Edit: OhHarryBeta: TáoTrên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, tôi nằm dựa vào đầu giường, kê pad trên đầu gối, vừa vẽ giết thời gian vừa trò chuyện câu được câu chẳng với Ma Xuyên.
Sau khi ăn kẹo, Ma Xuyên đã trở thành một cục cưng ngoan ngoãn, tính tình dịu dàng, dễ nói chuyện, ngay cả tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, về cơ bản là vào trạng thái hỏi gì đáp nấy.
Nhân cơ hội này, tôi mạnh dạn hỏi anh về chuyện của Hạ Minh Bác.
"Sao trước anh không muốn cho Tiểu Diên đi tìm lão?"
Ma Xuyên nằm nghiêng, quay mặt về phía tôi, hai mắt anh lim dim, một tay bất an nắm chặt góc áo ngủ của tôi như sợ tôi sẽ chạy trốn trong lúc anh đang ngủ.
"Nó còn bé quá, anh sợ nó... bị tổn thương." Anh chậm rãi nói, hàng mi mấp máy nhưng vẫn chưa mở ra, "Anh sợ nó vẫn nuôi kì vọng với Hạ Minh Bác, giống như anh với chị, nghĩ ông ta có nỗi khổ gì riêng." Anh chần chừ một lúc rồi nói tiếp, "Thật ra, anh tìm được Hạ Minh Bác sớm hơn em."
Cây bút điện tử đang vẽ khuôn mặt thiu thiu ngủ của anh khựng lại, tôi ngồi bật dậy, sửng sốt nhìn anh: "Anh tìm thấy ông ta từ lâu rồi ư?"
Hàng mi dày như chiếc quạt lông vũ nhẹ nhàng nhấc lên, anh ngửa mặt nhìn: "Tìm thấy từ hai năm trước."
Tôi sững sờ một lúc, trong lòng nhất thời hỗn loạn, khi giây phút bối rối qua đi, mọi thứ lại biến thành tiếng thở dài thườn thượt.
Tôi nằm xuống, cảm khái: "Đáng ra em nên xác nhận sớm hơn với anh mới phải, mất toi bao nhiêu công sức."
Giờ nghĩ lại mới thấy những chuyện tôi giấu giếm, phỏng đoán đúng là toàn tự cho mình là khôn. Tôi mà xác nhận với anh sớm hơn thì đã chẳng có trận cãi nhau này.
Chắc do cảm nhận được sự hụt hẫng của tôi nên Ma Xuyên rúc sát vào người tôi hơn, anh vòng cánh tay dài ôm lấy hông tôi, vùi cả khuôn mặt vào sườn eo tôi.
"Sau này em muốn biết gì thì cứ hỏi anh, anh sẽ kể hết cho em."
Quấn người quá...
Nhìn đống gò bự rúc bên hông mình, tôi vỗ nhẹ vào cánh tay anh, bó tay nói: "Anh thế này thì em vẽ anh kiểu gì?"
Anh vẫn bất động, chẳng những không buông ra mà còn siết chặt vòng tay mình hơn.
Hôm sau dậy, tôi vẫn tỉnh giấc ở trong vòng tay của Ma Xuyên, chiếc giường rộng 1 mét 8 bị hai chúng tôi nằm o ép thành trông như chỉ rộng 1 mét.
Tôi sờ trán Ma Xuyên, cảm thấy đã hạ sốt hẳn, tôi định rời giường, nhưng vừa ngồi dậy thì đã bị một cách tay kéo lại.
Cái cúc áo ngủ trên cùng của tôi không được cài nên làm lộ ra một mảng rộng xương quai xanh, không biết Ma Xuyên cố ý hay vô tình mà đầu anh tựa vào cổ tôi, mũi miệng hướng vào xương quai xanh, tóc cọ qua da theo từng nhịp thở khiến tôi ngứa ngáy không chịu nổi.
"Giường rộng thế mà sao anh cứ bám vào em, không chật à?" Tôi gảy tóc anh, cố tình trêu chọc.
Tôi tưởng anh chưa tỉnh hẳn nên sẽ không để tâm đến mình, nào ngờ chẳng những anh đã tỉnh mà còn đáp lại lời tôi.
"Giường em rộng quá, anh không thích."
Khi nói, làn môi khô cùng với hơi thở nóng hổi cứ liên tục chà qua xương chỗ đòn khiến tôi không kiềm chế được mà rùng mình.
Giường ở đền không rộng, hai người nằm chung thể nào cũng bị đụng tay đụng chân, căn bản muốn nằm xa nhau một chút cũng không thể được.
"Giường rộng cũng có mặt tốt của giường rộng." Tôi nói, "Anh trải nghiệm rồi sẽ hiểu."
Anh khỏi ốm, chúng tôi cũng cãi nhau xong rồi, trong đầu tôi lại bắt đầu nổi lên vài suy nghĩ bậy bạ.
Khó lắm mới có một lần anh đến nhà tôi, không để lại tí vết tích nào mà đã rời đi thì đúng là quá đáng tiếc.
"Thì ngủ êm..." Khi đó Ma Xuyên hoàn toàn không biết suy nghĩ của tôi, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng tôi đang nói đến cái giường.
Tôi xuống giường đo nhiệt độ cho Ma Xuyên, ngoài việc vẫn hơi khục khặc ra gì thân nhiệt của anh đã hoàn toàn trở lại bình thường. Buổi sáng tôi vẫn ở với anh vào, buổi chiều thì đến studio rồi lại đi gặp Tôn Mạn Mạn.
Tôi đến studio chủ yếu là để phối hợp quay video quảng cáo, quay xong lại đến trường Tôn Mạn Mạn gặp con bé, chẳng mấy mà đã gần bốn giờ.
Hai chúng tôi ngồi trên băng ghế trong trường, vừa nhìn dòng người qua lại, vừa cầm kem ăn.
"Lạnh quá!" Tôn Mạn Mạn rùng mình.
"Em bảo em chịu được cơ mà?" Tôi đeo găng tay da, há to miệng cắn một miếng kem ốc quế trong tay, hoàn toàn không sợ lạnh.
Tôn Mạn Mạn liếc tôi, nghiến răng, như mở ra cuộc đua thần lặng, nó ngốn sạch cây kem trên tay với tốc độ nhanh như vũ bão, sau đó thì trùm mũ áo phao, kéo khóa lên hết nấc, chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt.
"... Thế giới của em như bỗng chốc sụp đổ anh ạ." Nhìn đám đông qua lại trong sân trường, con bé chợt mở miệng.
Dạo này tâm trạng của con bé rất kém, nói chuyện trên wechat với tôi cũng khá tiêu cực, tôi sợ nó bức bối quá bị làm sao nên mới gọi ra để tâm sự.
"Trước kia em chẳng cần lo nghĩ gì cả, chỉ cần cân nhắc xem bản thân có thích hay không, có hứng thú không là được. Anh biết không, tháng trước em còn đang nghĩ là sau khi tốt nghiệp sẽ đến Bằng Cát dạy học, em muốn làm gì đó cho bọn trẻ ở đấy, muốn trở thành một người phụ nữ như cô Chu... Còn giờ em phải cân nhắc đến cảm nhận của mẹ, bố đã thế rồi, em không thể để mẹ nhọc lòng thêm nữa."
Chỉ trong một đêm con bé như đã trưởng thành, từ một cô bé vô tư ngây thơ thành một người trưởng thành nhạy cảm.
Nhưng thật ra tôi vẫn mong nó có thể mãi mãi làm một cô nhóc hơn.
"Dù không thể đi dạy nhưng em vẫn có thể làm những điều mình thích mà, chuyện tiền nong không phải lo, anh hai có." Tôi xoa cái đầu đội mũ của con bé, nói.
Con bé lắc đầu: "Tiền của anh là tiền của anh, em lớn bằng từng này rồi sao vẫn xin anh tiền được? Em mà cần tiền thì sẽ tự kiếm, anh không cần lo cho em."
Tôi vừa vui vừa xót: "Bố chúng ta tuy chẳng ra gì nhưng con cái ông đẻ ra lại toàn những đứa xuất chúng, chẳng giống ông ta tí nào."
"Chắc do... vợ tốt đấy." Nói xong, tự con bé bật cười trước.
Thấy con bé cười, tôi cũng cười theo.
Khuyên bảo em gái xong, bầu trời Hải thành cũng đã sầm tối hẳn.
Tôi gọi mấy món ăn mang về ở quán cơm đối diện với Đại học Hải thành. Khi về đến nhà, tôi trông thấy Ma Xuyên đang quay lưng về phía mình, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
"Ừm, khỏe hơn nhiều rồi... Ngày kia tôi về."
Động tác cởi áo khoác khựng lại. Ngày kia? Sớm thế đã phải về rồi ư?
Thế thì tôi phải lên kế hoạch cẩn thận cho khoảng thời gian còn lại, không thể để lãng phí được.
Ma Xuyên gọi điện xong thì tôi cũng đã dọn hết đồ ăn trong túi ra, bày lên bàn.
Không cần tôi phải gọi, Ma Xuyên đã tự giác ngồi vào chỗ đối diện tôi, hết sốt rồi, có vẻ anh cũng trở về với dáng vẻ thường ngày.
"Mai anh có chỗ nào muốn đi không?" Tôi hỏi anh trong lúc ăn cơm.
Anh sửng sốt, đầu đũa dừng trên cơm, ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Mai ư?"
"Ừ, không có thì để em sắp xếp."
Hiếm lắm anh mới có dịp đến Hải thành, tôi muốn cùng anh làm những chuyện mà các cặp đôi bình thường hay làm.
"Đi đâu?" Anh cụp mắt xuống, gắp một miếng cơm nhỏ đưa vào miệng.
"Xem phim nhé? Xem phim xong thì đi ăn, sau đấy chúng ta sẽ về..." Tôi tạm dừng, ra vẻ thâm nho, "Làm chuyện khác."
Hàng mi anh khẽ run: "Được." Không đưa ra bất kì sự phản đối nào.
truyện tiên hiệp hayTuy tôi bảo Ma Xuyên thế nào tôi cũng thích, thế nhưng khi dáng vẻ cún con quấn người chỉ có lúc ốm mới xuất hiện kia biến mất, ít nhiều gì tôi cũng hơi tiếc nuối.
"Muốn vào xem em tắm không?" Trước khi vào phòng tắm, tôi cố tình hỏi anh.
Anh ho húng hắng, liếc xéo tôi rồi nghiêm túc trả lời: "Không."
Không xem thì thôi. Tôi chép miệng, đi vào phòng tắm.
Đến lượt anh tắm rửa, tôi nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ở bên trong thì không nói không rằng, bất ngờ đẩy cửa đi vào.
Như biết tôi sẽ làm như vậy, anh xối nước, nhìn tôi cởi từng cái quần chiếc áo ra, nét mặt trông chẳng hề ngạc nhiên cũng chẳng thốt ra bất cứ câu nào.
"Anh vừa khỏi ốm, tối nay chúng ta không phục vụ món chính." Tôi cười với anh, tỏ vẻ chu đáo, "Dùng tay nhiều rồi cũng chán, chẳng thà em dạy anh cái khác?" Nói rồi tôi bước vào buồng tắm đứng, đẩy anh vào tường.
Tóc Ma Xuyên ướt sũng, hơi che mắt, khiến ánh mắt anh trông tối tăm lạ thường.
"Dạy anh gì?"
Ngón tay vuốt ve hướng xuống theo đường cơ săn chắc, tôi quỳ đứng, nhìn anh từ dưới lên trên: "Dạy anh xem, rốt cuộc khoái lạc của loài người có thể đạt được qua bao nhiêu con đường."
Nói rồi, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, tôi cong môi, há miệng sáp đến.
Anh luồn năm ngón tay vào tóc tôi, hơi thở trở nên nặng nề trong nháy mắt, tôi vịn lấy chân anh, cơ đùi anh gồng rắn như đá.
"Rốt cuộc em... học mấy thứ này ở đâu?"
Tôi lùi lại một chút, liếm môi đáp: "Thành phố lớn ô nhiễm nhiều, không thuần khiết như người ở quê anh đâu."
Thật sự là quá thanh khiết, chẳng có tí vị gì cả, không biết có liên quan đến việc ăn chay trường hay không.
(*) 纯净 vừa có nghĩa thanh khiết, vừa có nghĩa là thuần khiết."Nếu anh không thích thì em không làm nữa." Tôi làm dáng muốn đứng dậy nhưng lại bị anh đè đầu ấn xuống.
Anh vướt ngược phần tóc ướt trước trán ra sau, để lộ ra vầng trán mịn màng đầy đặn.
"Không phải là không thích..." Anh khẽ thở dốc, ngón tay mân mê dọc theo vành tai xuống dái tai, vân vê nơi đó như đang dỗ dành, làm nũng, "Làm tiếp đi."
Trong chớp mắt, ngay cả chân tóc tôi cũng tê dại cả ra, vốn dĩ tôi đang làm chủ được tình hình, thế nhưng tốc độ bỗng hoàn toàn rối loạn.
Đến khi lấy lại tinh thần, hàm tôi đã sưng nhức, hơi ngạt thở, cả khoang miệng tràn ngập trong mùi của Ma Xuyên.
Ma Xuyên túm tay, kéo tôi đứng dậy, anh sấn tới muốn hôn mà không nói lấy một lời.
Tôi vội quay mặt đi: "Khoan đã, để em súc miệng..."
Anh vẫn cố chấp đuổi theo, hôn mạnh tôi như không nghe thấy gì.
Dòng nước ấm áp chảy xuống cơ thể, anh nắm lấy cổ tay tôi, lần này đổi thành anh đè tôi lên tường.
"Thật ra, nếu em đói, tối nay anh cũng có thể phục vụ món chính." Anh buông tôi ra, thở hổn hển, nói, "Anh đã khỏe rồi."
"Thế à? Nhưng em không đói." Tôi làm lơ tình trạng cơ thể thật sự của mình, trợn mắt nói dối.
Anh nhìn xuống nơi đang tràn đầy sinh lực của tôi, chần chừ một lúc rồi sửa lại lời: "Anh đói, anh đói lắm."
Ma Xuyên tu hành từ nhỏ nên dục vọng ít hơn người bình thường. Còn tôi chỉ là người bình thường với đầy ắp ham muốn. Giữa chúng tôi, từ trước đến giờ tôi luôn là người chủ động hơn, thậm chí thi thoảng tôi còn nghĩ lại xem có phải do mình đã quá vã không. Hôm nay anh cũng muốn thì đúng là kì lạ... khiến tôi cũng hơi hả giận.
Nhưng, vẫn phải dẹp thôi.
"Đừng tưởng nãy ho anh bịt tay che miệng là em không nghe thấy." Thứ nhất, anh mới hạ sốt, tôi sợ anh mệt rồi lại sốt hầm hập lên; thứ hai, để dành món ngon đến cuối mới đặc biệt thơm ngon.
Tôi đè vai anh, ấn xuống ra ám hiệu: "Ngoan, làm theo em dạy đi."
Anh nghe lời, hạ thấp người xuống, sau đó vừa nhìn tôi, vừa liếm đi vệt nước ở bụng dưới của tôi, anh nắm lấy một bên khuỷu chân tôi, nâng lên. Giống như mọi lần trước, trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả ủy, chỉ cần dạy một lần thôi anh đã nắm nằm lòng.