Liếc nhìn Nhạc Tư đang oan ức, rồi lại nhìn sang gương mặt hờ hững của Nhạc Du, Nhạc Đình Phong có chút khó chịu: "Nghe không hiểu lời ta nói hay sao? Mau về phủ!"

Lúc nãy thì Nhạc Tư bị ngựa đạp đến y phục xốc xếch, bây giờ lại nhận đứa con gái giống như ăn mày, còn chê ông ta chưa đủ mất mặt hay sao?

Nói xong, Nhạc Đình Phong liền giật lại tay áo rồi về phủ trước.

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Nhạc Dư bị phụ thân quở trách ở bên ngoài, chớp mắt đã trở lại vẻ phẫn nộ, lạnh lùng trừng Nhạc Dư một chút rồi liền chạy theo sau.

Mà Nhạc Du phía bên này lại đi sang một bên, kéo đến một chiếc xe đẩy.

Lúc này mọi người mới chú ý đến có một người đàn ông nằm trên chiếc xe đẩy đó.

Mắt người ấy phủ vải trắng, cả người dính bùn còn lẫn lộn với máu, trông như thể anh ta đang hôn mê.

Toàn bộ gương mặt đều bị bùn đất che kín, chỉ lộ ra con mắt, quả thực không nhìn ra dung mạo như thế nào.

Mọi người xung quanh liền châu đầu ghé tai, lời nói châm biếm hướng về phía Nhạc Du.

"Người ăn mày phối với người mù, đúng là tuyệt phối."

"Ăn mày gì chứ, người này là con gái của Đại tướng quân."

"Thôi đi, chắc là con gái rơi rồi! Cũng là Đại tướng quân nhân nghĩa mới thu nhận thôi!"

Chẳng có ai đem chuyện Nhạc Du là con gái tướng quân để ở trong lòng.

Trong mắt bọn họ, chuyện một tên ăn mày có thể trở thành con gái rơi của Nhạc Đại tướng quân chính là bay lên đầu cây biến thành Phượng Hoàng, làm sao là con gái đường hoàng được? Lại nói, con gái đường đường chính chính của tướng quân là tài nữ văn võ song toàn lại dịu dàng của An Lâm Quốc.

Chỉ có người ưu tú như vậy mới xứng danh con gái tướng quân.

Ăn mày thế kia dù lợi hại thế nào đi nữa cũng chỉ có thể ở trong hang chuột bẩn thỉu mới đúng.

Chẳng muốn tính toán với những kẻ ngu muội này, Nhạc Du dùng cơ thể nhỏ nhắn kéo xe đẩy. Khi nãy nàng động thủ đã làm tiêu hao thể lực, xương vai trái thậm chí còn vỡ vụn, không đủ sức nữa. Hơn nữa xe đẩy này còn có thêm một nam nhân trọng lượng không nhỏ, Nhạc Du chỉ có thể chầm chậm tiến tới.

Từng bước, từng bước, tuy chậm nhưng nàng không hề nhụt chí. Ai có thể tưởng tượng được cảm giác xương vỡ đau đớn thấu xương của nàng đây?

Coi như Nhạc Đình Phong thừa nhận thân phận của nàng, nhưng phủ tướng quân to lớn này có nhiều người hầu như vậy, thế mà cũng chẳng có ai tiến lên giúp đỡ.

"Đình Phong người cuối cùng cũng trở về rồi." Nhạc Đình Phong vừa bước chân vào chính đường liền bị một người phụ nữ lao vào lòng. Người phụ nữ đó trực tiếp ngả vào lồng ngực ông ta mà khóc lóc: "Đình Phong.."

"Làm sao vậy? Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì!" Nhạc Đình Phong tối sầm mặt lại, trực tiếp đẩy bà ta ra mà ngồi vào chủ vị. Chuyện trên đường cái vừa nãy chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền ra bên ngoài. Vốn dĩ ông ta muốn lén lút mang Nhạc Du về tiến hành bước kế tiếp, kết cục lại biến thành như vậy, mặt mũi ông ta phải cất vào đâu đây? An Lâm thành này có bao nhiêu người đang đợi nghe chuyện cười của ông ta!

Nhạc Đình Phong trong lòng đã đủ buồn bực, lại gặp người phụ nữ này khóc lóc nên cơn giận đã đạt đến đỉnh điểm.

Thấy sắc mặt ông ta như đáy nồi, người phụ nữ cũng ngừng khóc, không dám chọc giận Nhạc Đình Phong thêm nữa. Bà ta cúi mặt vào chiếc khăn tay, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Đình Phong, Nhạc Du con bé.. Con bé bất hạnh đã không may chết ở trên đường rồi.."

Nói xong bà ta lại che mặt, khóc nỉ non, phải nói là nước mắt như mưa, thấy mà thương.

Chỉ là bà ta hoàn toàn không biết, Nhạc Đình Phong nghe xong sắc mặt liền trở nên quái lạ.

"Khi nãy thiếp vừa nhận tin, nói rằng con bé trên đường đi gặp phải bọn cướp. Người thiếp phái đi tiếp viện cho Nhạc Du đều chết hết, cho nên Nhạc Du.. Ôi.. Là do thiếp sơ suất, con đường ấy vốn là không yên ổn, thiếp cứ cho rằng không có bọn cướp nào dám động tới xe ngựa của phủ tướng quân.. Ôi.. Thiếp nên phái nhiều người đi đón mới đúng, đều là do thiếp suy nghĩ không chu toàn.."

Người đàn bà này chính là chính thê của Nhạc Đình Phong - Mỹ Nương, sau khi mẹ ruột của Nhạc Du - Giang Vãn qua đời.

Hay lắm, Nhạc Du vừa xem xong vở kịch hay này, liền buông xe đẩy ra, tựa bên khung cửa nhìn vào, khóe miệng nhếch lên một cái.

Ai không biết còn tưởng đây là mẹ ruột của nàng, khóc lóc thương tâm chết đi sống lại, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào lớn, như thể đã khóc mấy ngày mấy đêm rồi.

"Chết rồi?" Nhạc Tư cũng sững sờ tiến vào, vẻ mặt tối sầm lập tức tươi như hoa, vội chạy lại bắt lấy Mỹ Nương đang thống khổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào bà: "Chết rồi, thật không?"

Nàng ta nhìn với đôi mắt đầy mong đợi, Mỹ Nương trong chốc lát có chút mơ hồ: "Đúng.. đúng vậy.."

Nhạc Du chết rồi, tại sao nàng ta lại cao hứng như vậy?

Nàng ta có thù với Nhạc Du từ lúc nào.

Nhận được lời khẳng định chắc chắn, Nhạc Tư lập tức giận dữ quay đầu nhìn về Nhạc Du, giọng mỉa mai: "Ta đã nói kẻ ăn mày này sao lại là con của phụ thân được, hóa ra là kẻ giả mạo!"

"Người đâu! Còn không mau đuổi ả ta ra ngoài!"

Khóe miệng Nhạc Du cong lên, nha đầu này không có não sao?

Nghe Nhạc Tư nói vậy, Mỹ Nương liền nhìn về phía người thiếu nữ đang tựa bên khung cửa. Lúc nãy tập trung khóc lóc, bà ta dĩ nhiên không nhận ra có thêm một người xuất hiện.

Có điều trong chớp mắt, con ngươi của Mỹ Nương liền mở to, thất thần lảo đảo lùi về sau hai bước.

Bà ta không thể quên được đôi mắt kia..

Chuyện này.. Không thể nào!

Nàng.. Nàng trở về, nàng nhất định trở về báo thù!

Trông thấy thân thể Mỹ Nương run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn, Nhạc Đình Phong bỗng ho khan một tiếng: "Nhạc Du không sao, như vậy là thoát khỏi giặc cướp từ cõi chết trở về. Nhạc Du, con mau xuống nghỉ ngơi đi."

Với lời bịa đặt của bà ta, cộng thêm bộ dạng bẩn thỉu của Nhạc Du, Nhạc Đình Phong một cách tự nhiên liền cho rằng nàng đã trốn thoát khỏi bọn cướp nên mới biến thành như vậy.

Chuyện nàng làm sao thoát ra cũng không quan trọng nữa.

Câu nói của Nhạc Đình Phong khiến Mỹ Nương tỉnh táo lại, bà ta ổn định tinh thần, lau đi nước mắt trên mặt, nở nụ cười hiền từ: "Về rồi.. về rồi, a Nhu, mau đưa Nhạc Du tiểu thư đi tắm rửa."

Câu này là nói với người tỳ nữ bên cạnh - a Nhu, là nha hoàn hồi môn của Mỹ Nương.

"Dạ."

"Không vội." Nhạc Du lạnh lùng nói, đàng hoàng bước vào, đôi mắt không chút xúc cảm nhìn Mỹ Nương chằm chằm. Từng bước từng bước hướng về phía bà ta.

Cuối cùng, nàng đứng cách Mỹ Nương một khoảng, nhướn mày: "Hình như người, rất sợ ta?"

Giọng nói nàng khàn khàn không biểu lộ cảm xúc gì.

Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của Mỹ Nương dò xét.

Tin tức nàng qua đời bị truyền về cũng không có gì là lạ, nhưng khi Mỹ Nương nhìn thấy nàng lại có dáng vẻ hoảng loạn, không thể không khiến nàng hoài nghi. Không phải là vui sướng khi thấy nàng sống sót, mà là.. hoảng sợ.

Nhạc Du quen thuộc với ánh mắt này nhất. Mỗi khi nàng chĩa súng vào ai đó, ánh mắt người đó sẽ biến thành như vầy.

Là sợ hãi, rốt cuộc Mỹ Nương đang sợ điều gì?

Mỹ Nương quay sang ngồi cạnh Nhạc Đình Phong, khéo léo tránh được đôi mắt đen láy của Nhạc Du, sớm khôi phục dáng vẻ ung dung cao quý, bộ dạng ôn nhu dịu dàng: "Có phải đứa trẻ này lúc trên đường đã bị dọa cho kinh sợ rồi không? Tại sao ta lại sợ con chứ?"

Người đàn bà kia đã chết, sẽ không bao giờ trở về!

Mỹ Nương cười nhạt, lộ ra phong thái cao quý: "Để ta sai người dọn lại sân cho con, con xem con ngủ ở ngoài đường ăn gió nằm sương..", nói rồi trên mặt liền lộ ra vẻ chán ghét, còn lấy khăn tay che mũi, "Trước hết con đi rửa mặt đi."

"Nàng không chuẩn bị trước sao?" Nhạc Đình Phong nghe vậy, đôi mày rộng liền nhăn lại, nghi hoặc nhìn Mỹ Nương: "Không phải ta đã dặn nàng hai ngày trước khi đón Nhạc Du về, để nàng thu dọn cho con bé một cái sân hay sao?"

"Thiếp.." Trong mắt Mỹ Nương lộ ra vẻ bối rối, đầu óc lập tức trở nên nhanh nhạy, ôm lấy cánh tay Nhạc Đình Phong, thân thể mảnh mai tựa vào ông, oan ức: "Con gái chúng ta muốn bái Y Thánh sư phụ trên núi Thanh Anh, Y Thánh đức cao vọng trọng, lễ vật tầm thường nhất định không vừa mắt. Thiếp một lòng muốn giúp con gái chuẩn bị lễ vật bái sư, sáng sớm nay con bé đã xuất phát rồi. Huống hồ chuyện trong nhà người đều không để ý, chỉ dựa vào thiếp lo việc trong việc ngoài, lần này do bận bịu quá mới quên mất."

Thấy sắc mặt Nhạc Đình Phong dãn ra, Mỹ Nương vội nói thêm: "Bây giờ thu dọn cũng chưa muộn mà."

Không ai để ý rằng, khi Mỹ Nương nhắc tới Y Thánh núi Thanh Anh, Nhạc Du liền cười nhạt một cái.

Cho rằng Mỹ Nương nói không sai, Nhạc Đình Phong cũng không nghĩ nhiều. Huống hồ chuyện Nhạc Tư bái sư so với chuyện dọn sân cho Nhạc Du quả thực là quan trọng hơn nhiều. Bởi việc đó liên quan đến tiền đồ của cả phủ tướng quân.

Nhạc Du đăm chiêu nhìn Mỹ Nương một lúc, khóe môi hơi cong lên.

"Người quên thật sao? Hay là.. người nghĩ ta căn bản không thể trở về?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play