Hôn xong một cái, tôi ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Ma Xuyên, sau đó lại hôn thêm cái nữa, thấy cậu ta không tỉnh thật, tôi càng to gan hơn.
Đầu lưỡi thấm ướt đôi môi khô khốc của người dưới thân, tôi mơn man từng chút một, giống như kẻ háu ăn bị bỏ đói suốt bảy năm, sau khi chờ đợi mòn mỏi cuối cùng cũng được ăn món ngon mà mình khao khát mỗi ngày, dù thèm nhỏ dãi cũng phải chịu đựng lòng tham để thưởng thức nó một cách quý trọng.
Tôi cắn nhẹ môi dưới của Ma Xuyên, rõ ràng chưa uống hết whisky nhưng vẫn thấy choáng choáng lâng lâng.
Vẫn chưa đủ, muốn nhiều hơn... muốn biết, bên trong cậu ta có vị gì...
Não bộ sau khi thức đêm đặc biệt thiếu kiên nhẫn, muốn cái gì là phải làm cái đấy. Tôi muốn hôn cậu ta nên cứ hôn thôi. Tôi muốn nếm vị cậu ta nên đầu lưỡi men theo rãnh môi, dò xét đi vào.
Là vị ngọt.
Gấu nâu có thể làm bất chấp mọi thứ để được ăn thứ mật ong mà nó khao khát, mà để hấp thu thêm vị ngọt từ miệng Ma Xuyên, tôi cũng trở nên bất chấp tất cả.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, xộc thẳng vào trong khoang miệng, tôi như một tên thổ phỉ táo tợn, cứ thấy gì mới là phải chạm vào ngay, ngay đến chiếc lưỡi mềm mại nằm bên dưới của Ma Xuyên cũng bị tôi liếm mút từ đầu tới cuối một lượt.
Môi lưỡi cậu ta cứng đờ, bị động để tôi đòi hỏi, mà tôi thì ỷ vào việc cậu ta đã "ngủ", không thể phản kháng nên dần quá trớn, đầu lưỡi vô thức thăm dò vào chỗ sâu hơn.
Tôi nhác thấy bàn tay vốn đặt trên bụng của Ma Xuyên hơi giơ lên như thể muốn tóm lấy tay tôi, nhưng rất nhanh cậu ta đã lấy lại tinh thần, cuộn tròn ngón tay hạ xuống, cuối cùng siết chặt thành nắm đấm.
Không chịu nổi nữa à? Lần trước cậu tiến xa hơn thế này nhiều...
Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn, thứ nhất là không dừng lại được, thứ hai là muốn để Ma Xuyên cũng nếm trải cảm giác không giả vờ được nữa nhưng vẫn phải giả vờ.
Mà ngay khi cuộc thăm dò bất ngờ này sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát, đột nhiên, gốc lưỡi tôi đau nhói lên, vì thấy tôi quá tham lam, người đẹp ngủ trong rừng không chịu được nữa nên đã cắn tôi một cái.
Tôi từ từ mở mắt, rút đầu lưỡi ra, chống ghế sô pha lùi lại, cuối cùng thân thể cũng tìm lại được chút lý trí, không còn bị ham muốn tình dục nóng bỏng khống chế nữa.
Tôi xoa má Ma Xuyên bằng ngón tay cái, thấy vùng trán giữa hai mày của cậu ta muốn nhăn lắm rồi, tôi biết cậu ta đang chịu đựng đến là vất vả nên quyết định không hành hạ thêm nữa.
"Ngủ say quá nhỉ." Cười nói xong, tôi cúi xuống hôn lên khóe môi bóng nước của Ma Xuyên rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Cương trực đứng đắn là Liễu Hạ Huệ chứ không phải tôi. Thân mật thế mà vẫn chưa phản ứng thì mai tôi lên "chùa Kích Trúc" quy y cửa Phật với Giang Tuyết Hàn được rồi.
Tôi vội vàng đi tắm, mất nhiều thời gian hơn so với bình thường, đến khi lau tóc quay ra phòng khách thì Ma Xuyên cũng đã "tỉnh".
Cậu ta chống khuỷu tay trên tay vịn của ghế sô pha, day huyệt thái dương bằng một tay, khuôn mặt khuất trong bóng tối.
Nghe thấy tiếng động, cậu ta lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Thấy chỗ tóc mai của cậu ta hơi ướt, tôi đoán chắc là cậu ta đã rửa mặt rồi.
"Ngủ ngon không?" Tôi dừng ở chỗ cách cậu ta một khoảng, cố tình hỏi.
Cậu ta đứng dậy, nhìn tôi chằm chằm suốt hồi lâu rồi mới thốt ra hai chữ: "Cũng được." Sau đó cậu ta cúi đầu nhìn điện thoại, nói, "Không còn việc gì thì tôi về trước đây."
Tôi vắt khăn tắm trên cổ, đi ra cửa: "Tôi gọi bữa sáng cho hai người rồi, cậu ăn rồi hẵng đi."
Thành phố lớn có mặt xấu nhưng cũng có mặt tốt riêng của nó, ví dụ như bây giờ, năm giờ sáng, thời điểm bất tiện, không sớm cũng không muộn, thế nhưng vẫn có thể mua bữa sáng mang đi và có shipper nhận đơn giao hàng.
Vì sợ đánh thức Ma Xuyên nên tôi còn đặc biệt ghi chú, nhắn họ cứ để đồ ở cửa thôi là được, không cần phải bấm chuông. Vừa mở cửa ra, quả nhiên túi đồ ăn sáng đã được đặt dưới đất.
Tôi cầm bữa sáng vào nhà, thấy Ma Xuyên vẫn đứng đực tại chỗ và không có dấu hiệu cử động. Tôi hất mặt, kêu cậu ta vô phòng ăn ngồi.
Cậu ta thoáng ngập ngừng, sau khi tôi nói một mình tôi không ăn được nhiều như thế, cậu ta mà không ăn thì sẽ bị lãng phí, cuối cùng cậu ta cũng nhấc đôi chân cao quý lên.
Bữa sáng tôi đặt cho Ma Xuyên là bánh bao, cháo, quẩy kiểu Trung, còn mình thì gọi cà phê, croquette và hamburger kiểu Tây.
Thoạt đầu chúng tôi chỉ im lặng ăn đồ ăn của mình, mấy phút sau, tôi không kìm nổi nữa nên đã lên tiếng trước: "Hôm nay cậu vẫn phải đi học à? Ngủ ít thế có chịu được không?"
Ma Xuyên cúi đầu múc một thìa cháo, dừng giữa không trung, đáp: "Không sao, có thể ngủ gật."
Lại mấy phút im lặng, tôi nhai thức ăn trong miệng, hai mắt không rời khỏi đối phương, còn Ma Xuyên thì làm như không thấy, vẫn cúi đầu im lặng ăn cháo, không để ý đến tôi.
"Cậu tu Bát quan trai giới thì thế nào mới bị coi là phá 'không phi phạm hạnh'?" Tôi nuốt nốt miếng burger cuối cùng rồi bất chợt hỏi.
Cậu ta cũng sắp ăn xong, nghe thế thì lấy giấy ăn lau miệng, bình tĩnh đáp: "Phi phạm hạnh là phá 'không phi phạm hạnh'."
Ơ hờ, trả lời xà lơ kiểu gì đây?
Tôi chống cắm hỏi: "Bị người ta ép thì có tính không?"
Cậu ta vo giấy thành một cục, hơi nhướn mi, cười nói: "Không phải tự nguyện thì đương nhiên không tính."
"Thế ép buộc người khác thì sao?"
Nụ cười trên môi cậu ta đông cứng, suýt tắt ngúm không giữ được, một lát sau mới trả lời: "Nếu là vì ham muốn cá nhân thì chắc chắn không được, nhưng nếu đối phương thực sự cần bị trừng trị..." Giọng cậu ta trầm xuống, "Vậy thì Sơn thần sẽ tha thứ cho tôi."
Tên này hay nhỉ, còn chia trường hợp cơ đấy? Nhưng nghe cậu ta nói vậy, tôi cũng yên tâm, tóm lại cậu ta sẽ không phải tịnh khẩu tiếp vì tôi.
Ăn sáng xong, tôi gọi taxi hộ Ma Xuyên, sau đó vào phòng ngủ lấy áo khoác cho cậu ta, nhìn cậu ta vào thang máy.
"Soạn hợp đồng xong tôi sẽ báo cho cậu." Tôi mỉm cười, vẫy tay với cậu ta.
Cậu ta "ừm" nhẹ rồi cụp mắt xuống, một tay đút trong túi, một tay ấn nút đóng cửa. Lần bấm đầu thang máy không có phản hồi, cậu ta lập tức nhăn mày, bấm thêm mấy lần nữa, tỏ vẻ chỉ mong có thể biến ngay cho khuất mắt tôi.
Nếu còn kéo dài thêm, tôi sợ là cậu ta sẽ trở mặt, chẳng giữ nổi bình tĩnh mất.
Nghĩ vậy, tôi cố nhịn cho đến lúc tháng máy đóng hẳn, sau đó kệ xác Ma Xuyên có nghe thấy hay không, tôi thả tay, ôm bụng cười phá lên.
Do vừa đúng vào cuối tuần, mọi người đều nghỉ làm, thế nên tôi chỉ thông báo chuyện thuyết phục Ma Xuyên cho Hoàng Phủ Nhu.
Sau khi tỉnh ngủ, tôi tập giãn cơ bằng cách chạy bộ trên máy theo thói quen, đặt điện thoại trên máy.
"Không ngờ cậu ta lại đồng ý thật..." Ở đầu bên kia video call, Hoàng Phủ Nhu đeo một cặp kính chống ánh sáng xanh gọng bạc trên mặt nên trông càng sắc sảo, già dặn.
Tôi vừa chạy vừa nói: "Nếu bảo muốn tạc tượng vàng cho Cửu Sắc Lộc, chưa chắc cậu ta đã đồng ý, nhưng nếu là vì bọn nhỏ, chắc chắn cậu ta sẽ ưng thuận ngay."
Tôi nhớ lại dáng vẻ của Ma Xuyên khi chúc phúc cho con Vân Đóa, vô thức mỉm cười.
Người dân tộc Tằng Lộc luôn tin vị đấng che chở, phù hộ cho họ là Sơn thần, nhưng theo tôi, với tư cách là người đứng nhìn, rõ ràng "Sơn thần" là người khác.
Không phải thần linh hão huyền, cũng không phải những bậc cha mẹ ngu muội vô tri, "Sơn thần" là cô giáo bất chấp, chống lại muôn vàn khó khăn để giúp học trò thoát khỏi vòng xoáy số phận, là cán bộ làng bôn tẩu ngược xuôi để trẻ em được học giáo dục bắt buộc, là Ma Xuyên 20 tuổi... dù có bỏ dở việc học cũng không bao giờ hối tiếc.
Những người này che chở cho trẻ em Tằng Lộc, cũng phù hộ cho tương lai của Thố Nham Tung.
"Phải rồi, cô Cốc có hài lòng với chiếc vòng cổ ngọc ốc xà cừ mà tôi thiết kế không?" Sau quyết định giữ lại "Chiếc Lông Vũ Của Thần" cho riêng mình, tôi nhanh chóng thiết kế cho cô Cốc một chiếc vòng cổ khác, một chiếc vòng cổ kim cương hình lan hồ điệp đính ngọc ốc xà cừ. Vì được làm riêng nên cá nhân tôi cho rằng, so với "Chiếc Lông Vũ Của Thần" màu sắc chói lọi kia, chiếc vòng cổ lan hồ điệp này sẽ hợp với váy cưới của cô Cốc hơn.
"Bên cô Cốc chắc vẫn phải sửa một chút." Hoàng Phủ Nhu do dự một lát rồi nói, "Tôi sẽ liên lạc với họ ngay, có tin sẽ báo cho cậu."
Cúp máy, tôi tắt máy chạy bộ, lau mồ hôi đi vào phòng tắm.
【Các cậu có ngày nghỉ không?】
Gửi tin nhắn cho Ma Xuyên xong, tôi cởi sạch quần áo, ra đứng dưới vòi sen, tắm xong ra nhìn thì thấy đã nhận được tin nhắn trả lời của cậu.
【Thứ ba.】
【Vậy có muốn đến tham quan công xưởng của bọn tôi không? Vừa hay lúc ấy tôi cũng mang hợp đồng cho cậu.】
Cậu ta nhanh chóng trả lời, bảo "được."
【Khi ấy tôi đến đón cậu.】
【Ừ.】
Háo hức chờ đến thứ ba, tôi mang bản hợp đồng đã được bên pháp lý soạn thảo hoàn chỉnh đến trước hẹn mười phút. Tôi đến cổng Đại học Hải thành vào lúc 12 giờ 50, thế nhưng Ma Xuyên vẫn đã ra đứng đợi sẵn như mấy lần trước.
"Lần sau cậu ra đúng giờ là được, chờ ở ngoài lạnh biết mấy?" Thấy tai cậu ta đỏ bừng vì lạnh, tôi vội tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Xem ra lần sau tôi phải đến trước nửa tiếng rồi, chứ không để Ma Xuyên chờ lâu dưới cái tiết trời lạnh khiếp người của Hải thành này, cậu ta sẽ chết cóng mất.
"Mới đến thôi, chưa đợi lâu đâu." Nói rồi, cậu ta nhìn ba bản hợp đồng trong tay mà trước đó đặt trên ghế phụ, hỏi, "Phải kí cả ba bản à?"
Tôi gật đầu: "Ừ, một bản cậu giữ, hai bản đưa tôi. Sau rảnh thì cậu scan một bản chứng minh nhân dân của cậu gửi cho tôi, nếu bất tiện thì không có cũng được, tùy cậu."
"Bút đâu?"
"Chưa đọc kĩ đã ký rồi à?" Tôi bật cười, "Trên xe tôi không có, lát đến công xưởng mượn một cái."
Chẳng biết Ma Xuyên có nghe lọt lời tôi nói không mà sau đó ngoan ngoãn ngồi trên xe lật hợp đồng thật. Cậu ta nghiêm túc nghiền ngẫm nó cho đến khi tới nơi.
Do những rủi ro nhất định liên quan đến quá trình chế tác trang sức nên các công xưởng đều được đặt tại khu công nghiệp ngoại thành. Thật ra nói công xưởng chưa chuẩn, phải nói là "xưởng" mới đúng.
"Các sản phẩm sản xuất dây chuyền không được chế tác ở đây mà sẽ được giao cho một xưởng khác sau khi in thử." Tôi mở cửa bằng dấu vân tay, giới thiệu cho Ma Xuyên từng khu trong xưởng một, "Ở đây chủ yếu làm một vài vật phẩm đấu giá và hàng đặt theo yêu cầu, tức là... đồ trang sức cao cấp."
Bước qua cánh cửa đầu tiên, toàn bộ căn nhà đã được bao quát bởi hệ thống camera giám sát dày đặc, để vào khu khảm cần phải qua thêm hai cửa có bảo mật nữa.
Vì đã báo trước nên mọi người cũng không quá ngạc nhiên khi thấy chúng tôi tới. Nhóm thợ nghề tập trung vào việc của mình, họ nhìn chằm chặp chiếc kính lúp 45x, khảm không run tay.
"Họ đang làm gì vậy?" Ma Xuyên tò mò, nhìn chăm chú mảnh lông vũ bạch kim nhỏ mà thợ nghề đang khảm trên tay, hỏi.
Tôi vẫy tay, dẫn cậu ta vào văn phòng bên trong. Đó là khu vực cá nhân của tôi, ở đó có một chiếc két sắt chứa bản phác design "Chiếc Lông Vũ Của Thần" và viên Spinel đỏ trị giá năm trăm nghìn đô la.
Ngoài ra còn có mô hình mẫu mà tôi in 3D.
Tôi khóa kĩ cửa, sau đó lấy từng món trong két ra bày lên bàn, chỉ vào thành phẩm trên bản phác design, nói: "Họ đang làm cái này, phần lông vũ."
Ma Xuyên dán mắt vào mặt bàn, đầu ngón tay lướt từ bản phác design, mô hình 3D, đến viên Spinel đỏ huyết bồ câu.
(*) Pigeon's blood: là viên ruby hoàn hảo có màu đỏ giống như 2 giọt máu đầu tiên từ mũi của một con chim bồ câu bị giết. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ Miến Điện, nơi người dân địa phương gọi những viên hồng ngọc tốt nhất và sống động nhất là ko-twe, mang nghĩa "máu của chim bồ câu".
"Viên đá to quá." Cậu ta cầm viên đá Spinel 56 carat lên, bình luận.
Kể từ khi ra đời, có lẽ viên Spinel này chưa từng nhận được một lời đánh giá đơn giản, khiêm tốn như vậy bao giờ.
Tôi đeo chiếc vòng mô hình màu xám lên cổ, như một cậu bé lần đầu khoe báu vật với người mình yêu, chỉ vào vị trí trung tâm, hào hứng khoa tay múa chân: "Cuối cùng viên Spinel đỏ này sẽ được khảm vào đây."
Cậu ta gật đầu, đặt viên Spinel về chỗ. Khen thì khen vậy, nhưng thần tử núi tuyết đã quen mặc đồ xịn nên có vẻ chẳng có ấn tượng gì đặc biệt với viên đá to màu đỏ này.
"Tên chiếc vòng cổ này là gì?"
Thấy cậu ta chẳng mấy hứng thú, trong lòng tôi dâng lên một nỗi lo lắng không tên.
Sao? Cậu ta không thích ư?
Sao cậu ta có thể không thích được? Chắc chắn cậu ta sẽ thích thôi...
"Chiếc Lông Vũ Của Thần, nghĩa là chiếc cánh của thần." Tôi tháo mô hình 3D ra, ướm lên cổ cậu ta, tỏ vẻ thản nhiên nói, "Cũng rất hợp với cậu đấy, tặng cậu nhé?"
Ma Xuyên sửng sốt, cúi xuống nhìn mô hình màu xám trước ngực mình, tôi sợ cậu ta hiểu nhầm nên vội giải thích: "Không phải cái này, thành phẩm cơ."
Chiếc vòng cổ mấy trăm nghìn đô mà tôi nói tặng nhẹ tênh như Haidilao tặng khách đĩa hoa quả. Hoàng Phủ Nhu mà biết chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ tức ngất ra đấy cho xem.
21/11/2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT