Nhiều người không dám nhìn nữa, bịt mắt lại và la hét.
Vào thời điểm quan trọng này, một bàn tay xương xẩu cầm lấy con dao găm trong tay Chúc Cảnh Hoài.
Chúc Cảnh Hoài sửng sốt một lát, sau đó ngước mắt lên, nhìn thấy Mộc Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh, nhưng máu không ngừng chảy ra từ lòng bàn tay hắn ta.
"An An đã đi rồi. Cầu xin ngài, đừng vấy bẩn sự trong sạch cuối cùng của muội ấy trước khi chết nữa! Vương gia!"
Ở cuối từ "Vương gia", Mộc Tĩnh đã rất nhấn mạnh từng chữ.
Đệ đệ mà Hoàng đế sủng ái đã tự sát trước thi thể của Mộc Trường An, đó không phải là một câu chuyện cảm động và đẹp đẽ nếu nó được lan truyền, nếu nó rơi vào miệng của những người quan tâm chuyện này, và muốn thuê dệt nó, nó sẽ xóa đi tất cả vinh quang mà An An đã xây dựng được trong suốt cuộc đời của mình.
Chúc Cảnh Hoài ngơ ngác buông tay ra, đầu óc chợt tỉnh táo.
Hắn mỉm cười cay đắng, đôi mắt long lanh như nước.
Cho đến bây giờ, hắn thậm chí còn không thể trả ơn cô bằng mạng sống của mình.
Chúc Cảnh Hoài mở miệng mấy lần, cuối cùng khàn giọng nói: "Đại ca, đệ xin lỗi, đệ chỉ có một tâm nguyện cuối cùng, hãy để đệ cùng nàng ấy đi trên con đường cuối cùng này."
Thành thân với Mộc Trường An được ba năm, đến bây giờ Chúc Cảnh Hoài mới gọi Mộc Tĩnh một tiếng đại ca.
Hai người nhìn nhau, Mộc Tĩnh bị sự im lặng chết người trong mắt của Chúc Cảnh Hoài làm cho kinh hãi.
Tuy nhiên, cho dù Chúc Cảnh Hoài có van xin đến mức này, nỗi đau và sự hận thù trong lòng Mộc Tĩnh vẫn không thể tiêu tan, hắn quay người sang nhìn Chúc Huyền.
Chúc Huyền thở dài, lấy lại uy nghiêm, sắc mặt lạnh lùng nói: "Đưa Vĩnh An vương đi!"
Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Chúc Cảnh Hoài hoàn toàn mờ mịt, giống như một con rối vô hồn.
Chúc Cảnh Hoài giơ tay ngăn cản người đang đi về phía mình: “Cho ta nhìn nàng ấy lần cuối."
Mọi người dừng lại.
Chúc Cảnh Hoài bước đến quan tài của Mộc Trường An và dùng đôi mắt của mình để ghi khuôn mặt nàng, khắc sâu vào trong trái tim mình từng chút một.
Sự lạnh lẽo của lớp băng huyền bí ngàn năm bao trùm toàn bộ thi thể, Chúc Cảnh Hoài mặc quần áo mỏng manh, tuy nhiên lại không cảm nhận được cái lạnh chút nào.
Chúc Cảnh Hoài muốn chạm vào nàng nhưng hắn đã rút tay lại khi nhìn thấy máu trên tay mình.
Hắn không thể làm bẩn nàng ấy.
Mọi người đều nín thở khi chứng kiến cảnh tượng này.
Ngay cả Hạ Anh, người ghét Chúc Cảnh Hoài nhất, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng và nỗi cô đơn đang đến từ hắn vào lúc này.
Cuối cùng, con ngươi đen dày của Chúc Cảnh Hoài hơi cụp xuống, lông mi dài để lại bóng mờ trên khuôn mặt, không nói một lời, hắn chậm rãi bước ra ngoài, bước đi nặng nề như thể đã cạn kiệt hết sức lực.
Người Chúc Cảnh Hoài đầy máu, mỗi bước chân đi đều để lại vết máu.
Vừa bước ra khỏi cổng phủ tướng quân, Chúc Cảnh Hoài đã ngã khụy xuống.
Sau đó Chúc Cảnh Hoài sốt mấy ngày liền, các loại dược liệu quý hiếm đổ vào người như nước chảy, nhưng không có chút tiến triển nào.
Ngay cả Chúc Huyền cũng lo lắng đến mức tim đập nhanh, tức giận nên xin bãi triều vài ngày.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Chúc Cảnh Hoài không thể sống sót thì Chúc Cảnh Hoài đã mở mắt một cách thần kỳ vào ngày tang lễ cuối cùng của Mộc Trường An.
Vào ngày Mộc Trường An được chôn cất, trời bắt đầu mưa nhẹ ở Thịnh Kinh, nhưng đường phố vẫn đầy rẫy những người với vẻ mặt buồn bã.
Tiếng khóc thê lương, rất nhiều giấy trắng như tuyết rơi khắp kinh thành.
Chúc Cảnh Hoài đứng trên tháp nhìn đám tang hoành tráng, trên mặt không buồn cũng không vui.
Mọi người đều có tư cách đưa tiễn Mộc Trường An, chỉ có người phu quân như hắn là không xứng.
Khi bầu trời tối sầm và mọi người giải tán, Chúc Cảnh Hoài vẫn đứng đó, giống như một pho tượng điêu khắc bằng ngọc tinh xảo.
Đêm đã khuya, cuối cùng khi Chúc Cảnh Hoài quay lại, tất cả những người nhìn hắn đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trở lại Vương phủ Vĩnh An, một bóng dáng tao nhã nhìn hắn sắp khóc.
Tô Thanh Hà buồn bã nói: "Vương gia!"
Cô ta vẫn được vào Vương phủ, nhưng không phải với tư cách là trắc phi mà là một tiện thiếp.
Chúc Cảnh Hoài nhìn vào khuôn mặt của Tô Thanh Hà, với vẻ mặt lạnh lùng có chút tàn nhẫn.
Tô Thanh Hà vẻ mặt sợ hãi, gần như không thể đứng vững.
Chúc Cảnh Hoài tiếp tục nói: "Nhưng ngươi đã lừa gạt ta lâu như vậy, cướp công lao và đồ vật của Vương phi nhiều như vậy, làm điều này đối với ngươi xem ra quá dễ dàng."
Nghĩ đến tình cảm năm xưa với Chúc Cảnh Hoài, Tô Thanh Hà lần nữa kể lể: “Vương gia, ta…”
Chúc Cảnh Hoài nhẹ nhàng ngắt lời: “Ngươi phải trả giá cho những đau khổ mà Vương phi đã chịu gấp trăm lần ngàn lần mới xứng đáng với kế hoạch tỉ mỉ của ngươi.”
Người trước mặt không còn giọt máu, yếu ớt, ngã khụy xuống đất.
Chúc Cảnh Hoài không nhìn, mà nói với Lục Phong: "Ta giao cô ta cho ngươi!"
Nói xong Chúc Cảnh Hoài bỏ đi như thể rất mệt mỏi.
Cùng lúc đó, trong Nam Việt Cung cách đó hàng ngàn dặm, có một đại điện dưới ánh nến sáng như ban ngày.
Một giọng nói xa xa phát ra từ miệng của một số nhà sư mặc áo tu sĩ và hành pháp trang nghiêm.
"Thời cơ đã đến, linh hồn đã trở về!"
Trên giường ở nội điện, một người nữ nhân có khuôn mặt giống hệt Mộc Trường An đột nhiên mở mắt ra.
Mấy thị nữ đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Mau bẩm báo cho hoàng thượng, thái tử, công chúa tỉnh rồi, công chúa tỉnh rồi…”
(Wattpad@SuongSuong1123)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT