nói: "Có thể có chút đột ngột, nhưng bộ dạng của công chúa không thích hợp xuất hiện ở Thịnh Kinh."
Mộc Trường An nhướng mày: “Tại sao?”
Chúc Cảnh Hoài nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nắm chặt tay, giả vờ bình tĩnh: "Thê tử của ta, Tiêu An Hầu của Sở quốc, có dung mạo giống hệt với công chúa."
Khi nói lời này, hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Trường An mà không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt nàng.
Trong mắt Mộc Trường An hiện lên một tia kinh ngạc: "Tiêu An Hầu?"
Sau khi nàng chết, Chúc Huyền dĩ nhiên ban cho nàng vinh hiển lớn như vậy?
Chúc Cảnh Hoài không bỏ qua vẻ kinh ngạc trên mặt nàng, suy nghĩ thăm dò dần dần tan biến, hắn khẽ gật đầu: “Điều này có thể khó tin, nhưng quả thực là sự thật.”
Nam Nông ở một bên vẻ mặt kỳ quái: "Đây là thật sao? Vậy tại sao lúc đầu Vĩnh An vương không nói gì?"
Chúc Cảnh Hoài im lặng, không biết nên nói thế nào.
Khóe môi Mộc Trường An cong lên: "Tại sao ta không thể lộ mặt giống như nàng ấy? Nếu Vĩnh An vương gọi nàng ấy ra đây, không chừng ta còn có thể nhận thêm một người tỷ muội."
Lúc này, nàng mới hít một hơi, quay đầu nhìn Nam Nông: “Tiểu thúc, phụ vương của con khi còn trẻ đã đi chu du nhiều nước, có khi nào người đã để lại một mối tình khắc cốt ghi tâm ở Sở quốc không?”
Nam Nông giơ tay lên xoa đầu nàng: “Đừng nói nhảm, phụ vương con cả đời này chỉ yêu mẫu hậu con, chỉ sinh ra hai đứa, con và ca ca con.”
Chúc Cảnh Hoài cười khổ, cố gắng hết sức đè nén cảm xúc: "Thê tử ta... đã chết trong trận chiến ở Vân Cửu thành vào nửa năm trước!"
Nghe hắn nhắc đến thê tử mình, Mộc Trường An cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả.
Nam Nông trước tiên xin lỗi, sau đó nhìn tấm màn che trong tay Mộc Trường An, nhẹ giọng nói: “Tiểu Từ Nhi, đeo vào đi, đừng gây chuyện nữa.”
(Wattpad@SuongSuong1123)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT